Chương 138: Bí mật của Lâm Hạ Nhu
Nhìn đám Cao Đao rời đi, Hoàng Phủ Thiên trong lòng cũng nhẹ nhõm. Giờ hắn là nỏ mạnh hết đà, gọi là thân thể tuy mạnh nhưng cũng không dám mạo hiểm.
Lại nhìn Âm Huyết Sát Đao kia, rất tự nhiên thu vào trong tay.
Hoàng Phủ Thiên vừa vui vẻ không được bao lâu, ai ngờ lập tức cảm thấy khí lạnh tràn lưng. Quay ngoắt lại nhìn thấy Lâm Hạ Nhu ánh mắt như viên đạn ghim vào người hắn.
- Nữ nhân này lại muốn gì đây, không lẽ muốn ném đá xuống giếng!
Hắn thập phần đề phòng điệu bộ của Lâm Hạ Nhu, chuyện bỏ đáng xuống giếng này không thể không phòng.
Lâm Hạ Nhu bước xuống, khoảng cách so với Hoàng Phủ Thiên ngày càng gần. Mà Hoàng Phủ Thiên cũng không tự chủ được lại lùi mấy bước, cả người rơi vào trạng thái phòng thủ.
Người khác mỹ nữ tiếp cận hận không bước gần lại, còn Hoàng Phủ Thiên lại trái ngược lại. Nhiều đệ tử tân sinh lắc đầu với loại người không hiểu phong tình này, hận không thể khai trí cho hắn.
- Ngươi đi theo ta.
Lâm Hạ Nhu coi dáng vẻ phòng thủ của Hoàng Phủ Thiên như không thấy, nàng đi lướt quang, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang yếu tố ra lệnh.
- Cô nói ta phải đi sao, ta không đi đấy.
Hoàng Phủ Thiên cũng bĩu môi, lấy ra đan dược phục hồi nguyên khí ăn hai ba viên một lúc, dược lực lan ra mau chóng bổ sung nguyên khí. Khí Hải hồi phục ba tới bốn phần.
- Nếu ngươi không đi theo ta thì sự tình phá hủy đồ vật ở nơi này ta liền báo cáo với chấp sự. Cái này chia hai ra thì chắc trừ hết điểm cống hiến của ngươi chắc cũng đủ rồi nhỉ.
Lâm Hạ Nhu biết thừa Hoàng Phủ Thiên không đi theo mình, không cần quay lưng buông lời đe dọa.
- Đừng nghi ngờ, lời nói của ta vô cùng có trọng lượng.
- Ta phi, nữ nhân đúng là sinh vật vô cùng phiền phức.
Hoàng Phủ Thiên chửi thầm trong lòng, vẫn là phải đi theo Lâm Hạ Nhu.
Lâm Lộ trước sự tình này b·iểu t·ình khó hiểu.
- Chắc chắn là Lâm sư tỷ bị dáng vẻ uy mãnh vừa nãy của Hoàng huynh đệ làm cho kinh tâm động phách, thất điên bát đảo. Cố ý hẹn riêng nói lời thật lòng đây mà.
Lý Kiếm đứng bên cạnh không biết sống c·hết còn nói oang oang. Vừa nói xong quả nhiên lãnh được ánh mắt sắc lẹm của Lâm Lộ bản thân lập tức im bặt.
Lâm Lộ cũng không ở lại lâu rồi rời đi.
- Tên đẹp mã giống như con gái này tự dưng lườm mình, không lẽ để ý tới Lâm sư tỷ! Tiếc là bị Hoàng huynh đệ hạ thủ trước, cho ngươi tiếc nuối.
Lý Kiếm cười trong đắc ý.
…..
Hoàng Phủ Thiên và Lâm Hạ Nhu hai người một trước một sau bước đi, cả hai đi tới một tiểu viện nọ thì cước bộ mới chậm lại.
Lâm Hạ Nhu đẩy cửa tiến vào, Hoàng Phủ Thiên bước theo sau.
Tiểu viện được bao phủ bởi hàng rào xanh, bên trong là một gian nhà nhỏ, sau lưng là một khu vườn rộng ngoài sức tưởng tượng còn có một dòng suối chảy ngang qua khu vườn. Cảnh tượng đẹp và thơ mộng.
