Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Chi Lộ

Chương 132: Đệ tử lão sinh




Chương 132: Đệ tử lão sinh

Một tuần này Hoàng Phủ Thiên đa phần đều ở trong nhà trừ những lúc vệ sinh cá nhân. Hắn một lần đem đổi không ít dược phẩm để tránh phải đi đổi nhiều lần.

- Ngưng!

Hoàng Phủ Thiên trầm giọng, nguyên khí biến ảo.

Hỏa diễm trong đỉnh tán đi, lộ ra một viên đan hoàn, một cỗ đan hương xộc lưu chuyển quanh phòng.

Hoàng Phủ Thiên lấy ra đan được kiểm tra, hoàn toàn không bị tổn hao gì, là thành phẩm. Trên mặt đất cũng đặt ngổn ngay bốn khỏa đan được, thêm viên này là năm.

- Hiện nay tỉ lệ luyện thành công Hồi Lộ đan là năm thành. Vẫn lãng phí một nửa dược phẩm, có điều đây là bước tiến lớn, chỉ cần tiếp tục luyện thì tỉ lệ sẽ ngày càng tăng cao.

Càng nhìn số đan dược ở đây, Hoàng Phủ Thiên càng hài lòng, xem ra bản thân cũng có thiên phú luyện đan đó chứ. Mặc dù công lao phần lớn thuộc về Luyện Đan quyết, những loại nhất phẩm đan phương được chú thích rất rõ ràng, hướng dẫn rất cặn kẽ. Nên Hoàng Phủ Thiên có thể nhanh chóng tiến bộ như thế.

Nhìn căn phòng lổ lốn bừa bãi, trước tên Hoàng Phủ Thiên dọn dẹp lại một hồi. Bày ra các khỏa phế đan và thành phẩm rồi lẩm bẩm:

- Có điều ở đây có bốn mươi khỏa Hồi Lộ đan thành phẩm và sáu mươi khỏa phế phẩm để làm gì đây. Ta cũng không cần nhiều đan như thế này.

Suy nghĩ ít phút hắn quyết định cho đám Trần Thập Nhất với Lý Kiếm ba mươi viên đan còn lại, bản thân giữ lấy mười viên.

Trước sự hào phóng của Hoàng Phủ Thiên, tất cả đều ngỡ ngàng, không biết sao tên này lại có thể có được nhiều Hồi Lộ đan tới thế. Hoàng Phủ Thiên cũng không giải thích nhiều, hiện tại hắn là Nhấm phẩm Luyện Dược sư cứ tạm giữ bí mật đi, tại hắn mới Huyền Nguyên cảnh bảo thành Luyện Dược sư chắc không ai tin tưởng.

Vì giữ bí mất nên tất cả mọi người đều muốn ngượi lại tiền hoặc điểm cho hắn, hắn cũng không từ chối, nhưng lấy giá rẻ hơn so với thị trường nhiều lắm, chính là phá giá.

Hiện hay hắn không thiếu tiền cũng chẳng thiếu điềm nên không đặt quá nặng về vấn đề này.

Sự tình cứ bình đạm trôi đi tới nửa tháng sau, nghe đồn trong tứ viện bắt đầu tổ chức cuộc tuyển chọn đệ tử nội môn dư khuyết. Sự tình là trong Vạn Nguyên lâm ngày trước, đệ tử các môn phái ngã xuống hầu hết là đệ tử ngoại môn. Kiếm Trảm tông thiệt hai bảy trong mười đệ tử nội môn dư khuyết.

Chính vì lẽ đó mà không ít những đệ tử ngoại môn lâu năm luôn đi làm nhiệm vụ của tông môn cũng tạm thời ở lại. Điều này cũng khiến tân sinh đệ tử ngoại môn kinh ngạc, thì ra ngoại môn cũng không chỉ có mỗi Hoàng Nguyên cảnh, Huyền Nguyên cảnh cũng không hề ít chút nào.

Những người này thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn vài tháng không có ở ngoại môn là bình thường. Còn có một số ý người lợi dụng thời gian ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm thêm một nghề tay trái làm trưởng lão hay chấp pháp của một gia tộc lớn nhất trong các thành, nhờ đó kiếm được không ít khoản ngoài.

Dù sao trong tông môn cũng không có bao nhiêu khả năng tiếp tục phát triển, mỗi tháng được thưởng chút điểm cống hiến là không đủ, thà rằng chạy ra ngoài kiếm tài nguyên riêng cho bản thân.

Lý do bọn họ quay về là để tranh cái danh đệ tử nội môn dự khuyết.

Trở thành đệ tử nội môn dự khuyết ở hạng mười trở lên sẽ có đãi ngộ khác. Điểm cống hiến tăng gấp mười lần, ngoài ra bản thân sẽ được nhận một khối Nguyên tinh thạch hạ phẩm mỗi tháng.

