Chương 12: Giáo Huấn Phu Quân
Tất cả cùng đưa ánh mắt hiếu kỳ về Lạc Thiên, thấy vậy thì Vân Nhi chỉ tay vào Lạc Thiên nghiêm giọng giới thiệu:
- Đây là Lạc Thiên, thành viên thứ mười và cũng là tướng công của ta!
Tám người kia nghe xong thì há hốc mồm, bọn họ đồng thanh:
- Cái gì? Tướng công?
Vân Nhi khoanh tay gật đầu tỉnh bơ nói:
- Đúng vậy, là tướng công!
Tất cả đều đang bàng hoàng, rồi một người lên tiếng:
- À ùm, sao đột ngột quá vậy Thủ lĩnh?
Vân Nhi vẫn rất tỉnh:
- Thì tại cha ta bắt ta tìm một lang quân nên ta đành phải thành hôn thôi, thời nay là vậy, cha mẹ đặt đâu con cái ngồi đó, ta cũng chẳng thể làm được gì ngoài nghe theo sự sắp xếp của cha.
Lạc Thiên ngồi kế bên méo mặt chả biết nương tử mình đang nói cái gì nữa, chẳng phải nàng là người chọn chàng sao? Giờ lại đổ thừa cho cha nàng, thật là lươn lẹo. Rồi một người lại lên tiếng
- Vậy sao người này lại gia nhập Cửu Long bang của chúng ta?
- Ờ, tại sao? Tại sao? - cả bọn nháo nhào.
Thấy vậy thì Vân Nhi cau mày, nàng đáp:
- Tướng công của ta thì cũng làm những việc giống như ta, cũng cống hiến cho Cửu Long, có gì đâu mà các ngươi phải thắc mắc nhỉ?
- À ùm, thì tại việc này hơi đột ngột nên nhất thời mọi người chưa tiếp nhận kịp đó mà - một người khác nói.
Vân Nhi nghe vậy thì quay sang Lạc Thiên hất càm:
- Nói gì đó cho mọi người tiếp nhận đi Tướng công!
Lúc này tất cả đều nhìn về Lạc Thiên, thấy vậy thì chàng chắp tay cúi đầu và nói:
- Tại hạ Lý Lạc Thiên, là thành viên thứ mười của Cửu Long, cũng là lang quân của Thủ lĩnh Vân Nhi. Dù việc này có hơi đường đột nhưng mà từ giờ rất mong mọi người giúp đỡ!
Sau đó tất cả gật đầu nhìn nhau có vẻ đồng ý rồi một người lớn tuổi nói:
- Nếu đã là thành viên của Cửu Long và được Thủ lĩnh chấp thuận thì từ giờ cũng như người một nhà, mọi người nên quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, đó mới đúng với tinh thần đoàn kết của Cửu Long.
Cả bọn lại nhìn nhau gật gù, rồi Vân Nhi nói:
- Chào hỏi vậy đủ rồi, trước lạ sau quen, từ từ sẽ có cơ hội làm việc với nhau, lúc đó sẽ hiểu nhau hơn. Giờ nên vào việc chính, Nhị long báo cáo tình hình đi...
***
Sau một canh giờ thì cuộc họp kết thúc, Vân Nhi giơ tay ưỡn người một cái, nàng thở dài rồi nói:
- Thuật này tốn nguyên khí kinh khủng, ngồi nãy giờ cũng đau hết cả lưng - vừa nói Vân Nhi vừa ngoắt tay hất cằm với Lạc Thiên - qua đấm lưng cho nương tử của chàng cái!
Lạc Thiên méo mặt, chàng lúc này cũng đau hết cả lưng do ngồi lâu họp, vậy mà cũng phải lết thân qua đứng phía sau đấm lưng cho Vân Nhi.
Vân Nhi vừa ngồi ngả người tựa vào ghế gỗ hưởng thụ vừa nói:
- Mai mốt là phải tự giác nghen, không phải cái gì cũng đợi kêu rồi mới chịu đi làm.
Lạc Thiên mặt đần thối, chàng chả biết bằng cái cách nào mà chàng từ một người mang thiên mệnh bây giờ lại trở thành người hầu của nương tử nữa, nghĩ tới thì chán chường, chàng chỉ biết thở dài trách cái số chàng xui va vào cái khổ ải này.
Thấy Lạc Thiên không trả lời, Vân Nhi hỏi:
- Có hiểu không mà im re vậy?
- Hiểu ạ! - Lạc Thiên lí nhí nói.
- Chưa nghe rõ lắm!
Cái mỏ Lạc Thiên giật giật, chàng nóng máu quát lớn vào tai Vân Nhi:
- Ta hiểu rồi!
Vân Nhi đang ngồi thư giãn thì giật bắn người, nàng ngay lập tức đứng dậy lao vào tóm cổ Lạc Thiên vừa đấm vừa nói:
- Chàng thái độ gì hả? Có phải là không hài lòng không? Muốn vùng lên hay gì? Hả?
Mỗi câu hỏi là một cú đấm, Vân Nhi cứ vừa hỏi vừa đấm đến khi mặt mày Lạc Thiên như cái mền rách thì mới thôi.
Sau khi đấm hả hê, Vân Nhi phủi tay rồi lạnh giọng:
- Hôm nay đánh chàng một trăm đấm, lần sau chừa nhé!
