Chương 133: Đắc tội sư tỷ
Hoàng Phủ Thiên cũng chẳng sợ hắn ta ghi hận, đi tới chỗ Vũ Trùng Thê đưa hắn thuốc trị thương và phục hồi nguyên khí.
- Ngươi vừa đột phá, cần ổn định thực lực, ăn chúng đi.
Vũ Trùng Thê khách khí ít câu rồi tiếp nhận.
- Đa tạ đã ra tay.
- Ta chỉ ngứa mắt với tên lão sinh đó dùng Bảo khí mà kiêu ngạo như thế mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên cầm Tự Nguyệt Kiếm ném tới Vũ Trùng Thê.
- Tiếp lấy.
Vũ Trùng Thê tiếp kiếm, biểu cảm khó hiểu.
Hoàng Phủ Thiên chậm rãi nói:
- Thanh kiếm này trong tay ta cũng không có hữu dụng gì, tặng cho ngươi đấy. Vừa vặn kiếm của ngươi cũng bị hắn ta hủy rồi, cầm lấy nó đi.
- Cái này quý giá quá rồi, ta không thể nhận được.
Vũ Trùng Thê muốn trả kiếm.
- Nghe ta nói hết đã.
Hoàng Phủ Thiên nói tiếp:
- Đưa ngươi thanh kiếm này thì tên lão sinh kia chắc chắn sẽ đến tìm ngươi để đòi lại kiếm. Ngươi vừa vặn có thể trả lại mối thù ngày hôm nay. Ngươi nhận kiếm là giúp ta giải quyết được phiền toái, thanh kiếm này là tiền công. Hợp tình hợp lý phải không.
Vũ Trùng Thê nghe vậy cũng không từ chối nữa, một kiện Bảo khí tam tinh đối với ai cũng là dụ hoặc, có nó thì khoảng cách của hắn với Tào Chấp cũng được san lấp lại. Đến khi đó tự tay hắn có thể xử lý được.
- Ân tình này ta xin nhận, sau này bất kể việc gì chỉ cần mở miệng ta sẽ giúp.
Vũ Trùng Thê trịnh trọng nói.
Hoàng Phủ Thiên không nói gì, chỉ vỗ vai Vũ Trùng Thê rồi quay rời đi. Hắn đối với lời hứa của Vũ Trùng Thê cũng không đặt nặng trong lòng, dù sao sau khi trải qua nhiều chuyện tự tin của hắn cũng tăng vọt. Tin rằng bản thân sẽ không bỏ xa nhiều người.
Có điều hành động hôm nay của Hoàng Phủ Thiên kéo theo một loạt hiệu ứng dây chuyền, cùng một ngày có không ít đệ tử lão sinh bị đám thiên tài tân sinh các viện dạy cho một bài học.
…..
Tại một viện nào đó ở Đông Viện, một đám người quây quanh lại.
- Khốn nạn, các tân sinh đệ tử năm nay quá kiêu ngạo rồi, không ngờ tới dám phản kháng chúng ta.
- Chúng ta rời đi một thời gian, khiến đám đệ tử đó trở nên kiêu ngạo vô cùng. Nếu cứ để mặc, sợ rằng một thời gian nữa bọn chúng sẽ coi chúng ta là quả hồng mềm mất.
- Vậy thì dùng thực lực đè bẹp bọn chúng, kẻ nào phản kháng liền đánh.
Tất cả ở đây đều là đệ tử lão sinh, tập hợp lại ở đây để lên kế hoạch trà thù những tên tân sinh khác.
Một người dáng vẻ anh tuấn, khí tức mạnh mẽ đứng ra nói:
- Tất cả các ngươi bình tĩnh đã, sự tình này nếu các ngươi làm quá rầm rộ thì các chấp sự sẽ không bỏ qua đâu.
- Vậy thì theo Lê huynh chúng ta phải làm như thế nào.
Thái độ của đám người này với kẻ tên Lê huynh này lại khá ôn hòa, trưng cầu ý kiến. Đủ thấy kẻ được gọi là Lê huynh này cũng không đơn giản tí nào.
- Dù sao nội môn dự khuyết bảng cũng sắp tổ chức rồi, chúng ta không cần quá lãng phí thời gian vào đám tân sinh đệ tử làm gì. Mục tiêu quan trọng nhất hiện tại là vào được nội môn dự khuyết bảng.