Nguyên tinh thạch là cái mà không phải có thể tùy tiện kiếm được, nên rất nhiều đệ tử lâu năm cũng quay về ngoại môn tham gia vào bảng nội môn dự khuyết.

Có điều sự xuất diện của đệ tử ngoại môn lâu năm cũng ảnh hưởng tới các tân sinh đệ tử. Ngoại môn thoáng chốc cũng không còn yên bình.

Hoàng Phủ Thiên chú tâm luyện dược, khi không ra khỏi phòng được thì lấy chút đồ ăn dự trữ ra ăn, rồi tiếp tục luyện dược.

Nửa tháng nay Hoàng Phủ Thiên đã hoàn toàn nắm vững các phương pháp luyện đan dược Nhất phẩm như Hồi Lộ Đan, Khí Nguyên đan,…. Tỷ lệ luyện đan của hắn cũng tăng lên thành tám thành ngưng đan thành công. Chính là nói hắn chân chính là Nhất phẩm luyện dược sư rồi.

- Chà, mới vậy đã trôi qua nửa tháng.

Hoàng Phủ Thiên duỗi cái lưng lẩm bẩm. Giờ đây bây giờ cảm thấy nửa tháng trong phòng có phần bí bách. Bụng của hắn réo lên một đoàn.

- Chắc đi ăn cái nhỉ.

Trên đời đi tới nhà ăn, Hoàng Phủ Thiên nhận ra trong nơi này xuất hiện nhiều khí tức mạnh mẽ hơn bình thường. Hầu đết đều là Huyền Nguyên cảnh, số lượng so trí nhớ của hắn là nhiều hơn hẳn.



- Số lượng Huyền Nguyên cảnh nhiều hơn trước, những kẻ này không giống với đệ tử tân sinh? Là đệ tử lão sinh quay về sao?

Cũng không suy nghĩ nhiều, Hoàng Phủ Thiên tiếp tục đi ăn nhưng đi không xa thì nghe được tiếng đánh nhau.

Một giọng nói hung hăng càn quấy nói:

- Sao hả, nhận ra Hoàng Nguyên với Huyền Nguyên chênh lệch tới mức độ nào chưa.

Giọng nói vô cùng cuồng ngạo.

- Vũ Trùng Thê vậy mà chống được mười mấy chiêu của Tào Chấp.

- Kiếm đạo của hắn trong ngoại môn chính là thiên tài, đáng tiếc gặp phải đối thủ là Huyền Nguyên cảnh có nhiều kinh nghiệm hơn hắn. Với thực lực Hoàng Nguyên cảnh của hắn có lẽ không chống nổi nữa.

- Hắn ta là thiên tài lại quật cường không chịu khuất phục, bằng không tu luyện một thời gian đột phá Huyền Nguyên, những kẻ này sợ không phải là đối thủ của hắn.

Nghe mọi người bàn luận, một cái tên quen thuộc rơi vào tai Hoàng Phủ Thiên. Vũ Trùng Thê! Là đối thủ có duyên so tài một lần trước đó. Lòng hiếu kì nổi lên đi tới chỗ đó hóng xem.

Chỉ thấy trước mặt Vũ Trùng Thê là một thanh niên dữ tợn đó hẳn là Tào Chấp mà đám người kia nói.

Gã cùng Vũ Trùng Thê đôi bên không ngừng v·a c·hạm kịch liệt.

- Mấy vị bằng hữu này cho hỏi, rốt cuộc có chuyện gì sảy ra vậy.

Hoàng Phủ Thiên bắt vai một người hỏi.

Ngươi kia cũng rất nhiệt tình giải thích:

- Sự tình cụ thể ta cũng không quá rõ. Chỉ biết Tào Chấp là lão sinh ngoại môn mới về tông môn, từ khi hắn về luôn ỷ mạnh ức h·iếp các đệ tử tân sinh. Sau đó thì thấy Vũ Trùng Thê khiêu chiến Tào Chấp, chắc Vũ Trùng Thê cũng đã bị Tào Chấp gây hấn rồi.

- Đa tạ.

So với hồi đấu với Hoàng Phủ Thiên, kiếm pháp của Vũ Trùng Thể đã có thể nói là xuất thần nhập hóa. Mỗi lần vung kiếm là một đạo ánh xuất hiện như bông tuyết đầu mùa mang theo sự lạnh lẽo và nhẹ nhà, tung bay trong không khí. Tốc độ cực kì nhanh.

Nhìn trận chiến trước mặt Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm:

- Tên này lại có thể dùng thuộc tính, tuy không nhiều nhưng lại phù hợp.

