Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Chi Lộ

Chương 140: Nội môn dự khuyết tạm thời.




Chương 140: Nội môn dự khuyết tạm thời.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, ngoại môn hôm nay là ngày náo nhiệt nhất của ngoại môn. Bởi vì ngày hôm nay các đệ tử ngoại môn có thể kiêu chiến lẫn nhau tranh bài danh nội môn dự khuyết, vì tiền đồ của mình mà phấn đấu.

Tại quảng trường tập trung đệ tử tân sinh và lão sinh của cả bốn viện, số lượng có lẽ phải hai với ba vạn người. Ở hai, ba vạn người này có người tham gia tranh đoạt, có người hào hứng xem náo nhiệt, có không ít người canh giữ trận tự.

Một vị lão nhân ở trên nơi cao nhất nhìn bao quát toàn bộ náo nhiệt phía dưới.

- Sao hả Lâm trưởng lão, sợ đứa cháu yêu quý của mình thua khó coi quá nên phải tới đây chợ uy hay sao.

Bên cạnh một giọng nói trầm ồm vang lên, mang theo ý tứ cười nhạo. Một vị ma bào trường lão không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở cạnh.

Lâm trưởng lão liếc ma bào trưởng lão nói:

- Bùi trưởng lão chắc trước đó tứ viện so tài với các tân sinh, cháu của lão không đạt được thành tích mong muốn nên mới cần phải chạy tới đây sao.

- Ngươi kiêu căng gì, khi đó không phải cháu ngươi đoạt được đệ nhất.

- Nhưng tiểu tử đó là người của Đông viện, cháu ta nắm giữ Đông viện. Ý tứ như nhau mà thôi.

Ma bào trường lão họ Bùi hừ lạnh nói:

- Tiểu tử Đông viện đó chẳng qua may mắn là Vũ Long không xuất thực lực, bằng không há có thể để hắn đoạt lấy danh hiệu đệ nhất. Lần này không dễ dàng thế đâu, Vũ Long có được kỳ ngộ ở Vạn Nguyên lâm đảm bảo một bước tăng mạnh về thực lực. Không phải nó bế quan thì đệ nhất nội môn dự khuyết chính là Vũ Long rồi.

- Kỳ ngộ là việc tốt, có điều kỳ ngộ cũng chỉ là một dạng đốt cháy giai đoạn mà thôi. Đối với con đường tu luyện thì đốt cháy giai đoạn quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới căn cơ về sau.

- Rắm thối, dù ta hay người không có nhiều kỳ ngộ thì sao đi tới bước này. Ngươi ghen tị với cháu trai của ta ưu tú thì nói hẳn ra, ta đâu có oán trách gì ngươi.

Lâm trưởng lão với Bùi trưởng lão phát ra nồng nặc thuốc súng, không phải cả hai đang ở trong tông môn chắc đã lao vào đánh một trận rồi cũng nên.

Khi tất cả mọi người đang ồn ào náo nhiệt thì một hồi chuông vang lên. Tiếng chuông đánh ba lần liền kết thúc, đồng thời sự huyên náo xung quanh cũng biến mất.

Hai vị trưởng lão Lâm và Bùi lần lượt nói:

- Lần này nội môn dự khuyết chia làm hai vòng. Vòng đầu tiên tất cả những người muốn khiêu chiến đều tiến lên lôi đài, đánh một trận. Đánh tới khi chỉ còn hai người cuối cùng thì là người có tư cách xếp vào nội môn dự khuyết bảng tạm thời, được đi tiếp vào vòng thứ hai.

- Vòng này không giới hạn số lượng người tham gia, không giới hạn nhiều đánh một, nhưng thời gian chỉ có một canh giờ. Trong một canh giờ này người còn lại trên lôi đài chính người người thắng.

Mọi người nghe vậy liền phát ra sự hưng phấn, đây cũng là cơ hội để những kẻ ghét nhau giải quyết ân oán. Cơ hội của những kẻ biết lợi dụng tình thế, bỏ đá xuống giếng chiếm lấy một hạng. Cũng có những người âm thầm hợp tác với nhau trước loại bỏ hết các mối đe dọa rồi mới quyết chiến cuối cùng. Tất cả đều nhao nhao bước lên lôi đài trước, mọi người đều theo bản năng đứng gần với người quen biết, đề phòng xung quanh có xem có ai động thủ trước.

