Chương 13: Mâu Thuẫn
- Cô đùa tôi sao? Mấy tên nam nhân trong bang toàn một lũ thô lỗ cộc cằn, nhìn bọn chúng là tôi chỉ muốn đánh cho bỏ ghét - Tiểu Vy ngồi xuống cạnh Vân Nhi rồi nói.
- Vậy thì tìm ai khác cũng được, dù sao cô cũng có nhan sắc mà, tìm một người để yêu đâu có khó khăn gì - Vân Nhi cắn một miếng thịt rồi nói.
- Khó chứ, tìm một người trung ý thật sự không dễ chút nào, mà tướng công của cô sao không nói gì hết vậy? - Tiểu Vy vừa nói vừa vân vê lọn tóc nhìn Lạc Thiên.
Vân Nhi liếc mắt một cái là biết cô ta có ý gì, nàng đã cố trùm kín mặt Lạc Thiên rồi mà vẫn có người để ý chàng, nếu mà cứ phơi cái mặt Lạc Thiên ra thì tình địch của Vân Nhi có thể xếp thành một hàng dài mất.
Ở phía đối diện, lúc này do ăn cơm nên Lạc Thiên phải cởi mặt nạ và lộ ra khuôn mặt anh tuấn, chàng từ nãy đến giờ chỉ cấm cuối ngồi ăn vì sợ nếu ngước lên nhìn mỹ nhân thì Vân Nhi lại cho chàng đóng băng mất.
Thấy biểu hiện của Lạc Thiên khá tốt, Vân Nhi cũng yên tâm phần nào, nàng đá chân Lạc Thiên một cái rồi hất cằm:
- Nói gì cho ngầu đi tướng công!
Lạc Thiên lúc này mới ngước lên nhìn, đập vào mắt chàng là một cô nương có mái tóc màu bạch kim vô cùng đặc biệt, cô ấy sở hữu một khuôn mặt kiều diễm và lúc này còn đang đưa ánh mắt mắt sắc sảo nhìn về phía chàng.
Thấy vậy thì Lạc Thiên định nhìn thêm nhưng mà trong tầm nhìn của chàng con đang có ánh mắt lạnh tanh của Vân Nhi, ánh mắt đó xoáy vào trong não chàng một cảm giác rùng mình khó tả.
Rồi Lạc Thiên nhìn Tiểu Vy cười mỉm chi một cái và nói:
- Xin chào, tôi là tướng công của Vân Nhi! Cô có muốn ăn gà nướng không?
Cả hai người Vân Nhi và Tiểu Vy đều đơ ra, nhất thời không cảm thấu được lời nói của Lạc Thiên.
- Không, tôi không ăn gà! - Tiểu Vy ngơ ngác nói.
- Ò, vậy thì tôi ăn! - Lạc Thiên nói rồi lại khom xuống tiếp tục thưởng thức cái đùi gà béo ngậy của mình.
Vân Nhi thấy vậy thì ôm mặt thở dài, nàng đập bàn một cái rầm rồi cau có nói:
- Đây là Lục Long Tiểu Vy, người mà chúng ta đã hẹn hôm nay, còn tên này là Thập Long Lạc Thiên cũng là tướng công của ta. Vậy là đủ biết nhau rồi nhé, giờ vào việc chính, Lục Long báo cáo tình hình đi!
Lúc này Lạc Thiên ngước lên gật đầu cười nhẹ với Tiểu Vy một cái rồi lại cấm cuối ăn, còn Tiểu Vy thì cũng cười với Lạc Thiên một cái rồi khiêm túc nói:
- Tình hình là vài hôm trước tôi có phát hiện một tên sở hữu cây Thương Lửa Thiên đang ở đây, hắn ta là thuộc hạ của Thiên Vương Hồng Quân, người đời gọi hắn với danh xưng Hỏa Thương - Hàn Luân!
Nghe xong thì Vân Nhi cau mày:
- Thuộc hạ của một trong Tứ Thiên Vương sao? Coi bộ không dễ xơi!
- Tứ Thiên Vương là cái gì vậy Vân Nhi? - Lạc Thiên vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.
- Tứ Thiên Vương là hệ thống tay sai của triều đình dựng lên để giúp chúng thực hiện chính sách Chia Để Trị. Nói dễ hiểu chúng là bốn tên cộm cán vô cùng hung ác và tàn bạo cai quản bốn vùng đất của Đại Việt. Chẳng những chúng rất lợi hại mà thuộc hạ dưới trướng chúng cũng rất đáng gờm. Chạm mặt với một tên là thuộc hạ của Thiên Vương lúc này có vẻ hơi khó nhằn - Vân Nhi vuốt cằm đắn đo.
Thấy vậy thì Lạc Thiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Không sao! Dù là kẻ nào thì ta cũng chỉ cần một ánh nhìn là sẽ nhanh chóng tiễn hắn về với đất mẹ!
Nghe xong thì Vân Nhi nhớ về hôm trước, cái cảnh Lạc Thiên gục ngã trên tay mình lại hiện về khiến nàng hơi khó chịu:
- Ờ... nói hay lắm, hôm trước cũng vì nhìn mà c·hết một lần rồi đấy!
Lạc Thiên méo mặt, chàng gãi đầu cười trừ:
- Lần đó là lỗi kỹ năng thôi, hiếm lắm mới bị một lần, hề hề.
