Chương 139: Chuẩn bị trà thù lão sinh đệ tử
Hoàng Phủ Thiên làm một giấc tới giữa trưa mới tỉnh dậy, trong mơ hồ hắn nhớ ra một điều quan trọng chính là hồ Linh Tuyền. Hắn có lệnh bài tiến vào hồ Linh Tuyền, nhưng trên lệnh bài có thời hạn mà hôm nay chính là ngày cuối rồi nếu không dùng sẽ mất hiệu lực.
Hắn vội vàng bật dậy dùng tốc độ nhanh nhất xử lý vệ sinh cá nhân bản thân, cẩn thận thay y phục mới rồi mau chóng chạy tới hồ Linh Tuyền ngoại môn.
Hai hộ vệ canh gác ở hồ Linh Tuyền thấy Hoàng Phủ Thiên lập tức ngăn chặn, đồng thanh nói:
- Người không phận sự không được phép tiếp cận hồ Linh Tuyền.
- Hai người này vậy mà là Huyền Nguyên cảnh hậu kì đỉnh phong.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được khí tức cả hai thầm ngạc nhiên. Hắn lấy lệnh bài ra đưa cho hai người này xem.
Cả hai tiếp nhận lệnh bài lại nhìn tới Hoàng Phủ Thiên, sau đó đứng lùi ra bên cạnh để hắn đi vào được.
- Đa tạ.
Hoàng Phủ Thiên mau chóng đi sâu vào bên trong, toàn bộ nơi này chỉ có một đường thẳng, điểm cuối chình là một cái hồ to tới chứa được cả trăm người, trên mặt hồ phiếm động một tầng xanh biếc, năng lượng lưu chuyển dào dạt khó tin tưởng được.
- Đây không phải là Linh Tuyền sao! Tiểu hữu lại được vào trong này đấy. Nếu có thể hấp thụ được Linh Dịch trong Linh Tuyền lão hủ có thể khôi phục lại thêm ít phần rồi.
Mộc lão lên tiếng.
- Quả nhiên như chó thấy xương, rõ ràng vô cùng nhạy bén với thế giới bên ngoài.
Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm, bản thân không vọng động, quan sát xung quanh tránh phát sinh sự tình gì đó phức tạp.
Xác định không có ai mới nhảy xuống hồ Linh Tuyền.
Phốc!
Thân thể Hoàng Phủ Thiên hoàn toàn chìm xuống, hắn cảm giác được cỗ năng lượng của Linh Tuyền đang theo lỗ chân lông tiếng vào nội thể của hắn để toàn thân tràn đầy lực lượng.
Mộc lão cũng từ trong Linh Hồn Giới của Hoàng Phủ Thiên bay ra bên ngoài, phiêu đãng trong hồ.
Hoàng Phủ Thiên không để tâm tới lão, nhắm mắt đem Minh Ngục Thần Quyết, Minh Vương Cực Thể vận chuyển. Rất nhanh thân thể huyết nhục nhanh chóng hấp thu, làm cả người thư thái vô cùng.
Hồ Linh Tuyền này so với Huyết trì ngày xưa còn cường hãn hơn nhiều.
Rất nhanh Hoàng Phủ Thiên chìm vào cảm giác nửa tỉnh nửa mê, thân thể vẫn không ngừng đem nguồn năng lượng trong hồ hấp thụ vào trong thân thể.
Thời gian cứ thế mà trôi qua hai ngày một đêm rồi vẫn chưa có dấu hiệu rời khỏi.
Hoàng Phủ Thiên cứ ngây ngốc ở trong hồ Linh Tuyền, không ngừng tu luyện giờ phút nào.
Đến nỗi hai tên canh cổng ở bên ngoài sợ Hoàng Phủ Thiên c·hết ở trong đó rồi. Vì trên hồ Linh Tuyền có một trận pháp, chỉ cần bước chân khỏi hồ liền bị truyền thống ra ngoài đồng thời lệnh bài vào hồ sẽ vỡ nát không dùng được nữa. Giờ vẫn chưa ra ngoài sợ là vẫn còn đang ở trong hồ.
- Có khi nào tên đệ tử đó c·hết ở trong hồ Linh Tuyền rồi không. Hắn ta có thể tiến vào hồ Linh Tuyền có khi bối cảnh không nhỏ, nhỡ may có việc gì thì hai chúng ta không gánh nổi.
Một tên cầm trường kiếm sắc mặt khó coi nói.
- Ngươi vào xem hắn ta còn sống hay đ·ã c·hết đi.
