Chương 11: Ánh Sáng Diệu Kỳ
Vài hôm sau Lạc Thiên và Vân Nhi về nhà ở Mộc Thành, một buổi tối nọ, cả hai lôi nhau ra chòi gỗ bên hồ hoa sen ngồi uống rượu thưởng trăng.
Rót một ly rượu đưa cho Vân Nhi rồi Lạc Thiên rồi:
- Uống đi nương tử!
Vân Nhi lúc này mặt đỏ như gấc, nàng cầm ly rượu đào lên uống một cái.rồi giọng lè nhè nói:
- Sao chàng không uống mà cứ kêu th·iếp uống hoài vậy?
Lạc Thiên há miệng cắn một cái đùi gà, sau đó vừa nhai nhòm nhèm vừa với tay lấy ly rượu rót tiếp:
- Nàng không thấy ta đang bận ăn gà nướng sao? Mà nàng uống đi! - nói xong Lạc Thiên lại đưa ly rượu cho Vân Nhi.
Vân Nhi cầm lấy ly rượu để mạnh xuống bàn sau đó với tay giật lấy cái đùi gà của Lạc Thiên:
- Không cho chàng ăn nữa, chàng phải uống!
Vừa nói Vân Nhi vừa đứng lên cầm ly rượu nhét vào mồm Lạc Thiên ép chàng uống. Lạc Thiên bị Vân Nhi ép uống liên tiếp năm sáu ly, kết quả là bây giờ chàng cũng ngà ngà say.
Nhưng mà càng uống thì Lạc Thiên lại càng ăn nhiều, một mình chàng đã ăn gần hết con gà nướng bự tổ chảng, còn Vân Nhi thì chỉ ngồi nói mấy cái điều gì đó bằng một giọng lè nhè:
- Nè tướng công! Trước khi thành hôn với th·iếp, chàng có tình ý với cô nương nào không?
- Không! - Lạc Thiên vừa ăn gà vừa nói.
- Xạo! Cái mã của chàng thì khối cô nương say mê, làm gì mà không yêu ai được? - Vân Nhi vừa nói vừa chòm tới vả vào mặt Lạc Thiên bép bép.
- Biết gì không? Trước đó ta sống trong chùa! - Lạc Thiên nói với cái giọng tỉnh bơ.
Nghe xong thì Vân Nhi bật ngửa há hốc mồm kêu lên:
- Cái gì? Chàng là, là hòa thượng à?
Nhìn thấy Vân Nhi ngỡ ngàng đến ngã ngửa thì Lạc Thiên phì cười:
- Không, ta chỉ được người của chùa cưu mang thôi, ta không xuất gia, ta vẫn ăn thịt uống rượu bình thường.
Nghe tới đây thì Vân Nhi mới bình tĩnh lại, nàng ngồi xuống rồi nói:
- Hú hồn, tưởng chàng là người xuất gia chắc th·iếp xĩu!
Lạc Thiên với tay xoa đầu Vân Nhi rồi nhóm người ghé sát vào tai nàng nói nhỏ:
- Nàng là cô nương đầu tiên ta gặp, cô nương đầu tiên ta thích, cô nương duy nhất ta cưới và cũng là cô nương duy nhất ta yêu!
Nghe xong Thì Vân Nhi choàng tay qua cổ Lạc Thiên rồi cũng nói nhỏ vào tai chàng:
- Còn chàng là... nam nhân thứ mười ta yêu!
Nghe xong thì Lạc Thiên ngỡ ngàng đến bật ngửa ra phía sau, chân đứng không vững, hai mắt sững sờ, tay run run dơ lên nói:
- Cái, cái gì? Mờ, mờ, mười người! Là thật sao?
Vân Nhi thấy vậy thì cười ha hả, vỗ đùi bem bép nói:
- Đồ ngốc! Vậy mà cũng tin, thiệt là hết nói nỗi mà!
Nghe tới đây thì Lạc Thiên biết mình bị lừa, thế nhưng vẫn rất hoài nghi, chàng ngồi lên đối diện Vân Nhi mặt nghiêm trọng:
- Chứ là bao nhiêu?
Vân Nhi sau khi cười hả hê thì nàng cũng đáp lời Lạc Thiên:
- Hi hi, dù có gặp rất nhiều nam nhân, cũng có thích vài người, nhưng mà yêu thì chưa.
Lạc Thiên vẫn nghi ngờ, chàng liếc mắt nói:
- Phải không đó? Cái nhan sắc của nàng cũng đâu có vừa, nói không yêu ai cũng hơi nghi ngờ à.
Vân Nhi chống cằm chu mỏ xía một cái rồi nói:
- Người ta nói thật, mấy người không tin thì thôi!
- He he, tin nè, mà nàng uống đi! - vừa nói Lạc Thiên vừa rót rượu.
Vân Nhi uống một cái rồi nói:
- Chàng cũng uống đi!
Lạc Thiên cũng uống một cái, giờ thì cả chàng cũng lè nhè, đầu lắc lư:
- Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
Vân Nhi ngã người ra ghê, gục lên, gục xuống nói:
- Khi nào người trong bang báo tin tức của Thần Binh thì đi lấy, giờ chưa có gì nên ngồi không thôi!
Lạc Thiên nghe xong thì méo mặt, đúng là ở rể nhà phú hộ có khác, ăn rồi chỉ việc ở không.
