Chương 135: Cao Đao
- Tên nào là Hoàng Phủ Thiên, lăn ra đây cho ta.
Bỗng bên ngoài vang lên một tiếng nói vang vọng.
Ở bên ngoài có bốn bóng người đừng chắn đường.
Bốn người này đều ngoài hai mươi, nguyên khí dao động rất mạnh, đều là Huyền Nguyên cảnh. Từng kẻ b·iểu t·ình kiêu ngạo trước các đệ tử tân sinh, giống con voi nhìn con kiến.
Dẫn đầu là một thanh niên ngũ quan anh tuấn, bên hông cầm theo thanh loan đao, trên loan đao còn treo chiếc chuông bạc nhỏ. Thực lực hơn xa so với Huyền Nguyên cảnh trung kỳ.
- Là hắn, là tên kia.
Một tên trong đó nhìn xung quanh đình một hồi, tìm được mục tiêu vội vàng mách với tên cầm loan đao kia.
Hoàng Phủ Thiên nhìn thấy tên đó chỉ vào mặt mình, gương mặt khá quen thuộc nha. Chính là Tào Chấp bị hắn dạy dỗ, còn đoạt mất kiếm đây mà! Tên này không chừa còn gọi thêm người tới tìm hắn gây phiền toái.
- Ngươi lại gây họa à.
Lý Kiếm vốn đi rồi lại ngồi lại chỗ hóng hớt hỏi.
Hoàng Phủ Thiên ném cái ánh mắt xem thường, không hề đáp lại Lý Kiếm.
Thanh niên cầm loan đao kia bước tới nói:
- Ngươi chính là Hoàng Phủ Thiên.
- Nếu ta bảo ta không phải thì ngươi có bỏ đi không.
Nếu đối phương đã tới tìm tới đây gây sự, Hoàng Phủ Thiên cũng không khách khí làm gì nữa.
Thanh niên cầm loan đao cũng giở giọng đâm chọc:
- Ngươi gây sự với đệ tử lão sinh chúng ta, giờ không dám thừa nhận tên của mình hả. Thiên tài mới nổi của Kiếm Trảm tông chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao.
- Ít ra ta vẫn là thiên tài được người ta bàn tán, còn hơn những kẻ vào tông môn vài năm chẳng có cái tiếng thơm gì. Toàn mang tiếng thối như cậy tuổi cao lên mặt dạy đời người trẻ, nhục nhã lắm.
Hoàng Phủ Thiên một phát chọc đúng điểm ngứa của bốn kẻ, sắc mặt cả bốn tối sầm xuống. Hiển nhiên sau khi tiến vào tông môn bọn hắn trừ ở lâu ra, thực lực tăng thêm không đáng kể thì cũng không còn gì tự hào.
- Miệng lưỡi lợi hại.
Thanh niên cầm loan đao kia chỉ có thể phun ra câu đấy.
Hoàng Phủ Thiên nhún vai đáp:
- Không dám nhận, nếu không còn gì nữa thì các ngươi có thể đi. Ta cần tiếp tục học với Lâm sư tỷ.
Vốn Lâm Hạ Nhu cũng không muốn can thiệp vào lại bị Hoàng Phủ Thiên kéo xuống vũng nước đục.
Ánh mắt của bốn tên lướt qua Hoàng Phủ Thiên nhìn Lâm Hạ Nhu, mắt thoáng lên tia kinh diễm.
Thanh niên cầm loan đao ra vẻ thân sĩ nói:
- Phiền vị sư tỷ giảng bài rồi, nhưng chúng ta với tên này có sự tình cần xử lý. Mong sư tỷ nể mặt không can thiệp vào sự tình này.
Thanh niên cầm loan đao cũng không quá sợ kính nể gì với Lâm Hạ Nhu vì hắn nhận thấy cảnh giới của nàng ta không cao tới mức tiêu chuẩn để trở thành đệ tử nội môn, có lẽ dựa vào một số thủ đoạn đặc thù để tiến vào nội môn, không cần quá sợ hãi. Có điều mặt mũi vẫn phải cho, tránh gây phiền phức.
Dàn xếp cứ tưởng ổn thỏa, ai ngờ Hoàng Phủ Thiên lại nói:
- Hắc, để ngươi thất vọng rồi. Sư tỷ còn muốn gặp riêng ta sau khi kết thúc buổi học đó. Muốn hẹn ta thì phải hỏi Lâm sư tỷ trước đi.
Lời này nói ra có phần ái nguội, không rõ ràng.
Lâm Hạ Nhu mặt cũng biến, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thiên. Tên khốn này cố tình đem nàng kéo xuống nước. Nhiệm vụ của nàng là giảng dạy, nhưng cũng không thể để cho đám ngoại môn đệ tử này gây sự trước mắt mình được. Nàng nói:
- Ta không biết các ngươi có hiềm khích gì, nhưng ta không cho phép các ngươi gây sư khi ở đây. Người không có phận sự thì rời khỏi đây đi.
