Chương 14: Bất Ngờ Chưa?
Lạc Thiên cắn cái đầu gà rồi nói:
- Nàng nghĩ gì mà đòi vào kỹ viện, rồi còn đòi giả làm kỹ nữ?
- Thì tại tình thế bắt buộc chứ chàng làm như th·iếp ham hố lắm không bằng! - Vân Nhi cắn một xiên thịt rồi hậm hực nói.
- Thiếu gì cách khác? Cần gì phải rình rình mò mò, thích thì bới tung cái trấn này lên, sợ gì không tìm được hắn ta? - Lạc Thiên cáu gắt.
Nói tới đây Vân Nhi hết chịu nổi, nàng cũng sổ giọng:
- Nói thì hay lắm, có giỏi thì chàng tự đi mà bới, th·iếp không có hơi sức đâu mà làm việc không có suy nghĩ như chàng.
Lạc Thiên cũng sôi máu, chàng quẳng cái đầu gà xuống rồi nói:
- Được! Để ta đi tìm hắn, nàng cứ ở đó mà chờ đi!
Nói rồi Lạc Thiên đứng lên quay lưng một mạch bỏ đi, còn Vân Nhi thì ngồi khoang tay lớn tiếng quát:
- Được! Để th·iếp chóng mắt lên coi chàng làm được cái gì? Hứ.
Rồi sau đó Lạc Thiên ra khỏi quán ăn trong sự bực bội, chàng không bực vì Vân Nhi đòi vào kỹ viện, mà điều làm chàng buồn là Vân Nhi luôn cho rằng nàng ấy mưu trí mà khinh thường chàng, luôn xem chàng là một tên ngốc.
Chẳng qua là khi ở trước mặt nàng thì chàng luôn nhường nhịn, điều đó làm cho nàng vô tình hiểu sai về chàng. Do đó Hôm nay chàng quyết phải chứng minh cho nàng ấy biết chàng cũng có khả năng chứ không phải là một kẻ hành động mà không biết suy nghĩ.
Nhưng mà bây giờ do mới ăn xong nên Lạc Thiên hơi buồn ngủ, thế là chàng quyết định bắt đầu hành động bằng việc tìm chỗ nào đó để ngủ...
***
Trong lúc đó, Vân nhi thì vẫn ngồi ở quán ăn, nàng thở dài, đôi lúc nàng không biết nói thế nào cho Lạc Thiên hiểu được mình.
Chàng còn nhỏ tuổi nên cái gì cũng thích chính diện đối mặt, đôi lúc dẫn tới không suy nghĩ hậu quả trước sau mà hành sự hấp tấp.
Nó khác hoàn toàn với một người luôn luôn phải cân đo đong đếm, suy tính đủ đường rồi mới hành động như nàng.
Và rồi đôi lúc bởi vì suy nghĩ của hai đứa khác nhau vô tình dẫn đến những sự bất hòa trong cách làm việc, và cả trong đời sống phu thê của cả hai.
Rồi Vân Nhi mang theo một nỗi buồn man mác đi ra khỏi quán ăn. Nàng bước đi trên một con đường vắng người qua lại, hai bên là những ngôi nhà mái ngói ẩn hiện phía sau hàng cây xanh. Rồi vài cơn gió thổi nhẹ làm những sợi tóc của nàng đung đưa vô định.
Kể từ khi Vân Nhi và Lạc Thiên lấy nhau, đây là lần đầu tiên nàng đi ngoài đường một mình mà không có chàng sánh bước cạnh bên.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy có một sự trống trải nhen nhóm nơi đáy lòng. Nó khiến một người bình thường mạnh mẽ như nàng hôm nay lại có một vẻ u buồn hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Rồi Vân Nhi cứ bước đi trong vô định, đi đến chiều thì nàng bắt gặp một cánh đồng hoa cúc trắng ở phía rìa trấn.
Đứng trước một rừng hoa cúc, trong ánh hoàng hôn của buổi xế chiều, vài tia nắng đỏ thẫm chiếu xuyên qua những cánh hoa trắng mịn, một khung cảnh đẹp mê hồn hiện lên trước mắt Vân Nhi.
Nàng thầm nghĩ rằng giá mà lúc này Lạc Thiên có ở đây thì phu thê họ sẽ cùng nắm tay nhau thưởng thức khoảnh khắc diệu kỳ này.
Những điều tuyệt vời nhất Vân Nhi đều mong muốn cùng Lạc Thiên thực hiện. Thế nhưng ngay lúc này chỉ có mình nàng ở nơi đây, rồi lòng nàng lại nhớ đến chàng, phải, nàng nhớ chàng. Nhớ đến mức khi đứng dưới ánh hoàng hôn mà nước mắt của nàng đã rơi, một giọt nước mắt của sự tủi thân...
***
Còn Lạc Thiên sau khi ngủ xong thì cũng đã là giờ chiều, lúc này chàng đi lanh quanh trong trấn để tìm tên Hàn Luân gì đó. Đi mãi đến tối mà chẳng thấy ai khả nghi, rồi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chàng đã đi đến trước kỹ viện của trấn.