Trái lại tên Tào Chấp kia kiếm pháp trầm ổn, lấy sức khống chế tốc độ của Vũ Trùng Thê. Dùng kinh nghiệm của mình phán đoán các đường kiếm rồi t·ấn c·ông.

Hàn khí công kích chưa đủ mạnh nên Tào Chấp dễ dàng hóa giải, nhưng hắn biết đánh lâu sẽ gây ra phiền phức.

Đôi bên giao thủ thì Tào Chấp chiếm thượng phong, nhưng Vũ Trùng Thê vẫn chưa hề thua.

Hai mươi chiêu đã qua, sắc mặt Tào Chấp ngày càng khó coi, hít sâu một hơi, nguyên khí trong cơ thể bạo đũng bảo kiếm trong tay rung lên từng đợt. Kiếm quang như sông, mãnh liệt công kích.

Mọi người cảm thấy trường kiếm trong tay Tào Chấp lại tản mát ra uy năng đáng sợ, tinh quang rực rỡ. Kiếm khí quang sắc lại tăng thêm vào phần chói sáng, công kích mạnh mẽ hơn hẳn.

Đinh đinh.

Trên trường kiếm của Vũ Trùng Thê liền bắn ra một trận tia lửa, hiện từng vết rạn lớn.

Đám đệ tử quan sát bật thốt:



- Vậy mà Tào Chấp lại kích phát Bảo khí của mình công kích.

- Đây là thanh Tự Nguyệt kiếm, Bảo khí tam tinh được tạo ra bởi luyện khí sư trong tông môn. Hắn ta dùng một vạn điểm cống hiến mới đổi được thanh kiếm này. Nhờ đó thực lực hắn ta tăng mạnh.

- Một vạn điểm cống hiến? Rẻ vậy? Bảo khí tam tinh ít nhất cũng cần tới năm vạn điểm cống hiến mà.

- Tự Nguyệt kiếm tuy là Bảo khí tam tinh nhưng là hàng thứ phẩm, chưa hoàn thiện nên mới rẻ như thế. Tông môn sẽ để ít loại Bảo khí thứ phẩm ở cống hiến đường cho phép đổi điểm. Nhưng muốn tích được một vạn điểm cũng không biết đến khi nào.

Bảo khí tam tinh xuất hiện khiến trận chiến cân bằng bị thay đổi, bàn luận cũng đã nghiêng về một bên.

Khi kích phát Bảo khí thì uy lực của kiếm chiêu do Tào Chấp thi triển sẽ tăng lên trên vài phần.

Chỉ vài lần giao thủ mà trường kiếm của Vũ Trùng Thê đầy rẫy vết nứt.

Vũ Trùng Thê liên tiếp bại luy trên, v·ết t·hương rỉ máu đầm đìa.

Tào Chấp cầm Bảo khí nắm được thắng lợi lại cố ý muốn trêu đùa Vũ Trùng Thê, t·ra t·ấn đối thủ.

Hơn nữa hắn ra tay có chừng lực, tổn thương da thịt nhưng không ảnh hưởng nhiều tới gân cốt vì hắn còn muốn tiếp tục đùa giỡn.

- Tưởng ngươi mạnh mồm như thế nào, cũng chỉ có như vậy thôi sao. Đúng là một đám phế vật. Cũng dám ngông cuồng. Giờ ngươi quỳ xuống xin tha thì ta sẽ nghĩ tới nương tay.

Hắn kiêu ngạo nói.

- Ha, một Huyền Nguyên cảnh tay cầm Bảo khí lại để một Hoàng Nguyên cảnh ép tới độ kích phát Bảo khí mới áp đảo được. Quả nhiên là có bản lĩnh, đúng là khiến người khác bội phục mà.

Khi Tào Chấp đang dương dương tự đắc thì một âm thanh móc mỉa vang lên.

Tào Chấp đang đắc ý sầm mặt mày quát:

- Là tên nào vừa nói, lăn ra đây cho ta.

Vào khoảng khắc Tào Chấp phân tán chú ý, Vũ Trùng Thê vung kiếm.

Răng rắc!

Kiếm quang xoẹt, một vệt băng khí giống như một con rồng băng cực kì đẹp xuất hiện, lao tới công kích Tào Chấp.

Công kích này đã vượt qua Hoàng Nguyên cảnh rồi, Vũ Trùng Thê trong chiến đấu đột phá bức tường Hoàng Nguyên cảnh bước một chân vào Huyền Nguyên cảnh.

Không khí xung quanh rét lạnh, bông tuyết bay đầy trời.

- Nộ Hải XungThức!

Tào Chấp không ngờ Vũ Trùng Thê đột nhiên lại phát ra công kích mạnh tới như vậy. Giây phút ngắn ngủi vội vung kiếm lên, chém ra một dòng thủy kiếm khí hư ảnh đối chọi lại với dải băng kia.