Người còn cầm trường đao lại cũng sắc mặt cũng hơi tối lại, c·hết trong hồ Linh Tuyền nghe tưởng chừng như phi lý nhưng lại là thứ hợp lý duy nhất cả hai nghĩ tới được. Bằng không sao bây giờ chưa ra ngoài.
Người cầm trường kiếm vội vàng chạy vào bên trong kiểm tra.
Đi tới nơi quả nhiền không thấy bóng người, mặt hồ vô cùng tĩnh lặng.
- Hồ Linh Tuyền tràn đầy năng lượng nên người xuống hồ sẽ bị kéo xuống, trừ phi thực lực đủ mạnh để kháng lại, nếu không dù c·hết cũng là c·hết chìm. C·hết tiệt, không thể tiến vào hồ khi chưa được sự đồng ý.
Người cầm trường kiếm gấp tới hoảng hốt, hi vọng tìm thấy gì đó. Qua một tách trà vẫn không nhìn thấy gì. Hắn cắn răng nói:
- Sự tình này ta không xử lý được, đành báo với chấp sự xem sao.
Mộc lão nguyên hình là cành cây, vốn trước như củi khô héo giờ tràn đầy sức sống lá trên đầu cũng mọc ra bảy tám cái rồi.
- Có người tới, tiếc thật.
Lão đang ngâm mình trong hồ Linh Tuyền cảm nhận được dị động nhanh chóng bắn trở lại mi tâm của Hoàng Phủ Thiên.
Mà Hoàng Phủ Thiên đang chìm trong tĩnh lặng, thân thể mơ hồ cảm nhận được một thức gì đó được phá vỡ, từng đoạn xương, từng thớ thịt hòa nhập năng lượng của hồ Linh Tuyền và biến đổi.
Mặt hồ tĩnh lặng cũng gợn sóng thu hút sự chú ý của người cầm trường kiếm đang tính bỏ đi kia.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên một sự chấn động ở trong hồ phát tán ra bên ngoài.
Từ trong hồ nổi lên một thân ảnh nọ.
Hoàng Phủ Thiên mở mắt ra, nguyên khí tụ quanh thân tán ra khắp nơi, tạo thành trận gió nhỏ. Hắn nhếch miệng, lực lượng của hắn hiện nay đã tiến vào Huyền Nguyên trung kì rồi.
Minh Ngục Thần Quyết cũng tiến vào tầng thứ bảy, nguyên khí ẩn chứa trong từng thớ thịt đem lại một cái cảm giác không khác gì yêu thú cả.
- Ngươi… ngươi… chưa c·hết.
Người cầm trường kiếm kinh ngạc tới tột độ nói lắp bắp.
Hoàng Phủ Thiên không vui, người này ăn nói kiểu gì vậy, hắn nói:
- Sao ta có thể c·hết được.
Người cầm trường kiếm cũng không biết nói như nào cho phải, có điều trong lòng lộ ra sự nhẹ nhõm. Không c·hết là may rồi, nếu không bọn họ khó tránh liên quan.
- Được rồi, nếu đã tu luyện xong rồi thì ra khỏi hồ Linh Tuyền đi.
- Khụ khụ, vẫn còn thiếu chút đỉnh, ta luyện nối rồi rời khỏi.
Hoàng Phủ Thiên tuy đã đột phá nhưng đồ tốt thế này hắn không nỡ bỏ, nói lại một câu rồi chìm xuống tiếp, được thêm lúc nào hay lúc ấy dù sao cũng không giới hạn thời gian.
Người cầm trường kiếm cũng chỉ biết câm nín, thông thường nhiều đệ tử có gia thế coi cái hồ Linh Tuyền này là nhà mình. Muốn dùng thì hỏi xin lệnh bài là có thể tùy ý dùng, sao tên này thì lại giống kiểu mấy đệ tử bình thường vào hồ thế nhỉ.
- Tùy ngươi thôi.
Mặc kệ thế nào không phải việc của gã, bản thân quay về chỗ canh gác.
- Tình hình sao rồi?
Người cầm đao hỏi.
- Vẫn còn sống, chưa c·hết đâu, còn muốn ngâm ít lâu nữa.
- Không sao là tốt rồi.
Cả hai không ngờ Hoàng Phủ Thiên ngâm là ngâm nguyên ba ngày hai đêm rồi mới bước ra. Nhìn hắn thoải mái vô ngần rời đi cả hai cũng cạn lời không biết nói cái gì cũng không dám trách hắn.
Đó là cả hai không nhìn thấy hồ Linh Tuyền ở đó bị vơi đi mất một phần mười mất rồi.
