Chương 136: Âm Sát Huyết Đao
Vù vù!
Xung quanh vang lên tiếng v·ũ k·hí xé gió.
Cao Đao có kinh nghiệm liền t·ấn c·ông trước, loan đao từng đạo khí vung lên với góc độ quái dị, khó mà đón đỡ được.
Hoàng Phủ Thiên hai mắt đảo liên tục, vẫn chưa có ý tứ động thủ.
Từng đạo khí của loan đao lướt qua người Hoàng Phủ Thiên giống như lưỡi hái tử thần, tất cả diệu kì chỉ sượt qua da thịt chứ không tổn thương gì tới hắn.
Cao Đao không nghĩ tới tên này can đảm như vậy, trong làn mưa đao không hề tránh né, nếu hắn tránh né thì đao khí của gã đã bổ hắn ta trọng thương rồi.
Nắm tay Cao Đao siết lại, thế đao biến đổi, vô số đòn chém hướng tới Hoàng Phủ Thiên công kích.
Keng!
Lúc này Hoàng Phủ Thiên cũng động, trường kiếm vung lên một đường. Theo cổ tay của hắn rung nhẹ, một tia sáng trên kiếm mờ ảo xuất hiện xuyên thẳng tới đợt loan đao.
Keng! Đinh!
Kiếm và đao nhanh tới mức người ta khó nắm bắt được như hai tia sáng bạc v·a c·hạm.
Âm thanh đinh tai vang lên như khúc ca mở màn của hai người.
Va chạm lần đầu, Hoàng Phủ Thiên cùng Cao Đao tức khắc tăng tốc độ lên như vũ bão.
Mọi người xung quanh hầu hết chỉ một chuỗi âm thanh binh khí v·a c·hạm với nhau. Số ít người như Trần Thập Nhất hay Lâm Lộ có thể nắm được diễn biến của sự việc.
Đinh đinh!
Thanh âm thanh thúy do v·ũ k·hí v·a c·hạm giống như cái búa gõ vào trong tim của mỗi người ở đây.
Cao Đao trên người phát ra kim sắc đao khí, liên tiếp công kích.
Hoàng Phủ Thiên xung quanh hóa thành kiếm khí ngăn cản và phản công.
Tất cả mọi người chỉ có thể thấy được tia lửa đỏ do hai thanh v·ũ k·hí v·a c·hạm với nhau.
Đao ảnh tung hoành. Kiếm đãng sinh thế. Loan đao đấu với khoái kiếm.
Cao Đao sở trường là loan đao vốn thuộc về trường phái công kích nhanh, không ngờ tới Hoàng Phủ Thiên cũng chém ra một bộ khoái kiếm nhanh tới mức bắt kịp hắn.
Động tác của hai bên đều phát huy chữ “nhanh” tới cực điểm. Tự nhiên chi khí phát ra thành khí lưu sắc bén, hai luồng năng lượng sắc bén rạch nát không khí còn khắc lên từng phiến đá xung quanh vết sâu hoắm.
Cả hai chiến đấu đã vài hơi thở, cả hai đều khống chế tốt hơi thở cùng tốc độ của mình để không rơi vào yếu thế.
Các đệ tử tân sinh thực lực non kém không tự chủ nổi phải lùi ra đằng sau vài chục bước.
- Đây là Huyền Nguyên cảnh cấp bậc chiến đấu sao! Thật sự đáng sợ.
- Chỉ sợ so với tứ viện so tài lần trước còn kịch liệt hơn vài lần.
Một thiếu niên xem trận đấu cảm thấy ngực tức lại nói. Bọn hắn vẫn chưa thể sử dụng nguyên khí thuộc tính của bản thân vì thế với cuộc chiến giữa Hỏa và Kim nguyên khí làm bọn họ có phần quá khả năng chịu đựng.
Lâm Hạ Nhu với Lâm Lộ cũng ở một bên giúp đám đệ tử tân sinh gánh chịu một chút áp lực. Nếu để bọn họ b·ị t·hương lại khó ăn nói.
Cao Đao càng đánh sắc mặt càng xấu, gã nhận ra Hoàng Phủ Thiên đơn thuần sử dụng Hổ Nha Thập Tự Trảm, một món vũ kỹ cấp thấp lại có thể bắt kịp được Kim Ảnh Khoái Đao vũ kỹ Nhật cấp trung phẩm của mình.
- Kim Ảnh Toái.
Gã không muốn kéo dài lập tức dùng lực công kích. Chém ra đao khí kim sắc sắc bén.
- Thập tự trảm.
Hoàng Phủ Thiên cũng đổi thế kiếm, bổ ra hai luồng kiếm khí thập tự.
Keng keng! Bùm bùm!