Ầm ầm.

Dòng thủy kiếm khí dưới sự kích phát cùng Bảo khí uy lực tăng lên, trực tiếp phá tan dải băng.

Tào Chấp bị phản chấn liền không ngừng lùi lại vài bước, Vũ Trùng Thê cũng bị đẩy lùi liên tục.

- Tên phế vật cũng dám tổn thương ta, hôm nay ta đem ngươi phế đi.



Tào chấp cảm nhận hàn khí đã xâm nhập vào bàn tay mình, trong lòng tức giật. Không nghĩ tới hắn bị một tên Hoàng Nguyên cảnh cỏn con đả thương, nộ khí xung thiên muốn xông lên t·ấn c·ông Vũ Trùng Thê.

Tình trạng của Vũ Trùng Thê hiện tại không ổn định, nếu b·ị đ·ánh sợ sẽ hỏng mất.

- Còn dám công kích.

Hoàng Phủ Thiên từ trong đám người lướt tới sau lưng Tào Chấp.

- Dừng tay.

Hai tên đồng bọn kinh hô một tiếng, không kịp phản ứng.

Tốc độ của Hoàng Phủ Thiên quá nhanh, bọn chúng không thể bắt kịp.

Thiếu niên áo xanh tay cầm Vân Hỏa kiếm trong tay thi triển Tức Long Lưu Ly kiếm pháp. Một cảm giác nóng bỏng trên kiếm ép tới.

Tào Chấp cảm thấy tim đập nhanh, huyết khí sôi trào vội vàng quay người vung lên kiếm muốn phản công. Thủy nguyên kiếm khí hóa thành dòng sông muốn chặn lại kiếm kia.

Phành.

Tiếng nổ vang. Một kiếm nhưng long trảo trấn áp, mang theo nhiệt khí kinh người đem dòng sông của Tào Chấp bốc hơi trong nháy mắt. Sau đó hất văng Tào Chấp.

Một kiếm thật đáng sợ!

Thân hình Tào Chấp văng ra ngoài, ống tay báo bị sức lực cuồng bạo xé rách.

- Ngươi.. ngươi dám đánh lén ta!

Tào Chấp miệng búng ra một ngụm máu, khó khăn cùng phẫn nộ nói.

- Đánh ngươi thì sao, không những đánh ngươi còn đoạt kiếm của ngươi.

Hoàng Phủ Thiên thừa nhận, sau đó cầm lấy thanh kiếm bị rơi khỏi tay Tào Chấp vừa nãy nói:

- Bảo Khí này không tệ, vậy mà lại rơi vào tay của ngươi thật lãng phí. Ta thay người thu lấy nó.

- Ngươi đang ăn c·ướp.

- Đúng, ta chính là ăn c·ướp. Không phục thì lao vào đây mà cắn ta.

Tào Chấp nghe vậy lại búng ra một ngụm máu tươi.

- Chúng ta sẽ tố cáo với chấp sự vì hành động của ngươi.

Hai tên đồng bọn ở cạnh không dám hành động, vừa rồi tuy Hoàng Phủ Thiên đánh lén nhưng lực lượng hắn phát ra không phải trò đùa. Tào Chấp trực tiếp b·ị đ·ánh thổ huyết như vậy, sợ rằng bọn hắn t·ấn c·ông cũng không có kết cục tốt hơn là bao. Vì thế bọn hắn dùng lời nói.

Hoàng Phủ Thiên cười nói:

- Tố cáo chấp sự, nếu có thể tố cáo thì cứ tố cáp đi. Xem đến khi đó các ngươi gặp rắc rối hay ta gặp rắc rối.

Hắn chẳng phải sợ hai tên đi theo Tào Cháp, cũng chỉ là Huyền Nguyên cảnh sơ kì, hắn đem bọn chúng đánh thành đầu heo còn được.

Hắn hiện tại còn mong bọn chúng xông lên, vừa nếm thử uy lực của Vân Hỏa kiếm, còn muốn tiếp tục thử thêm nha. Thật sự mong hai kẻ đó xong lên.

Tào Chấp đối đầu trực tiếp với Hoàng Phủ Thiên cũng nhận ra đối phương không dễ chơi, hắn dù không b·ị đ·ánh lén cũng khó thắng được. Đôi bên vào thế giằng co, cuối cùng hai tên đồng bọn dìu lấy Tào Chấp rời đi.

- Tiểu tử, ta nhớ mặt ngươi rồi. Mối thù này ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp bội.

Trước khi đi Tào Chấp không quen tung ra một câu đe dọa quen thuộc của các nhân vật phản diện.