- Vậy thì để đám đệ tử tân sinh kiêu ngạo như vậy sao? Đến khi diễn ra tranh tài nội môn dự khuyết bảng thì chúng sẽ ngồi lên đầu chúng ta rồi đấy.
Một hán tử khác đứng lên nói.
- Đương nhiên là không rồi. Chúng ta không cần xử hết đám tân sinh, chỉ cần đánh đám đi đầu thôi.
Người tên Lê huynh nói:
- Cao Đao, ngươi mang mấy huynh đệ của mình tìm những tên Lâm Lộ, Trần Thập Nhất, Hoàng Phủ Thiên dạy cho bọn chúng một bài học trước. Không cần ra tay nặng quá, để đến khi xong nội môn dự khuyết đích thân ta sẽ trừng phạt những kẻ đó.
- Rõ.
Thanh niên khuôn mặt cương nghị, dáng người cao lớn uy mãnh, so với tên họ La còn cao hơn một cái đầu.
…
Ngày hôm sau.
Gian phòng yên tĩnh của Hoàng Phủ Thiên vang lên tiếng gõ cửa. Hắn ra mở của thì thấy Trần Thập Nhất đứng ngoài của hỏi:
- Hôm nay là ngày đệ tử nội môn giảng giải, ngươi có muốn đến nghe giảng không?
Giảng giải! Từ khi Hoàng Phủ Thiên vào tông môn tới giờ, căn bảo không mấy lần nghe mấy đệ tử nội môn giảng bài. Chủ yếu Nguyễn Thần Phong, người này nói chuyện thực khó nghe, rất thiếu đòn. Hắn chịu không có nổi. Với cả kiến thức tiếp thu với thường thức đều được ngẫu nhiên tiếp xúc được, hiện tại hắn không cảm thấy mình phải hỏi thêm điều gì.
- Chắc là ta khô….
Hoàng Phủ Thiên tính từ chối, Trần Thập Nhất nhanh miệng nói thêm:
- Nghe nói Nguyễn sư huynh đang bế quan tu luyện, lần này điều tới sư tỷ. Sư tỷ này chuyên về đan đạo, hôm nay sẽ chỉ cho chúng ta chút kiến thức về đan dược. Có rất nhiều ngươi tới nghe giảng, ngươi có muốn đi không.
Trần Thập Nhất đối với nghe giảng là vô cùng siêng năng, chưa từng vắng buổi nào. Đặc biệt là về đan dược.
- Được, đi nghe giảng.
Lời tới miệng lập tức sửa. Nếu vị sư tỷ này là Luyện Dược sư, Hoàng Phủ Thiên có thể tham khảo chút mánh luyện dược, có khi có thể luyện ra đan dược với tỷ lệ mười thành thành công.
Hai người cùng nhau đi tới nơi giảng giải. Nơi này đệ tử rất đông, Hoàng Phủ Thiên cảm thán người ở thế giới này thực sự có tinh thần hiếu học nha. Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu nguyên do, nụ cười có phần bất lực. Vì xung quanh nơi này toàn là đệ tử nam, bộ dáng háo hức không ngừng.
Người giảng giải không phải Nguyễn Thần Phong mà là một mỹ nữ xinh đẹp, khí chất ngự tỷ quyến rũ . Đám đệ tử nam ánh mắt thèm thuồng, miệng thiếu một chút nữa là chảy nước miếng.
- Ngươi chắc là đám người này đến đây nghe giảng về đan dược chứ.
Hoàng Phủ Thiên có chút không tin tưởng đám đực rựa ngày tới đây vì để nghe giảng đấy.
Trần Thập Nhất cũng không ngờ người tới là một mỹ nữ, lại nhiều người nghe như vậy. Hắn nhìn qua vị mỹ nữ này mặt có hơi đỏ, rất nhanh di chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
Hoàng Phủ Thiên nhìn phải ứng ngại ngùng này, ánh mắt hiểu ra. Trần Thập Nhất đã lớn rồi, cuối cùng cũng biết rung động rồi. Quay một vòng Hoàng Phủ Thiên thấy mấy gương mặt quen thuộc, Lý Kiếm con hàng này ở viện khác cũng chạy sang đây ngắm mỹ nữ.