Những đệ tử này thực lực thấp nhất cũng là Hoàng Nguyên cảnh đỉnh phong, còn có không ít bán bộ Huyền Nguyên và Huyền Nguyên cảnh.

Đến khi lôi đài đã tương đối đông, thì một đám đệ tử lão sinh bắt đầu mới bước lên lôi đài. Nhìn là biết những kẻ này là lão sinh thực lực mạnh kết bè với nhau sẵn rồi.

Trong đó một thanh niên mang theo nụ cười âm trầm:

- Đem những con tép này làm thứ thị uy cho ta trước, để những kẻ phiền toái chống đối ta như mấy tên Lâm Lộ, Hoàng Phủ Thiên biết thế nào là những người không thể chọc được. Cuối cùng bọn chúng phải cúi đầu xưng thần trước ta mà thôi.

Tên thanh niên này chính là Lê Minh đã liên tục tìm bọn Hoàng Phủ Thiên gây phiền toái, cũng chính là mục tiêu chính của bọn Hoàng Phủ Thiên.



- Khi không còn ai muốn tiến lên lôi đài nữa thì tỷ thí bắt đầu.

Lâm trưởng lão cao giọng nói.

Lời vừa vang lên, trên lôi đài lập tức xuất hiện phân cảnh náo loạn thành một mảnh hỗn chiến. Đủ loại công kích xuất ra, người bay ra khỏi lôi đài nhiều như rơm dạ. Hầu hết trong số bị hất bay đều là các đệ tử tân sinh thực lực yếu hơn các đệ tử lão sinh vài phần.

- Haha, đám đệ tử tân sinh các ngươi chỉ là người đám lợn dê để các đệ tử lão sinh chúng ta làm thịt thôi.

- Đúng vậy, đám phế vật này cũng có tư cách vào tông môn sao, quá yếu rồi. Còn không cút xuống cho đỡ mất mặt.

Các đệ tử lão sinh ngông cuồng bá đạo, liên tục chèn ép các đệ tử tân sinh. Từng đệ tử tân sinh b·ị đ·ánh văng khỏi lôi đài sắc mặt đầy uất hận, hận bản thân thực lực quá yếu không chống lại được đám đệ tử lão sinh ngông cuồng kia.

Nhiều người quan chiến cũng nghị luận:

- Đệ tử tân sinh vào môn mới được gần một năm, người lâu hơn chỉ có hai năm, có thể đạt tới Hoàng Nguyên đỉnh phong là không tồi. Nhưng so với đám người đã ở trong tông môn ba bốn năm chấp hành đủ loại nhiệm vụ thì vẫn còn kém một đường.

- Đám đệ tử tân sinh chỉ có vài bông hoa sáng của mỗi viện là có thể đối đầu với đám lão sinh, tiếc là vòng một không thấy mấy người Bùi Vũ Long, Hoàng Phủ Thiên, Lâm Lộ… xuất hiện. Nếu không há là chỉ có tân sinh chịu đánh.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy cuộc chiến này là của đám lão sinh tranh dành, tân sinh chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

- Uy nhìn lôi đài số năm kìa, thiếu niên kia rõ ràng là tân sinh mà có thể đánh bại không ít đệ tử lão sinh rồi.

- Đó là Phi Thiên Hạc của Bắc viện, kẻ này cũng là quái thai.

Trên lôi đài số năm, Phi Thiên Hạc đơn thương độc má không ngừng đánh bại không ít đệ tử lão sinh tới hộc máu. Vô cùng bá đạo.

- Nhìn tới lôi đài số tám kìa, cũng là một tân sinh đệ tử đang dồn ép đệ tử lão sinh.

Trên lôi đài số năm cuộc chiến của một tân sinh và lão sinh khiến nhiều người phải tránh sang một bên.

Đệ tử lão sinh dáng người cao to như gấu, tay cầm cự bổng, có lẽ là một kiện Bảo Khí. Cự bổng của gã hung tợn bổ về phía tân sinh đệ tử nguyên khí trầm ổn của thổ hệ được bao phủ trên cự bổng khiến khí thế tăng vọt.

Tân sinh đệ tử sắc mặt không đổi, thân thể của hắn hơi run lên, bàn tay nhanh như chớp rút thanh sắc trường kiếm bên hông ra. Trên thân kiếm phát ra tinh quang chói lòa bắt mắt, rõ ràng cũng là một kiện Bảo Khí.