Hoàng Phủ Thiên hít một hơi cảm nhận hương thơm quen thuộc, hương thơm của đan dược cùng hương thơm của dược liệu.
- Nữ nhân này rốt cuộc luyện bao nhiêu đan dược mới có thể làm đan hương bay khắc tiểu viện như vậy.
Thấy Lâm Hạ Nhu đi vào tiểu viện rồi, Hoàng Phủ Thiên lén đi ra đằng sau vườn của nàng ta xem thử.
Nơi này lại trồng không ít loại dược liệu, hầu hết đều là dược liệu để luyện chế ra Nhất phẩm đan dược, nhưng vẫn có một khu dành cho các loại dược liệu nhị phẩm. Dựa vào đây phán đoán, Lâm Hạ Nhu này ít nhất là Nhị phẩm luyện dược sư.
- Đừng xem nữa, vào trong này đi.
Tiếng Lâm Hạ Nhu từ tiểu viện phát ra nhắc nhở.
Hoàng Phủ Thiên đành luyến tiếc đi vào bên trong tiểu viện, thầm tính toán bản thân tự trồng được dược liệu không, như vậy đỡ tốn một khoản. Tiếc là bản thân không đủ kiên nhẫn, thời gian như vậy.
Lâm Hạ Nhu sau một hồi im lặng rồi nói:
- Ta thấy ngươi có hứng thú với luyện dược, thậm chí còn tìm hiểu nhiều như thế rồi. Vậy ngươi có muốn trở thành luyện dược sự không?
- Hả?
Hoàng Phủ Thiên hơi kinh ngạc. Không nghĩ tới nữ này gọi hắn tới đây thần thần bí bí chỉ để hỏi hắn cái này. Không phải muốn hay không, mà hắn đã trở thành luyện dược sư Nhất phẩm rồi.
- Bản thân đã trở thành luyện dược sư có nên nói ra không nhỉ? Thôi đi, nói ra lại nhiều sự chú ý khiến mình bị gò bó, cứ tự làm thôi.
Lâm Hạ Nhu thấy Hoàng Phủ Thiên im lặng tưởng là hắn xấu hổ không muốn nhận, nàng nói:
- Nếu ngươi muốn trở thành luyện dược sư ta cũng có thể giúp ngươi một. Ở đây là tiểu dược viên ta tự trồng để luyện đan, không nơi nào khác thích hợp để giúp ngươi luyện đan như ở chỗ này. Có điều ta cần kiểm tra ngươi có đủ điều khiện để trở thành một Luyện Dược sư không. Ví dụ như hỏa diễm, mộc hệ thuộc tính, linh hồn lực những cái này hẳn ngươi phải biết rồi phải không.
Ngạc nhiên lần thứ hai lại ập tới, Hoàng Phủ Thiên ngàn vạn lần không nghĩ tới nữ nhân này lại muốn trực tiếp dạy hắn để thành luyện dược sư! Có nhiệt tình quá rồi không!
Trong đầu thầm nghĩ:
- Vô sự mà ân cần, phi gian tức là tặc.
Không biết nữ nhân này muốn tìm hiểu gì từ trên người hắn, hắn nhất định không thể đồng ý được. Dược liệu miễn phía tuy tốt, nhưng không nhất thiết cần miễn phí. Vạn sự cẩn trọng vẫn là tốt hơn.
Hoàng Phủ Thiên làm ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Điều kiện của Lâm sư tỷ đưa ra thực hấp dẫn, tiếc là ta xui xẻo trời sinh chỉ có hỏa nguyên khí không có mộc nên khó lòng có thể trở thành luyện dược sư được. Chỉ có thể tìm hiểu chút ít về luyện dược thỏa mãn trí tò mò mà thôi.
- Không có mộc nguyên khí?
- Đúng vậy, thời điểm trắc nghiệm vào tông môn đã kiểm tra rồi, chỉ có hỏa hệ nguyên khí mà thôi. Lãng phí mất ý tốt của Lâm sư tỷ rồi.
Lâm Hạ Nhu chợt im lặng, rồi lần nói:
- Vậy thì đúng là đáng tiếc thật. Nhưng đã đến rồi thì không thể tay không về được, ở đây có một quyển Bách Dược Thảo là ta tự mình biên soạn ra ngươi cầm về đi. Biết đâu sau này có cơ hội thành luyện dược sư cũng bớt đi thời gian ngắn tìm hiểu tử đầu.