Từ nãy đến giờ Tiểu Vy ở kế bên châm chú nghe, nàng ngạc nhiên không biết thần thông mà Lạc Thiên sở hữu là gì, rồi lại ngơ ngác hỏi:
- Hai người đang nói về cái gì vậy?
Vân Nhi thở dài rồi đáp:
- Chuyện là Lạc Thiên cũng có nhãn lực giống như ta, nhưng nhãn lực của huynh ấy thiên về khống chế kẻ địch, đại khái là chỉ cần nhìn vào người nào là người đó bất động, kiểu như hớp hồn vậy.
Nghe xong thì Tiểu Vy phì cười:
- Lúc bình thường huynh ấy cũng có thể hớp hồn người khác chỉ bằng một ánh nhìn mà, đâu cần chi tới nhãn lực - vừa nói nàng vừa đưa ánh mắt tình từ nhìn về Lạc Thiên.
Lúc này mặt Lạc Thiên đần thối, chàng nheo mắt nhìn Vân Nhi ý cầu cứu. Vân Nhi thì nhếch mày, hất cằm ý kêu Lạc Thiên nói gì cho ngầu đi. Thấy vậy thì Lạc Thiên méo mặt, chàng cúi đầu ho sặc sụa rồi nói:
- A hừm... ta chợt nhớ ra mình đang b·ị đ·au mắt vàng nên nhìn mọi thứ không được rõ cho lắm à hừm...
Tiểu Vy thấy Lạc Thiên từ chối ánh nhìn tình tứ của mình thì tức lắm mà không nói được gì, còn Vân Nhi thì cười cười sau đó đưa tay che miệng tằng hắng một cái rồi nói:
- E hèm, vậy tên Hàn Luân gì đó hiện giờ đang ở đâu?
- Cũng không rõ, chỉ biết hắn hay lui tới kỹ viện vào buổi tối, nghe nói hắn rất say mê một cô kỹ nữ ở đó - Tiểu Vy nói.
- Nếu là vậy thì cũng không khó, chỉ cần canh chừng ở đó đến khi hắn xuất hiện rồi tóm cổ hắn là xong - Vân Nhi vuốt cằm suy tư.
- Biết lúc nào hắn xuất hiện đâu mà canh, không lẽ chúng ta cứ phải ăn nằm ở kỹ viện à? - Tiểu Vy nói.
- Đúng vậy! Phải có một người túc trực ở đó để canh chừng, khi phát hiện hắn ta thì cứ gọi tâm thức là những người còn lại sẽ đến tiếp ứng - Vân Nhi quả quyết.
- Vậy ai là người ở đó? - Tiểu Vy thắc mắc.
Nghe tới túc trực ở kỹ viện thì hai con mắt Lạc Thiên sáng ngời. Thấy vậy thì Vân Nhi liền chặng họng:
- Chắc chắn không phải là chàng rồi, đừng có ở đó mơ tưởng!
Nghe thấy vậy thì Lạc Thiên méo mặt, chàng hỏi:
- Vậy là ai, không lẽ là nàng? Ta phản đối nha, tuyệt đối không được! - Lạc Thiên lên giọng ngăn cản.
Vân Nhi hứ một cái rồi nói:
- Muốn ở đó cả ngày lẫn đêm thì phải đóng giả làm kỹ nữ, không phải th·iếp chẳng lẽ là chàng?
Nghe tới phải làm kỹ nữ Lạc Thiên nóng mặt, chàng đứng lên quát to:
- Không được! Tuyệt đối không!
Vân Nhi cũng đứng lên cụng đầu vào Lạc Thiên quát:
- Tại sao không? Chỉ là đóng giả chứ có phải thật đâu?
- Đóng giả cũng không được! Tuyệt đối không!
- Tại sao?
- Tại...
Tiểu Vy nhìn thấy cả hai căn thẳng thì vội chen ngang đẩy hai người ra rồi nói:
- Thôi, thôi, mệt phu thê hai người quá! Để tôi đi!
Lúc này thì hai cái đầu nóng mới hạ nhiệt, cả hai đồng thanh:
- Cô đi?
- Đúng! Tôi đi! Hai người là phu thê nên không yên tâm khi để đối phương đi vào chỗ đó âu cũng là dễ hiểu. Tôi thân đơn chiếc, để tôi đi là hợp lý rồi, có đồng ý không? - Tiểu Vy hỏi.
Nói tới đây rồi nhưng Vân Nhi và Lạc Thiên vẫn còn sừng nhau, rồi Vân Nhi lên tiếng trước:
- Ùm, vậy cũng được!
- Tôi không có ý kiến! - Lạc Thiên quay đi chỗ khác nói cộc lốc.
Thấy vậy thì Tiểu Vy chốt lại:
- Vậy được rồi, giờ tôi sẽ chuẩn bị để trà trộm vào đó, khi nào gặp hắn tôi sẽ phát tín hiệu cho hai người.
Nói xong Tiểu Vy rời khỏi đó, để lại cả hai lúc này vẫn chưa chịu nhìn mặt nhau. Rồi Lạc Thiên lại ngồi xuống hậm hực ăn gà. Thấy vậy thì Vân Nhi cũng ngồi xuống uống một ngụm rượu rồi cau có:
- Chàng cộc cái gì?