Kình khí bắn mạnh tứ phía, mặt đất xuất hiện vô số vết hắn sâu. Nhiều đệ tử thấy không ổn vội vã bỏ chạy. Khói bụi mịt mù, từ trong đó hai thân ảnh tách ra khỏi nhau.
Cao Đao sắc mặt không tốt, nhưng vẫn giả bộ nói:
- Có thể chống chọi với Kim Ảnh Khoái Đao của ta được một lúc như vậy đã đủ để ngươi tự hào rồi. Nhưng chỉ tới đó thôi.
Tức khắc tốc độ Cao Đao tăng lên, loan đao vốn trong tay liền bay khỏi, vẽ ra một đường cong quỷ dị ập tới lưng Hoàng Phủ Thiên mà bổ xuống. Đồng thời gã lao tới chỗ Hoàng Phủ Thiên t·ấn c·ông.
Cảm nhận được áp lực sau lưng. Hoàng Phủ Thiên bình thản, trường kiếm trong tay đã phát ra tia hồng sắc nhạt nhạt, bổ ra một đường kiếm xoay vòng không góc c·hết.
Keng!
Đường kiếm lập tức đem Cao Đao bức lui, sau đó vòng ra sau lưng Hoàng Phủ Thiên đánh văng loan đao.
Nguyên khí kim thuộc tính v·a c·hạm với hỏa thuộc tính liền phát sinh bùng nổ. Tiếc là loan đao của Cao Đao không còn đủ lực lượng chống lại liền bay ra xa, ghim ở trên mặt đất.
Có điều sau khi đem đánh văng loan đao kia đi, Vân Hỏa kiếm của Hoàng Phủ Thiên dường như nhiễm phải thử gì đó, mắt thường khó mà quan sát được.
Cao Đao khóe miệng nhếch nên nụ cười nham nhiểm. Tay vung tay lên, loan đao ở dưới mặt đất theo quỹ tích bay lại về tay của gã.
- Vừa nãy ngươi công ta thủ, vậy giờ đổi lại nhá.
Nói xong Hoàng Phủ Thiên thân hình quỷ mị như gió lao tới. Trường kiểm trong tay chém ra một đạo hỏa nhận nóng bỏng bổ xuống.
Cao Đao không chậm chễ dậm mạnh chân xuống đất, loan đao không ngừng bốc lên nguyên khí sáng chói. Cũng bổ ra một đạo nhận.
Ầm!
Hai đòn thực lực không tầm thường xuất ra.
Chỉ có điều Cao Đao dưới hỏa nhận kia lại nhận thiệt thòi, áp lực đè lên người hắn ở bên dưới. May có mặt đất làm điểm tựa, thân hình Cao Đao hơi lún xuống, mặt đất in lại dấu chân.
Hoàng Phủ Thiên cũng không dễ ràng, ở trên không trung không có điểm tựa trước đợt xung kích kia. Đành mượn Tật Phong Bộ đảo người trên hư không.
Mượn thế trên hư không, Hoàng Phủ Thiên xoay người, Vân Hỏa kiếm trong tay không ngừng ngưng ra kiếm ảnh dày đặc như mạng nhện bao quanh người hắn.
Cao Đao biết không nên để Hoàng Phủ Thiên chém đống kiếm ảnh đó xuống, loan đao lần hai thoát khỏi tay, như mũi tên phóng lên trên hư không.
Đinh!
Một đạo kiếm ảnh phóng ra ngăn lại loan đao, nhưng Hoàng Phủ Thiên cũng ngừng chuyển động lại.
- Xem ngươi làm thể nào nữa.
Cao Đao đắc ý.
- Vậy thì thử nếm lấy đòn này đi. Vô Hạn Thập Tự Trảm.
Hoàng Phủ Thiên trường kiếm vung lên tới tốc độ chóng mặt, vô số kiếm ảnh kết hợp lại, thập tự kiếm khí dày đặc như mưa trút xuống phía Cao Đao.
- Kim Ảnh Phong Kình.
Loan đao b·ị đ·ánh bay lần nữa quay về tay Cao Đao, gã lập tức thi triển kỹ năng. Theo động tác của gã, nguyên khí hình thành đạo xoáy ốc khổng lồ hóa giải thập tự kiếm khí.
Một đạo, hai đạo,… vô số đạo công kích đều bị hóa giải.
Những đạo thập tự kiếm khí va vào trong đạo xoáy ốc phát ra t·iếng n·ổ lớn khiến người khác chói tai.
Nổ liên hoàn không ngừng ép cho Cao Đao đằng sau lớp phòng ngự liên tục lùi về phía sau. Nhưng tấm xoáy ốc này quả thực cứng tới khi thập tự kiếm khí cuối cùng p·hát n·ổ cũng chưa đánh vỡ được xoáy ốc kia dù tấm xoáy ốc cũng không tốt hơn chút nào.