Câu cuối không biết có thâm ý gì hay không.
Hoàng Phủ Thiên cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị tiếp nhận lấy Bách Dược thảo trong tay Lâm Hạ Nhu.
- Ta vẫn chưa nói xong, trước đó có có thể cho ta xem lại hỏa diễm của ngươi một lát được không.
- Quả nhiên là có mục đích, muốn nhắn tới thú hỏa của ta. Là luyện dược sư nên nhận ra sự đặc thù của hỏa diễm cũng không có gì lạ. May mắn trên đường tới đây đã liên tục vận chuyển Minh Ngục Thần quyết để hồi phục, nguyên khí đã phục hồi tới năm phần. Đánh không lại vẫn chạy được.
Lâm Hạ Nhu là luyện dược sư cũng biết mức độ quan trọng của hỏa diễm trong luyện dược, nàng ta tham lam hỏa diễm của hắn cũng là điều có thể hiểu. Suy nghĩ của Hoàng Phủ Thiên đem mọi người đều thành kẻ tâm địa bất chính với hắn, không phải là suy nghĩ tối nhưng đây là cách hắn khơi dậy nội tâm đề phòng.
Hắn đưa tay ra một đóa hồng sắc hỏa diễm mang nhiệt khí kinh người vận chuyển. Đồng Tật phong bộ cũng sẵn sàng.
Lâm Hạ Nhu nhìn hồng sắc hỏa diễm ít lâu rồi nói:
- Được rồi, cầm lấy nó đi.
Hoàng Phủ Thiên quan sát Lâm Hạ Nhu không thấy dụng ý khác của nàng ta mới chậm rãi hạ xuống đề phòng, tiếp nhận lấy sách.
Lúc lấy sách Hoàng Phủ Thiên ngẫu nhiên chạm tới tay ngọc lạnh lẽo của Lâm Hạ Nhu. Cảm giác lạnh tới cực độ giống như tảng băng vậy khiến hắn rùng mình, theo bản năng rụt tay lại.
- Nhiệt độ lạnh như vậy thực sự là người sống có thể toát ra sao!
Hoàng Phủ Thiên biết mình thất tố, cười ngượng ngùng nói:
- Nếu không có gì thì ta xin phép Lâm sư tỷ rời đi trước.
- Tấm lệnh bài tiến vào hồ Linh Tuyền xác nhận chủ sở hữu bằng nguyên khí, ta chưa xóa đi nguyên khí bản thân nếu ngươi cầm đi người canh gác sẽ tưởng là ngươi ă·n t·rộm, xử theo môn quy.
Lâm Hạ Nhu tự dưng nói một câu khiến động tác rời đi của Hoàng Phủ Thiên dừng lại.
Hắn không thể tin tưởng được hóa ra bản thân suýt rơi vào bẫy của Lâm Hạ Nhu. Móa nó, nữ nhân quả là sinh vật thâm độc nhất thế giới này mà. Không có kẻ nào tốt hết.
- Đưa lại nó cho ta đi, ta xóa đi nguyên khí trên đó.
Hoàng Phủ Thiên bán tín bán nghi nhìn nữ nhân này, sau đó lấy ra lệnh bài ở xa ném tới.
Lâm Hạ Nhu tiếp nhận không nhiều lời, kéo ra một luồng nguyên khí chứa trong lệnh bài, nén trả rồi nhắc nhở:
- Chỉ cần truyền nguyên khí bản thân vào trong đó là được.
Nhận lại lệnh bài Hoàng Phủ Thiene ba chân bốn cẳng rời đi, bộ dạng như muốn tránh tà.
Lâm Hạ Nhu nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Thiên rơi đi có phần hơi thất vọng lắc đầu. Nàng tiến ra dược viên, bàn tay khẽ hất ra, một luồng nguyên khí tươi mát tràn đầy dược viên, những dược liệu ở trong dược viên đột nhiên căng tràn sức sống hẳn lên.
Không chỉ thế cường độ nguyên khí của nàng cũng tăng theo, Huyền Nguyên cảnh hậu kì biến thành Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Đây có lẽ mới là cảnh giới thật sự của Lâm Hạ Nhu. Để Hoàng Phủ Thiên biết được liền há hốc cả mồm, thốt lên “giả trư ăn thịt hổ a”.