Lạc Thiên đứng dưới ngước nhìn lên mà trầm trồ, nơi này rất rộng và cao đến mấy tầng, ánh đèn đỏ thắp sáng khắp mọi phòng, xa hoa và lộng lẫy vô cùng.
Rồi bỗng nhiên có hai cô nương mặc áo hoa, cầm khăn tay đến kéo chàng vào trong.
- Công tử này tới đây rồi sao còn đứng đó? Vào trong nhanh đi nào! - một cô nương vừa kéo Lạc Thiên đi vừa nói.
- Vào trong đảm bảo chàng sẽ thích mê, không thể rời đi được đâu, đi với th·iếp nào! - cô nương còn lại cũng kết hợp ăn ý để kéo Lạc Thiên vào trong.
Lạc Thiên thấy vậy thì vội vàng đứng lại, miệng liên tục kêu la:
- Không, không tôi không phải muốn đến đây, tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi, tình cờ thôi...
Mặc cho Lạc Thiên kêu la thảm thiết, hai cô nương cứ kéo chàng đi một cách mạnh bạo khiến chàng không ngăn lại được.
Và rồi khi vừa vào trong đại sảnh, liền có một t·ú b·à hí hửng tới hỏi:
- Công tử này sao vào đây mà còn đeo mặt nạ thế kia? Mà cũng không sao, tí lên phòng cởi ra hết cũng được.
Nghe tới lên phòng Lạc Thiên trợn tròng hai mắt liên tục xua tay nói:
- Không, không, tôi không muốn vào đây, tôi chỉ đi ngang thôi, là hai cô nương này kéo tôi vào.
Thấy vậy thì t·ú b·à lại gật đầu như kiểu hiểu ý nói:
- Rồi, rồi, tôi sẽ giữ kín chuyện này, bây giờ công tử muốn loại nào nè, bình thường, đặc sắc hay là hảo hạn hả?
Thấy bà này không hiểu ý thì Lạc Thiên hớt ha hớt hải nói:
- Không, không, tôi không muốn loại nào cả, không phải như bà nghĩ đâu!
Tới đây thì t·ú b·à mắt sáng rực, bà ta nói:
- Vậy là muốn tuyệt phẩm à? Không thành vấn đề, Như ý, Như Mộng! Dẫn công tử lên tầng bốn thưởng thức tuyệt phẩm.
- Vâng ạ!
Hai cô nương kia đồng thanh nói rồi kéo Lạc Thiên đi, còn chàng thì cứ cố thanh minh:
- Không, không phải...
Mặc cho Lạc Thiên kêu la trong vô vọng, hai cô nương cứ lôi chàng đi một mạch lên tới tầng bốn.
Khi lên tới đây, hai cô nương kia kéo chàng lại một phòng có ánh đèn mờ mờ rồi mở cửa ra đẩy chàng vào trong.
- Chúc công tử có những phút giây tuyệt vời ạ!
Nói rồi hai cô nương đó nhanh chóng đóng cửa phòng lại trong sự kêu la thảm thiết của Lạc Thiên.
Lúc này ở bên trong căn phòng với ánh đèn đỏ mờ ảo, Lạc Thiên đang định tung cửa đi ra thì một giọng nói cất lên:
- Là Thập long sao? Ôi bất ngờ chưa kìa.
Lạc Thiên giật mình, ai mà biết bí danh của chàng kia chứ? Rồi chàng vội vã quay lại nhìn thì mặt mày lạnh toát khi người trước mặt chàng là Lục Long Tiểu Vy.
Nàng ấy lúc này đã mặc lên người bộ áo hoa mềm mại, tóc trắng buông xõa, môi son má hồng lung linh.
Dù là đang đứng trước mỹ nữ thế nhưng Lạc Thiên lại cảm thấy sợ hãi tột độ bởi vì chàng đang ở trong kỹ viện, Tiểu Vy mà nói cho Vân Nhi biết chuyện này thì đời chàng đến đây coi như tàn canh.
Thấy Lạc Thiên nhìn mình mà sợ hãi run rẩy đến mức sắp đứng không vững thì Tiểu Vy phì cười, nàng từ từ bước lại gần Lạc Thiên và nói:
- Đừng căn thẳng như vậy chứ, tôi sẽ không nói cho Thủ lĩnh biết về chuyện này đâu, nhưng phải với một điều kiện.
Lạc Thiên dù lúc này tay chân rụng rời nhưng chàng vẫn rất lạnh lùng:
- Nói!
Tiểu Vy từ từ tiến đến cỡi mặt nạ của Lạc Thiên ra. Khuôn mặt anh tuấn của chàng dần dần hiện lên trước mắt Tiểu Vy.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt má Lạc Thiên, lúc này nàng nhìn thẳng vào đôi mắt vàng kim óng ả của chàng và dịu dàng nói:
- Đêm nay huynh phải là của ta!
Bây giờ trước mặt Lạc Thiên là một người con gái vô cùng quyến rũ với đôi môi anh đào căng mọng, ánh mắt to tròn long lanh như sao trời đang tình tứ nhìn chàng, cánh tay mềm mại đang không ngừng vuốt ve gò má của chàng, điều đó làm cho dục vọng dân trào bên trong cơ thể chàng...