Cao Đao sau tấm xoáy ốc đang toát mồ hôi hột, không nghĩ tới Hoàng Phủ Thiên lại có thể phát ra đợt công kích kinh hoàng như vậy chỉ với vũ kỹ Nhật cấp hạ phẩm.
Nhớ tới hỏa nguyên khí Hoàng Phủ Thiên phát ra, Cao Đao lẩm bẩm:
- Hỏa nguyên khí của tên đó thật sự vô cùng quỷ dị, so với những kẻ ta từng đối đầu mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Cũng may là gã vẫn đủ khả năng chống đỡ được đợt công kích vừa rồi. Cao Đao phải dùng tới chiêu thức phòng ngự mạnh nhất của bản thân chống lại công kích vừa rồi mới không đến nỗi thua.
Nói đi cũng phải nói lại tuy Hổ Nha Thập Tự Trảm là Nhật cấp hạ phẩm, nhưng Hoàng Phủ Thiên sử dụng hỏa hệ thuộc tính nguyên khí, mà hỏa nguyên khí của hắn là thủ hỏa phẩm chất cao hơn bình thường khiến Hổ Nha Thập Tự Trảm uy lực cũng tăng lên gấp đôi không kém gì Kim Ảnh Khoái Đao của Cao Đao.
Nếu không phải Cao Đao thực lực Huyền Nguyên trung kì đỉnh phong, thiếu một chút vào hậu kì. Thêm cả nắm được đao pháp tới đại thành mới miễn cưỡng chống lại được Hổ Nha Thập Tự Trảm của Hoàng Phủ Thiên.
- Mãnh Long Kính Du Tẩu Thiên Long.
Đến khi tất cả tưởng là chấm dứt đợt công kích này rồi thì một hư ảnh áp sát cái xoáy của Cao Đao, nắm quyền đánh tới. Tiếng long ngâm mờ ảo vang lên trong khu vực.
Cao Đao biến sắc, một cỗ lực lượng hùng hồn ập tới tấm khiên của gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân hình của Cao Đao vụt ra ngoài mặt đất nứt toác một viết dài, từ chỗ Cao Đao đứng đầu tiên tới vị trí hiện tại của hắn.
- Ồ, đã né được đòn đó luôn mà.
Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc, ngay khi Du Tẩu Thiên Long tiếp xúc gần tên Cao Đao này đã lập tức lùi về sau giải trừ xoáy ốc nhanh chóng. Tạo ra thương tổn ít nhất với bản thân.
- Vốn cứ tính giải quyết sớm, xem ra khó khăn ngoài dự tính rồi.
Hoàng Phủ Thiên dỗi tay lẩm bẩm.
Cao Đao sắc mặt trầm trọng, gã biết lần này gặp phải một tên tân sinh khó dây dưa rồi. Không ngờ ngoài Bùi Vũ Long ra ở đám tân sinh vẫn còn loại người như này.
- Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, đúng là khó phân thắng bại với ngươi. Nhưng tiếc là ngươi đã mắc một sai lâm chí mạng.
Cao Đao cười điên cuồng nói:
- Thanh loan đao này của ta có tên là Âm Sát Huyết Đao một kiện Bảo Khí tứ phẩm. Trong thanh đao có một loại minh văn tự huyết khí, chỉ cần v·ũ k·hí v·a c·hạm vào nó cho dù là Bảo Khí hơn một hai phẩm cũng bị huyết khí ăn mòn thành sắt vụn. Thanh kiếm của ngươi liên tục v·a c·hạm với đao của ta giờ huyết khí đã xâm nhập rồi, dù là Bảo Khí cũng bị hỏng mất vài phần. Không có kiếm, thì ngươi lấy gì đấu với ta đây.
Hahaha….
Hoàng Phủ Thiên cầm kiếm lên xem thử, quả nhiên trên bề mặt Vân Hỏa kiếm xuất hiện một lớp đỏ lốm đốm bao phủ. Cái thứ này ít nhiều gây ra cản trở với chiêu thức của người sử dụng, nếu thi triển vũ kỹ mà bị đứt quãng thì sẽ không có kết quả tốt.
Bảo khí quả nhiên có nhiều chức năng đa dạng, với chiêu thức này thì sẽ khá khó để phòng thủ. Trong một cuộc chiến sinh tử, sở hữu được Bảo khí có năng lực q·uấy n·hiễu như này là chiếm được lợi lớn.
- Haha, kinh ngạc tới điếng người rồi hả. Đây chính là khác biệt giữa lão sinh và tân sinh đó. Sở hữu Bảo khí chính là cách biệt lớn nhất với đám các ngươi, những thứ năng lực đặc biệt vĩnh viễn các ngươi không biết được.
- Giờ kiếm đã hỏng, biết điều thì ngoan ngoãn chịu trói đi, biết đâu chúng ta đại phát từ bi cho phép ngươi gia nhập với chúng ta thì sao.