Lạc Thiên lúc này mặt mũi bầm dập, sưng vù thảm thương. Chàng ngồi bệt dưới sàn nước mắt nhầy nhụa mếu máo đáp:
- Vâng ạ, hic!
***
Theo nội dung cuộc họp, thời gian sắp tới Cửu Long Bang sẽ đẩy mạnh việc tìm kiếm Siêu Cấp Thần Binh, khi đã có được mười một món Thần Binh rồi sẽ đi đến đồi Thiên Châu từ tay triều đình.
Chính quyền đô hộ của Minh Triều dựng lên ở Đại Việt, theo cách gọi của nhà Minh là chính quyền Giao Chỉ, gọi tắc là triều đình, hiện giờ bọn chúng rất mạnh, Cửu Long nhất thời không thể chạm mặt với chúng được.
Thế nên phương án tốt nhất được đề ra là từ từ xây dựng lực lượng, khi đủ nội lực sẽ tiến hành tổng t·ấn c·ông thành Đông Quan...
Trong cuộc họp, có thông tin về một món Thần Binh đã xuất hiện tại Lạng Giang, Vân Nhi và Lạc Thiên cũng sẽ đến đó vào vài ngày tới...
***
Ba ngày sau, cả hai đã có mặt tại bắc Lạng Giang. Lạc Thiên vẫn mặt nạ rồng cùng áo choàng đen, Vân Nhi vẫn hoa sen trên tóc cùng tuyết y thướt tha. Bọn họ bước đi trên con đường đất hai bên là cỏ tươi, xa xa là một dinh trấn lớn với những ngôi nhà mái ngói san sát nhau.
Bọn họ được biết nơi đây có tên là Thanh Trấn, một nơi chuyên để hưởng lạc với rất nhiều kỹ viện thanh tao.
Hôm nay cả hai có hẹn với một người, khi đến một quán ăn nhỏ trong trấn, bọn họ kêu mười tám xiên nướng, hai con gà nướng cùng một bình rượu đào.
Trong lúc vừa ăn vừa uống thì Lạc Thiên hỏi:
- Người chúng ta hẹn là ai vậy nương tử?
Vân Nhi đang ngồi đối diện, nàng cắn một miếng thịt to rồi nói:
- Đó là một mỹ nhân xinh đẹp!
- Mỹ nhân sao? Nghe hay phết! - Lạc Thiên uống một ngụm rượu rồi hào hứng nói.
Thấy vậy thì Vân Nhi lập tức liếc mắt đập bàn một cái rầm, nàng nhóm người dí sát mặt vào Lạc Thiên rồi lạnh giọng:
- Gặp người đẹp chàng vui lắm hả tướng công?
Lạc Thiên cảm nhận một sát khí phát ra khiến sóng lưng chàng lạnh toát, mồ hôi trán tuôn chảy, miệng lắp bắp phân trần:
- À không, không, chỉ là ta háo hức gặp người trong bang ấy mà, không, không phải vì mỹ nhân, không phải!
Vân Nhi lườm Lạc Thiên một phát suýt lọt tròng rồi nói:
- Chàng coi chừng đó, lệch hướng một phát là cho chàng đóng băng nhá!
- Biết mà, biết mà, chỉ yêu mình nàng, chỉ yêu mình nàng! Hề hề - Lạc Thiên vừa nói vừa vuốt vai Vân Nhi để xoa dịu cái sự căn thẳng này.
- Làm gì đi ăn mà mặt căng quá vậy Thủ lĩnh, bộ đang giáo huấn phu quân à?
Một nữ nhân từ đâu xuất hiện rồi lên tiếng, cô ta nhìn khá trẻ, có vẻ cũng trạc tuổi Vân Nhi, đặc biệt có mái tóc màu bạch kim buôn xõa, cô ta mặc thanh y, đeo một cái găng tay màu trắng có hoa văn mạng nhện bên tay phải.
Khuôn mặt ưa nhìn với đôi mắt long lanh hiền hòa, đôi môi mỏng hồng cười tươi rạng ngời, đi kèm với một vóc dáng cao ráo, có thể là cao bằng Lạc Thiên và cao hơn Vân Nhi một cái đầu.
Khi nhìn thấy một người tóc trắng mặc đồ xanh lam bước tới, Vân Nhi nhận ra đây là Lục Long Tiểu Vy, nàng ngã người tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, giọng bình thản đáp lời cô ây:
- Không có gì, chỉ là mấy chuyện phu thê với nhau ấy mà.
- Ganh tị thật đấy! Đi đâu cũng có đôi có cặp, chả bù cho chúng tôi luôn phải hành sự một mình, Thủ lĩnh đánh lẽ như vầy là không được chút nào - Tiểu Vy cũng khoanh tay đứng nói.
Vóc dáng cao ráo cùng với những đường cong chập chùng của cô ta tỏa ra một khí sắc vừa quyến rũ vừa kiêu hãnh, hoàn toàn không thua kém thần thái ung dung của Vân Nhi.
Ở bên này, Vân Nhi sau khi nghe cô ta nói vậy thì liếc mắt cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Chẳng phải bây giờ ta đang đi hỗ trợ từng người hay sao, đội hình đông như vầy còn đòi hỏi gì nữa. Hay cô cũng muốn tìm một phu quân đi theo cô bầu bạn? Nếu muốn thì yêu người trong bang cũng được, ta không phản đối chuyện đó!