- Quẻ bói của lão nhân gia sai rồi, cuối cùng cũng không có gặp được người nào có khả năng thay đổi vận mệnh. Có lẽ số trời đã định là ta vĩnh viễn không thể… haiz.
Lâm Hạ Nhu tay lấy ra chiếc vòng cổ đang phát ra hàn khí kinh người, đây có lẽ chính là lý do tay nàng ta lạnh như thế.
Nàng ta cầm viên ngọc trong tay luyến tiếc nói.
…..
Trong khi đó khi Hoàng Phủ Thiên rời đi, Mộc lão giống chó ngửi thấy thức ăn kêu lên:
- Lão hủ cảm nhận được cảm giác mộc nguyên khí tinh thuần nồng nàng vô cùng. Tiểu hữu vừa đi đâu vậy!
Hoàng Phủ Thiên kinh bỉ, đúng là có việc mới thèm lên tiếng, lão tử b·ị đ·ánh vừa nãy thì im re à. Hắn quyết định im lặng, không đáp Mộc lão.
Mộc lão cũng không bỏ cuộc hò hét trong đầu Hoàng Phủ Thiên đòi tìm ra chân tướng. Cuối cùng bị tiểu khô lâu xuất hiện dọa im lặng.
Hoàng Phủ Thiên sau đó về đọc thử Bách Dược Thảo của Lâm Hạ Nhu. Trong này ghi rất nhiều loại thuộc tính của dược liệu, cũng có tỉ mỉ phương pháp phối chế. Tuy không chi tiết giống trong Luyện Đan quyết hắn có cũng chẳng quý giá bằng, nhưng đây thật sự là trân bảo với nhiều luyện dược sư mới.
- Nữ nhân này hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm của bản thân mà rút ra được những điều này, không biết nàng ta phải thử nghiệm bao nhiêu lần nữa. Mặc dù nói đều là đan dược Nhất phẩm, Nhị phẩm không cao lắm, nhiều Luyện Dược sư khác cũng chỉ đi theo lối mòn học một biết một, Lâm Hạ Nhu lại liên tục thử nghiệm nhiều phương pháp rút ngắn thời gian luyện chế tăng tỉ lệ thành công. Ta không thể không bái phục.
Hoàng Phủ Thiên nghĩ nghĩ một hồi rồi lấy ra bút và Luyện Đan quyết. Dựa trên luyện đan quyết chỉnh sửa lại một số phần, như vậy quá trình luyện đan sẽ trở nên hoàn mỹ hơn.
Hắn hì hục cả đêm chỉnh sửa lại Bách Dược Thảo, nữ nhân này viết nhiều tới dọa người, sai xót không nhiều chỉ tốn thời gian vì phải soát lại từng chút một.
Nhìn thành quả mặt hắn đắc ý để lại trên bàn lẩm bẩm:
- Nếu Lâm Hạ Nhu nhìn thấy chắc chắn sẽ vui lắm đấy.
Bỗng Hoàng Phủ Thiên ngộ ra một vấn đề:
- Mà khoan đã, sao mình lại tốn công sửa lại làm gì? Có thể đem trả lại cho Lâm Hạ Nhu đâu, vì nàng ta hỏi ra thì biết đáp lại như nào về việc hắn không biết luyện dược lại có thể chỉnh sửa được quyển Bách Dược Thảo này.
Đầu óc bây giờ mới nhớ ra việc quan trọng, thế là coi như Hoàng Phủ Thiên phí công cả đêm rồi. Sắc mặt có chút khó coi, vẫn là giữ lại làm kỉ niệm thôi.
Hắn phi thân lên giường đánh một giấc để hồi phục lại tinh thần cả đêm bị hao phí đã.
Thật sự không biết khen Hoàng Phủ Thiên nhiệt tình hay là ngốc. Dù hắn có thể đem trả lại được, Lâm Hạ Nhu cũng không vui. Vì kinh nghiệm rút ra lại bị kẻ khác vẽ bậy vào, đúng sai không bàn trước tiên tổn thương lòng tốt của người ta, tiếp là tổn thương tự trọng một luyện dược sư không ai vui nổi.