- Đúng vậy, nếu ngươi biết đều có khi cũng sẽ nhận được một kiện Bảo khí đó.
Đám đệ tử lão sinh kia, nhìn Hoàng Phủ Thiên im lặng liền tưởng đối phương đã bị đả kích. Không ngưng liên tiếng đả kích thêm, làm hỏng mất tâm thế của đối thủ, như vậy không cần đánh cũng thắng được.
- Mấy tên các ngươi vô sỉ.
- Vốn là cuộc chiến công bằng, không ngờ lại dùng thủ đoạn hạ lưu như thế.
Lý Kiếm ở một bên không chịu được mắng đám lão sinh Tào Chấp, mấy tên sinh ủng hộ Hoàng Phủ Thiên cũng lên tiếng.
- Hừ, sở hữu Bảo khí là bản lĩnh của ta, dùng nó để gia tăng chiến lực của bản thân thì sai ở đâu.
Cao Đao nhìn Hoàng Phủ Thiên nói:
- Hiện tại ngươi nhân thua vẫn còn kịp, kiếm đã phế ngươi căn bản không làm gì được ta nữa.
Cao Đao không tiếp tục t·ấn c·ông, muốn chơi tâm lý chiến. Gã sợ Hoàng Phủ Thiên thực sự liều mạng thì bản thân cũng sẽ ăn trái đắng.
Trái lại với sự lo lắng của mọi người, Hoàng Phủ Thiên thần sắc vô cùng bình tĩnh. Hắn lần nữa cầm Vân Hỏa kiếm lên, ngón tay khẽ vuốt nhẹ trên kiếm.
Thân kiếm bốc lên hồng sắc hỏa diễm nhàn nhạt.
Động tác này lại làm Cao Đao như gặp quỷ.
Bởi vì theo động tác, hỏa diễm hồng sắc quỷ dị bừng lên tới đâu thì vết tích huyết khí xâm thực bị thiêu đốt tới đó, trả lại một thanh trường kiếm bình thường như chưa có gì xảy ra.
- Điều nào sao có thể.
Người khác không nhìn ra huyền như, Cao Đao là chủ nhân sở hữu món đồ này sao có thể không nhận ra đặc thù của nó. Những món v·ũ k·hí bị huyết khí xâm nhập cho dù có là vẫn thiết, vạn thiết cũng bị ăn mòn.
Thêm nữa Âm Sát Huyết Đao còn có một khả năng đó chính là nếu tiếp xúc trực tiếp với da thịt của ai đó cũng tạo ra sự xâm thực, trong thời gian ngắn khiến đối phương khó vận chuyển nguyên khí thành thục, tạo điểm yếu c·hết người.
Thế nhưng kĩ năng đáng sợ như vậy mà lại bị một tên đệ tử trẻ tuổi tùy tiện dùng hỏa đốt biến mất nhanh chóng như vậy! Sự tình này sao có thể xảy ra được.
Cao Đao đầu óc quay cuồng, chưa hiểu việc gì xảy ra.
Xui xẻo cho tên Cao Đao không biết vì sao Âm Sát Huyết Đao của mình lại thất bại.
Đúng là minh văn tự khắc ở trên đao có thể xâm thực v·ũ k·hí nhưng tối đa là trên hai cấp. Trong khi đó Vân Hỏa kiếm của Hoàng Phủ Thiên là Bảo Khí thất phẩm, kém tới ba cấp liền, dù có xâm thực được bề ngoài của kiếm cũng không ảnh hưởng gì tới minh văn bên trong. Chưa kể Hoàng Phủ Thiên còn sở hữu hỏa diễm đặc biệt, muốn xóa bổ ô uế bên ngoài càng không khó khăn gì.
Hồng sắc hỏa diễm đốt trụi thì xâm thực vào cơ thể cái gì nữa.
- Nếu màn dạo đầu xong rồi, thì đến lúc chúng ta nghiêm túc rồi phải không.
Hoàng Phủ Thiên nhàn nhạt nói, sự tình vừa rồi trong mắt hắn tựa hồ không có gì khó khăn cả.
Ánh mắt hiện tại của Hoàng Phủ Thiên lại vô cùng vui vẻ, vui vì hắn sẽ lấy luôn thanh Âm Sát Huyết Đao làm vật trong túi. Đồ tốt như vậy không lấy có phải lỗi với mình sao.
Cao Đao bị ánh mắt bất thiện kia nhìn chằm chằm lóe lên kinh sợ. To miệng nói:
- Con mẹ nó, dù Âm Sát Huyết Đao vô dụng với ngươi thì sao. Ta chỉ tốn tí sức sẽ khiến ngươi khuất phục mà thôi.
- Vậy thì thử xem.
Hoàng Phủ Thiên nhàn nhạt nói.