- Mộc lão c·hết bằm, hấp thụ nhiều như vậy báo hại ta phải chạy sớm sợ bản thân bị liên lụy.
Hoàng Phủ Thiên tức giận mắng Mộc lão.
Mộc lão đối lý vội vàng nịnh nọt:
- Tiểu hữu bớt giận, nhờ đó mà lão hủ mọc ra được thêm mấy cái lá cây rồi này. Sau tiểu hữu có tình hình nguy hiểm tới tính mạng thì ta sẽ có đủ năng lượng giúp tiểu hữu.
- Hừ, chỉ nói miệng thôi.
Hắn còn lâu mới tin tưởng lời Mộc lão, bao nhiêu lần rồi không biết hay sao.
Bước đi trên đường, nhiều ánh mắt dồn vào trên người Hoàng Phủ Thiên thì thầm to nhỏ.
- Không phải đây là tên bị Lê Minh sư huynh tìm kiếm sao? Ba ngày biến mất tưởng hắn trốn mất dạng rồi, không ngờ còn có can đảm xuất hiện à.
- Nhìn bộ dáng của hắn có lẽ không biết sự tình hiện tại của bản thân mình sao?
- Mấy đệ tử lão sinh của các viện hiện nay thường xuyên tìm các đệ tử tân sinh để lập uy. Bắc viện có Bùi Vũ Long, Phi Thiên Hạc biến thái chống đỡ không ai dám tìm phiền toái, Tây viện, Nam Viện, Đông viện tuy có thiên tài chống đỡ được những tên lão sinh chung quy vẫn thiếu.
- Nam viện chẳng phải ngoan ngoãn dân lên lại cho đám lão sinh rồi sao. Cái gì đệ nhất Nam viện chình là con chó của đám lão sinh thôi.
- Tây Viện là thảm nhất rồi, ít người chống đỡ. Tiếp tới là Đông viện khá khẩm hơn một chút, mấy ngày trước bị đám lão sinh gây phiền toái may có Trần Thập Nhất và Lâm Lộ đứng ra chống lại.
- Nghe đồn cũng có không ít đệ tử tân sinh do một nữ nhân dẫn đầu phản kháng. Tuy thực lực yếu nhưng lại ngoan cường làm đám lão sinh cũng kiêng kị ít nhiều. Nữ nhân đó khá xinh đẹp, tên cái gì là Vân Uyên thì phải.
Lời nói này lọt hết vào tai Hoàng Phủ Thiên, hắn mới vắng mặt có ba ngày mà lại có việc xảy ra rồi sao? Hắn nhìn đám người đang xì xào kia bắt lấy hai người, ánh mắt cười như không cười hỏi:
- Các ngươi bàn chuyện thực vui, cho ta nghe với được không.
Sau khi Minh Vương Cực Thể đột phá tới tầng thứ bảy, nguyên khí được bọc trong người tản ra mơ hồ khiến người khác cảm thấy như khí thế một con yêu thú.
Mấy tên buôn dưa trước cảm giác áp lực này, nuốt nước bọt đem hết thông tin ra.
Từ miệng mấy người này biết được, đám lão sinh hầu như ngày nào cũng tìm các đệ tử tân sinh thực lực mạnh gây sự. Cậy đông người, thế mạnh thường xuyên q·uấy r·ối. Tất cả do một tên cầm đầu.
Hoàng Phủ Thiên moi hết thông tin của tên cầm đầu lão sinh Đông viện. Cái tên Lê Minh này là một trong số ít cao thủ Huyền Nguyên cảnh có tiềm năng lọt vào ba người đứng đầu của nội môn dự khuyết. Thực lực ước tính là Huyền Nguyên hậu kì, có thể mạnh hơn. Trong tay cũng sở hữu một món Bảo khí không rõ phẩm cấp.
Hoàng Phủ Thiên chạy vội về Đông Tam viện xem tình hình như thế nào đám Trần Thập Nhất như thế nào.
Về tới nơi thì thấy không ít đệ tử tân sinh vây quanh nơi này, ai nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên đều vui vẻ như thấy cứu tinh.
Không để ý tới bọn họ, Hoàng Phủ Thiên đi vào trong viện thì nhìn thấy đám Vân Uyên cũng có ở đây.
Cô nương ngày ngày bày ra tư thái quyến rũ có phần gầy hơn trước.
Vân Uyên vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên ngây người ra ít lâu, cố nở một nụ cười yếu ớt, muốn nói gì, lại búng một ngụm máu, sắc mặt nhợt nhạt.
- Vân tỷ tỷ, ăn nó đi.