Thân kiếm phát ra từng đợt kiếm khí.

Tân sinh đệ tử chậm rãi vung trường kiếm lên đánh vào cây cự bổng đang bổ xuống người mình kia.

Đinh đinh.

Hai kiện Bảo khí v·a c·hạm, tia hoa lửa bắn ra xung quanh.

Lão sinh kia mặc dù chiếm trước tiên cơ, lại không lấy được tý lợi ích.

Cả người đệ tử lão sinh b·ị đ·ánh bật ra đằng sau vài bước, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Tiểu tử cũng có chút bản lĩnh, vậy thì lão tử chẳng cần nương tay với ngươi nữa.



Đệ tử lão sinh gầm lên một tiếng.

- Quần Thổ Bát Phương.

Quanh thân đệ tử lão sinh tản ra thổ nguyên khí nông đậm, cự bổng trong tay quét quang bốn phương tám hương như cơn lốc bao bọc xung quanh, nhìn khá giống một cây đại trụ to lớn.

Chiêu này hẳn là tuyệt kỹ của tên này, xung quanh khán đài với uy lực chiêu này cũng phát ra tiếng kinh ngạc.

Trái ngược lại, đối thủ của tên đệ tử lão sinh nhìn chiêu thức kia đang ép tới vẫn vô cùng bình thản, không có dấu hiệu e sợ nào cả.

- Băng Ảnh Kiếm Thức.

Tân sinh đệ tử vung kiếm, từng luồng khói trắng tản ra, kết thành tám đạo kiếm khí tinh xảo.

- Haha, vô dụng thôi. Đòn công kích hời hợt đó không thể nào ảnh hưởng gì tới Quần Thổ Bát Phương của ta đâu.

Đệ tử Đão sinh vô cùng tự tin với chiêu này của mình mà cười lớn. Có điều vả mặt đến vô cùng nhanh.

Tám thanh kiếm khí bắn trên không trung, xuyên tới tám điểm bất đồng lập tức đem bức tường trụ phòng thủ đánh tan nát.

Chiêu thức bị phá, tên này không những không thất vọng còn phát ra tia vui vẻ.

Chiêu vừa phá, tốc độ gã bạo phát đem khoảng cách cả hai kéo lại một đoạn lớn, ở khoảng cách này uy lực của cự bổng chính là lớn nhất. Một trận gió rít gào đập tới.

Từng cái gai sắt trên bổng mà vụt lên người, không c·hết cũng mất nửa cái mạng.

- Ta đợi ngươi mãi rồi.

Tân sinh đệ tử miệng phun ra khói trắng, xung quanh hắn bán kính một bước cảm nhận được nhiệt đổ giảm xuống rõ rệt. Trường kiếm bao phủ bởi lớp lam bạc.

- Nộ Hải Thức.

Một kiếm đơn giản chém ngang qua, vậy mà đệ tử lão sinh cảm nhận được luồng khí lạnh cùng cực ập tới người mình. Theo bảng năng chuyển hướng cự bổng ngăn chặt đòn kia.

Ầm ầm.

Hai chiêu thức v·a c·hạm phát ra kình phong bốn phương.

Bên trong âm thanh v·a c·hạm còn vang lên tiếng kêu rắc rắc như kiện đồ vật gì nứt vỡ.

- Lang Bổng của ta!

Đệ tử lão sinh nghênh đón đòn t·ấn c·ông mãnh liệt, bàn tay cảm thấy tê rần và bỏng rát. Gã nhận ra các miếng gai trên bổng b·ị c·hém rụng mấy cái, bổng cũng bị nứt. Phải biết đây là kiện Bảo khí nhất tinh, mặc dù lót đáy nhưng cũng không thể phá hủy dễ dàng vậy được.

Vì một phút thất thần này, mà tên đó phải trả giá.

Tân sinh đệ tử nhân cơ hội xuất ra công kích tiếp theo, khí thế như hổ vồ.



Phốc!

Lão sinh đệt tử b·ị đ·ánh một phát vào bụng, vào thời khắc cuối tân sinh đệ tử đã đổi thành sống kiếm tránh ngộ thương ngoài ý muốn.