Ý lời này chính là ta không có mặt thì không can thiệp gì, chờ ta rời khỏi thì đó là việc của chính các ngươi.
Đáng tiếc, lời này vào tai đám đệ tử lão sinh kia chính là Lâm Hạ Nhu muốn bao che cho Hoàng Phủ Thiên. Mặt mấy tên trở nên ghen tỵ, tên Hoàng Phủ Thiên này mới vào môn đã thông đồng được với một nữ đệ tử nội môn xinh đẹp rồi.
- Sư tỷ tuy là đệ tử nội môn nhưng thực lực không đủ, ai cũng biết tỷ không đi bằng con đường chính thống. Lại cần đi giảng dạy kiếm điểm cống hiến chứng minh địa vị của nội môn không cao. Tốt nhất đừng can thiệp quá sâu vào việc này thì ngày tháng nội môn của sư tỷ vẫn bình yên.
Thanh niên cầm loan đao vẫn khách khí, chỉ là lời lẽ khách khí chính là đe dọa. Một đệ tử ngoại môn lại dám đe dọa đệ tử nội môn.
Lâm Hạ Nhu với lời này cũng không để tâm, đáp:
- Nói xong rồi thì mời các ngươi rời khỏi, bằng không ta liền báo cáo với chấp sự xử lý sự tình này.
- Nữ nhân không biết tốt xấu, vậy đừng có trách bọn ta.
Tào Chấp cậy thanh niên cầm loan đao ở cạnh vô cùng to mồm.
Vào khoảng khắc này, Hoàng Phủ Thiên biết mình nên ra tay rồi. Hắn đập bàn, chính khí lẫm nhiên nói:
- Các ngươi vậy mà dám bất kính với Lâm sư tỷ, chúng ta không thể tha thứ cho hành động đó được. Mau xin lỗi Lâm sư tỷ, bằng không đừng trách ta.
Sự tình chuyển biến theo hướng quái dị làm không ai kịp trở tay. Tới cả Lâm Hạ Nhu cũng không nắm bắt được mạch suy nghĩ của Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên cười lạnh, hắn còn lâu mới đi theo suy nghĩ của mấy tên ngốc lão sinh kia.
Mấy tên này cố tình chọn tiết mục giảng bài để gây sự với hắn, bọn hắn biết đệ tử nội môn sẽ không vì đệ tử ngoại môn mà ra mặt. Chỉ cần kích thích máu điên của Hoàng Phủ Thiên để hắn công kích trước thì bọn chúng có thể hoàn toàn lấy lý do phòng vệ để phản công. Những đệ tử nội môn cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhỡ may bọn hắn ra tay nặng quá tới tai chấp sự liền có “nhân chứng” cho sự tình này. Đương nhiên cái nhân chứng này phải tốn chút tiền đi cửa sau rồi.
Các đệ tử ngoại môn thực lực tầm thường thì sẽ không dại chống đối với những tên lão sinh, liền coi như không biết hoặc hùa theo.
Tính toán đúng là không tệ, tiếc là hôm nay Lâm Hạ Nhu lại là người dạy, nàng ta không ưa cả hai. Thế rồi còn bị Hoàng Phủ Thiên kéo xuống nước để đám lão sinh tưởng là Lâm Hạ Nhu bênh vực Hoàng Phủ Thiên. Để rồi buông lời “bất kính với đệ tử nội môn” chính là cái cớ phù hợp để động thủ mà phủi sạch trách nghiệm.
Hoàng Phủ Thiên lấy gậy ông đập lưng ông làm đám đệ tử lão sinh ngoại môn không kịp trở tay.
- Ăn đòn đi.
Nắm đấm của Hoàng Phủ Thiên nhanh như chớp đánh ra, quyền phong xé gió mang theo tiếng không khí nổ tung.
Nắm quyền hướng tới thanh niên cầm loan đao, tên này bộ dáng người đứng đầu nhóm này đương nhiên phải hạ hắn trước.
Thanh niên cầm loan đao kinh thường nói:
- Dám tập kích ta, vậy ta đem tay ngươi phế trước.
Thanh niên cầm loan đao cũng không chậm, kim quang trên tay chói sáng lập tức bắt lấy nắm quyền của Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên không nói gì, trên người chợt bùng nổ nguyên khí nóng bỏng. Nắm quyền như rồng t·ấn c·ông tới.
- Cái gì?
Thanh niên cầm loan đao giật mình, kinh hãi. Trên người Hoàng Phủ Thiên phát ra khí tràng bá đạo nằm ngoài dự tính.
Ầm.
Nắm quyền hình rồng hồng sắc đánh thẳng lên kim quang, kim quang nhanh chóng phát ra vết nứt mắt thường nhìn thấy, kim quang hóa thành vụn, cánh tay của thanh niên cầm loan đao cũng b·ị đ·ánh văng ra ngoài.
Mà quyền cũng không có dấu hiệu dừng lại mà đánh lên trên ngực của thanh niên cầm loan đao.