Thấy Lạc Thiên đần mặt ra thì Vân Nhi đưa ngón tay ra ngoắt ngoắt rồi nói:
- Qua đây đấm vai cho th·iếp!
Lạc Thiên lại méo mặt, đúng là chàng cũng không ngồi không cho lắm, công việc hằng ngày của chàng còn là hầu hạ nương tử nữa.
Lạc Thiên bước quá ngồi kế Vân Nhi rồi đấm vai cho nàng, khi này cả hai cùng say sỉn, ai cũng lờ đờ.
Rồi sau một hồi đấm bóp thì Vân Nhi tựa đầu vào vai Lạc Thiên và nói nhỏ:
- Về phòng thôi!
Lúc này Lạc Thiên cũng đã mắt nhắm mắt mở, chàng loạng choạng bế Vân Nhi lên và đi về phòng trong sự lắc lư không hề nhẹ.
Rồi sau một hồi lên bờ xuống ruộng, cả hai cũng về được tới phòng ngủ. Vừa để Vân Nhi xuống giường thì nàng lè nhè nói:
- Rửa chân cho th·iếp rồi mới được đi ngủ!
Thế là Lạc Thiên lại phải mò mẫm đi tìm cái thao nước gần đó. Sau một chốc thì chàng cũng mang được cái thao lại giường.
Vân Nhi vẫn ngồi đó lắc lư, Lạc Thiên thì dù mắt mở hết lên nhưng vẫn cố ngồi xuống cởi giày của Vân Nhi ra rồi cẩn thận rửa chân cho nàng.
Sau một hồi gục lên gục xuống thì cũng xong, chàng nhẹ nhàng đỡ Vân Nhi nằm xuống rồi cũng nằm kế bên nàng, giọng lè nhè:
- Ngủ đi công chúa nhỏ!
Vân Nhi quay qua gác chân lên người Lạc Thiên rồi nói:
- Chàng cũng ngủ đi!
Sau đó chẳng nghe Lạc Thiên trả lời, chàng đã ngái khò khè, Vân Nhi nghe vậy thì cũng ngủ b·ất t·ỉnh nhân sự.
***
Sáng ra vừa mở mắt thì Vân Nhi có cảm giác nhột nhột, nàng đẩy cái mặt Lạc Thiên ra khỏi ngực mình thì phát hiện long ấn đang phát sáng. Vân Nhi kích hoạt Liên Kết Tâm Thức rồi nói trong tâm trí:
- Mới sáng mà tên nào gọi ta vậy?
Một giọng nói trầm ấm của nam nhân phát ra trong đầu nàng:
- À ùm, tôi là Nhị long, thứ lỗi vì gọi Thủ lĩnh sớm vậy, nhưng mà tôi vừa mới phát hiện triều đình đã bí mật cất giữ Thiên Châu và đang âm mưu sử dụng nó để làm năng lượng chế tạo v·ũ k·hí hủy diệt.
Vân Nhi nghe xong thì cau mày, ánh mắt không giấu được vẻ tức giận kèm theo một chút lo lắng:
- C·hết tiệt! Sau bọn chúng có được nó chứ?
- Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ biết rằng hiện giờ không chỉ có chúng ta mà còn có rất nhiều thế lực đang nhắm đến Siêu Cấp Thần Binh, do đó kế hoạch của chúng ta đang không được suôn sẻ cho lắm.
- Được rồi, trưa nay chúng ta sẽ có cuộc họp để bàn về chuyện này, giờ ta còn đang buồn ngủ!
- À ùm, vậy tôi xin phép!
Lạc Thiên lúc này đang miên man, nữa mê nữa tỉnh, miệng lèm bèm:
- Mới sáng sớm mà sao ngực nàng sáng vậy nương tử?
Vân Nhi quay xuống kéo mặt Lạc Thiên vào lại ngực mình rồi nói nhỏ:
- Ánh sáng diệu kỳ đấy!
Nghe xong thì Lạc Thiên thì thầm:
- Ánh sáng này to tròn quá...
***
Trưa đến thì cả hai ra nhà gỗ để chuẩn bị cho cuộc họp, Vân Nhi kể sơ qua tình hình cho Lạc Thiên biết rồi bắt đầu thi triển Liên Kết Tâm Thức nâng cao.
Liên Kết Tâm Thức nâng cao là một thuật thức chỉ Vân Nhi mới thi triển được, nó giúp liên kết tâm trí của tất cả những người sở hữu long ấn vào một cùng chiều không gian, ở nơi đó tất cả có thể nhìn thấy hình dáng của nhau và nói chuyện như đang gặp mặt ở ngoài.
Sau khi Vân Nhi thi triển thuật thức, Lạc Thiên nhận được tín hiệu, chàng kích hoạt Liên Kết Tâm Thức, ngay sau đó ở trong tâm trí chàng nhìn thấy mình và Vân Nhi đang ngồi xếp bằng lơ lửng giữa thiên hà với hàng vạn ngôi sao lấp lánh xung quanh.
Liên tiếp sau những người khác cũng xuất hiện, chẳng mấy chốc mười người đã tụ họp ngồi cạnh nhau tạo thành một vòng tròn giữa thiên hà.
Khi đã đông đủ, tất cả đều nhận ra có một người lạ mặt ngồi bên cạnh Vân Nhi, rồi một thành viên lên tiếng:
- Tên nào đây Thủ lĩnh?