Dưới tác động của sống kiếm, lục phủ ngũ tạng bị chấn động mạnh, sương sường bao phủ cũng như muốn nứt ra. Cả người bắn ra khỏi lôi đài, miệng còn vương ngụm máu tươi, b·ất t·ỉnh.

- Vũ Trùng Thê ta sẽ không thua đám các ngươi thêm một lần nào nữa đâu.

Tân sinh đệ đánh bại đối thủ của mình, liếc nhìn những người còn lại trên đài lạnh lùng lên tiếng, kết hợp với nguyên khí băng sương chưa tản khiến những người đó rùng mình.

Trong đó Tào Chấp là đang run như cầy sấy.

Tào Chấp chọn lôi đài cùng với Vũ Trùng Thê vì muốn nhân cơ hội trên lôi đài đánh bại đối phương, đoạt lại Bảo khí. Trăm tính vạn tính lại không nghĩ tới chỉ có một thời gian ngắn trôi qua Vũ Trùng Thê mạnh hơn nhiều như vậy.

Đối thủ Vũ Trùng Thê vừa đánh bại so với hắn còn cường hơn, hiện nay hắn không còn là đối thủ của tên đệ tử tân sinh này nữa rồi.

Vũ Trùng Thê như tìm thấy đối tượng tiếp theo liền lao tới công kích.

Mà mọi người ở chung lôi đài cũng vội tránh Vũ Trùng Thê như tránh tà sợ bị liên lụy.

….

Một canh giờ trôi qua, các lôi đài đã giảm bớt tiến đánh đấu, giờ mười lôi đài chỉ còn lại có hai mươi người đệ tử là còn có thể đứng vững vàng.

Lâm Lộ, Phi Thiên Hạ, Vũ Trùng Thê, Đông Kha Vũ vượt qua, ngoài ý muốn nhất là tên mập mạp của Tây viện cũng lọt được vào bên trong.

Tên này dựa vào thân pháp siêu phàm cùng lực lượng nguyên khí hùng hậu không ai làm gì được hắn. Kết quả chính là hắn sống xót tới cuối.

Quay lại về các đệ tử lão sinh thì tên Lê Minh là có biểu hiện xuất sắc nhất. Bản thân là Huyền Nguyên cảnh hậu kì, lăn lộn trong đám đệ tử này thì không ai cản bước được hắn. Hầu như không ai đỡ nổi hắn ta một kích, nhanh chóng hoàn thành vòng một.

Trước điều này thì có nhiều người tin rằng Lê Minh có sẽ sẽ nắm hạng nhất của cuộc chiến đệ tử nội môn dự khuyết này.

- Vòng một đã kết thúc, ta tuyên bố đã có được hai mươi đệ tử tạm thời của nội môn dư khuyết bảng.

Lâm trưởng lão ở trên đài cao tuyên bố.

- Giờ ta sẽ đọc tên những đệ tử trong bảng đệ tử nội môn dự khuyết tạm thời. Lê Minh bài danh đầu tiên….. Lâm Lộ bài danh thứ chín….. Phi Thiên Hạc thứ mười….. Vũ Trùng Thê thứ mười tám…. Đông Kha Vũ Thứ mười chín… Mập mạp thứ hai mươi. Tất cả hai mươi người tiến vào vòng trong được nghỉ ngơi ba ngày, một ngày sau tham gia vòng cuối cùng. Nếu không có mặt khi đó liền hủy đi bài danh.

Bùi trưởng lão sau khi đọc xong liền dặn dò vài câu.

Ngày hôm nay kết thúc trong sự ngỡ ngàng của nhiều đệ tử.

Tất cả mọi người đối với hai mươi nội môn dự khuyết tạm thời này bàn tán sôi nổi. Các kỳ trước đệ tử tân sinh lọt vào một người là kỳ tích rồi, lần này thì hay rồi vòng một xuất hiện tới năm đệ tử tân sinh tiến vào thập nhị cường.

Mặt khác cá đệ tử lão sinh hiện nay cảm thấy vô cùng mất mặt vì mất mất năm chỗ đứng trên bảng.

- Sự tình này rắc rối hơn ta nghĩ rồi, chúng ta nhất định phải đoạt lại vị trí vốn có của chúng ta.

Lê Minh sắc mặt âm trầm nói.

Dường như tất cả đang bầy mưu kế gì đó nhắm hạ bệ những tân sinh đệ tử tân sinh.