Thanh niên cầm loan đao chỉ cảm thấy nắm quyền giống như thủy triều càn quét. Cả người không tự chủ b·ị đ·ánh bắn ra bên ngoài.
Ầm.
Thân hình thanh niên cầm loan đao rơi xuống đánh thành một hố lớn, cả người hắn chìm xuống không rõ sống c·hết.
Hoàng Phủ Thiên mày hơi nhíu lại, cảm nhận một quyền vừa nãy ánh mắt có phần sâu xa nhìn ra bên ngoài.
- Phụt phụt.
Sau lưng Hoàng Phủ Thiên cũng vang lên mấy tiếng ói máu, mấy thân ảnh cũng lần lượt b·ị đ·ánh ra bên ngoài. Chính là mấy tên thuộc hạ của thanh niên cầm loan đao mà.
Thì ra vừa nãy bọn hắn muốn nhân cơ hội đánh lén Hoàng Phủ Thiên, kết quả Lâm Lộ xuất thủ. Dưới chưởng pháp của hắn đám lão sinh kia cũng không đỡ nổi mấy chưởng liền b·ị đ·ánh văng ra bên ngoài.
- Đa ta Lâm Lộ huynh đệ tương trợ.
Hoàng Phủ Thiên quay đầu ôm quyền nói.
Lâm Lộ cũng không đáp, hắn biết dù mấy tên kia có lên cũng không làm gì Hoàng Phủ Thiên được.
Đám đệ tử tân sinh xem kịch thì rất hả hê bàn tán:
- Lão sinh tưởng ghê gớm lắm, hóa ra cũng không chịu nổi một kích.
- Hùng hổ đi tới đây chỉ để tìm đánh, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Thanh niên cầm loan đao xuất hiện từ trong khói bụi, tổng thể có phần chật vật nhưng không có v·ết t·hương gì nghiêm trọng. Điều này là ngoài suy nghĩ của mọi người, vậy mà không b·ị t·hương gì.
- Thời khác vừa rồi đã tên này lại kịp sử dụng nguyên khí biến thành sa y để phòng thủ. Phòng thủ kiên cố của kim nguyên khí đúng là cứng rắn như đánh lên nội giáp vậy.
Hoàng Phủ Thiên vừa nãy đánh lên người thanh niên cầm loan đao đã cảm thấy có phần bất thường. Nay gã lại tiếp tục đứng dậy, cái này đã củng cố suy nghĩ của hắn.
- Hoàng Phủ Thiên, Cao Đao hôm nay nhất định ta sẽ đem ngươi đánh thành phế nhân bằng không tên ta viết ngược lại.
Cao Đao bò từ dưới hố lên, cả người run rẩy, giọng nói phẫn nộ,
Vào thời khắc vừa rồi hắn đã kinh địch, bản thân bị ăn thiệt thòi lớn.
Sau khi vào tông môn đã khi nào bị một tân sinh làm nhục nhã như thế. Mắt đỏ gã lên giống như muốn ăn thịt Hoàng Phủ Thiên.
Bàn tay vươn tới rút thanh loan đao bên hông ra, nguyên khí vàng kim chậm rãi bao phủ khiến loan đao cũng lập lòe kim mang.
Nhìn đã biết thanh loan đao trong tay Cao Đao cũng không phải phàm vật, có lẽ là một kiện Bảo khí lấy Kim minh văn làm chủ đạo.
Mọi người xung quanh đều nhận ra dưới sự bổ trợ của Bảo khí, thực lực của Cao Đao cũng tăng lên một cách đáng kể. Thêm cả sát khí trên người Cao Đao làm hầu hết đệ tử tân sinh ở đây đều bị khí thế này chấn nh·iếp vội vàng lùi xa ra.
- Ngươi c·hết chắc rồi, đây chính là thực lực chân chính của Cao sư huynh. Cao sư huynh nhất định sẽ khiến các ngươi thảm bại, các ngươi c·hết chắc rồi.
Tào Chấp mặt b·ị đ·ánh tới sưng vù nhưng vẫn vô cùng hưng phấn, gã ảo tưởng Hoàng Phủ Thiên sẽ bị Cao Đao đánh cho trọng thương.
- Huyền Nguyên cảnh hậu kỳ còn chưa đột phá mà kiêu ngạo giống như cao thủ đỉnh cấp vậy. Nếu các ngươi đã muốn giúp ta thử kiếm như vậy, ta cũng không ngại dùng các ngươi làm thử nghiệm đâu.
Hoàng Phủ Thiên bộ dáng kinh thường, hai tay biến ảo không biết từ khi nào trong tay đã cầm lấy một thanh kiếm giống như ảo thuật vậy. Hắn cười gằn nói.
Cao Đao cũng không để tâm hành động vừa rồi của Hoàng Phủ Thiên, chỉ coi đó là chút tiểu xảo làm màu thôi.
- Chút tiểu xảo.
Hai bên tăng vọt khí thế, bước chân lại gần nhau.
Mọi người nín thở, trở cảnh chiến đấu bỏng mắt.