Hoàng Phủ Thiên vội tiến vào trong, lấy ra một liên Huyết Lộ đan, đan dược chữa thương.
Sau khi Vân Uyên ăn Huyết Lộ đan sắc mặt cũng tốt hơn vài phần.
Trần Thập Nhất biết được tin cũng vội về.
Trên người Trần Thập Nhất có không ít vết tím bầm, may là toàn là ngoại thương. Vân Uyên nặng hơn ít phần là nội thương, điều dưỡng phải vài ba tháng mới khỏi.
Hoàng Phủ Thiên nhàn nhàn nói:
- Tình hình sơ bộ ta đã biết rồi, về phần từng tên từng làm mọi người ra nông nỗi này thì mọi người có thể nói lại cho ta không?
Do dự một hồi Vân Uyên nói:
- Mấy ngày trước thường xuyên có đệ tử lão sinh tìm bọn tỷ gây phiền phức nhưng đều dễ dàng đánh bại. Cho tới ba ngày gần đây xuất hiện hai tên đệ tử lão sinh thực lực Huyền Nguyên sinh đôi tìm tới gây phiền toái. Bọn tỷ không phải là đối thủ của hai tên đó, may có Trần Thập Nhất đi ngang qua giúp một tay khiến bọn chúng rút lui.
- Hai tên sinh đôi? Chính chúng làm huynh bị bầm dập như vậy sao?
Hoàng Phủ Thiên quay ra hỏi Trần Thập Nhất.
Trần Thập Nhất giải thích:
- Huynh không cần lo tới hai tên đó nữa, vì hai tên đó không biết sống c·hết khiêu kích Lâm Lộ bị sau đó b·ị đ·ánh trọng thương rồi, nếu không muốn nói là bị tàn phế.
Hoàng Phủ Thiên quay lại liếc Vân Uyên, nữ nhân này lại cố tình nói ra sai lệch thông tin. Chắc không muốn hắn tìm kẻ chủ mưu, sợ gây phiền phức. Hắn thở dài nói:
- Các ngươi không cần phải che dấu ta, ta cũng nằm trong diện bị bọn chúng ghi thù rồi. Xử lý xong mấy người cuối cùng sẽ tìm ta hay Lâm Lộ gây hấn. Mấy người nói trước thì tốt hơn là dấu diếm đó.
Tất cả mọi người trầm ngâm, Trần Thập Nhất cuối cùng đứng ra nói:
- Nếu bọn chúng bị phế rồi thì v·ết t·hương hiện nay của mọi người là do kẻ khác gây ra. Tất cả bọn ta đều bị tên Lê Minh đó đả thương.
- Tất cả là mười mấy người xông lên bị tên Lê Minh đó đánh bại sao?
Trần Thập Nhất nói:
- Tên Lê Minh đó thực lực vượt xa chúng ta, không thể thăm dò được thực lực chân chính của tên đó đã b·ị đ·ánh. Nhưng tên này hạ thủ không quá nặng, chỉ bị mất sức chiến đấu không có nội thương. Độc ác là mấy tên thuộc hạ của hắn, có một tên họ Hồng với chúng ta rất quen thuộc.
Hoàng Phủ Thiên b·iểu t·ình lạ lẫm hỏi:
- Họ Hồng! Không lẽ là cái tên đó cùng Hồng Vũ có liên quan?
- Hắn là đại ca của tên Hồng Vũ đó, tên là Hồng Ân.
- Quả là oan gia ngõ hẹp.
Hoàng Phủ Thiên cười gằn, đệ đệ c·hết trong tay bọn hắn, giờ lòi ra một tên đại ca cũng có ý định tìm c·hết.
Trần Thập Nhất bắt lấy vai Hoàng Phủ Thiên nói:
- Biết huynh hiện tại vẫn tức giận, nhưng trước tiên bình tĩnh đã. Hiện tại trả thù có thể để đám lão sinh lấy đó làm cớ được. Chúng ta đã có tính toán trước về trả thù như nào rồi. Đến khi đó thì có thể thoải mái tay chân không sợ gò bó.
- Xin rửa tai lắng nghe.
- Nội môn dự khuyết còn hai ngày nữa là tổ chức phân lại bảng, lão sinh các viện đều tham gia. Chỉ cần khi đó liền khiêu chiến đường đường chính chính đánh cho bọn chúng không thể ngóc đầu lên được. Không phải càng ổn thỏa hơn sao.
Nghe Trần Thập Nhất nói vậy, Hoàng Phủ Thiên cũng chấp nhận. Hai ngày sau sẽ đem sự tình ngày hôm nay trả lại cho bọn chúng.