Năng lực điều tiết Trần Thập Nhất rất mạnh, thất thần ít phút rồi cũng thu hồi lại. Cả hai cùng đi ra chỗ lý kiếm.
Hoàng Phủ Thiên tiếp cận Lý Kiếm vậy mà hắn cũng không để ý.
- Ai dám đá ta.
Đến khi mông Lý Kiếm truyền tới đau đớn mới tức giận kêu lên, bắt gặp ánh mắt xem thường của Hoàng Phủ Thiên liền cười khì khì nói:
- Ngươi quen, ngươi quen. Đây có chỗ này, ngồi đi.
Ba người cùng ngồi lại.
Lý Kiếm có đồng bọn ở bên liền nói liến thoắng không ngừng:
- Hai người cũng muốn vì ngắm mỹ nữ mới đến đây đúng không. Ta nói cho mấy người một chút thông tin. Mỹ nữ sư tỷ này tên là Lâm Hạ Nhu, mới vào nội môn một năm. Theo thông tin thăm dò được thì mỹ nữ sư tỷ này thiên phú luyện đan, mới Huyền Nguyên cảnh có thể luyện chế được đan dược Nhất phẩm liền được đặc cách một vị trưởng lão thu làm đệ tử ký danh và được phép tiến vào nội môn.
Nhìn bộ dáng không ngừng khoe chiến tích của Lý Kiếm, Hoàng Phủ Thiên cũng cạn lời. Tên này có bản lĩnh thu thập thông tin thế mà toàn dùng vào việc đâu đâu, một chút hữu ích cũng chẳng có.
- Đừng nhìn ta với ánh mắt đó, nhìn xem có bao nhiêu người đi tới đây xem sư tỷ giảng kìa. Tới Lâm Lộ của các ngươi cũng đến đây xem đấy.
Với ánh mắt xem thường mà Hoàng Phủ Thiên ném cho hắn, Lý Kiếm rất không phục, tay chỉ chỉ tới một phương kiêu ngạo nói.
- Lâm Lộ cũng tới hóng chuyện! Nữ nhân này có gì đặc biệt sao?
Lâm Hạ Nhu này so với Mộc Thiên Tuyết không chỉ nói là kém một hai điểm. Có điều khí chất của người này mang theo sự thành thục của ngự tỷ. Ngự tỷ mà, là nam nhân liền thích, bất luận lớn bé, già trẻ đều vậy.
Khí chất ngự tỷ kết hợp dáng người ngự tỷ thật sự là tạo sát thương lớn cho các thiếu niên này. Ngọn núi hùng vĩ kéo y phục của Lâm Hạ Nhu căng ra, vòng eo thon nhỏ càng tôn cặp kiều đồn thướt tha mê người. Tùy tiện một thứ liền có thể mê c·hết thiếu niên trẻ tuổi không đền mạng.
Lâm Hạ Nhu căn bản chỉ nói cách phân biệt dược liệu, trồng dược liệu, nói qua về một số thủ pháp luyện đan. Tất cả đều là chung chung, không có đi sâu vào.
Hoàng Phủ Thiên hơi thất vọng, không nghĩ tới đến đây cũng chẳng có gì để hắn tìm hiểu cả. Càng nghe càng thấy buồn ngủ, hắn lại ngại không muốn ra ngoài giữa chừng, vậy nên hắn quyết định nhắm mắt dưỡng thần.
Ngược lại, Trần Thập Nhất và Lý Kiếm nghe rất chăm chú.
Trần Thập Nhất còn chuẩn bị sẵn giấy bút ghi chép lại những thứ quan trọng. Còn Lý Kiếm, toàn nhìn vào ngực với mông con gái nhà người ta chứ trong đầu chẳng có chữ nào sất.
Tiết học nhàm chán cứ thế kéo dài.
- Khò khò.
Tất cả không gian yên lặng vang lên tiếng ngáy, tiếng ngáy này ở không gian bình thường không quá to, hiếm ai để ý. Nhưng đây là không gian này là yên lặng, tiếng thở mạnh còn nghe được chứ đừng nói tiếng ngáy. Toàn thể mọi người quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Bao nhiêu con mắt đổ dồn về hướng đám Trần Thập Nhất, Lý Kiếm cùng một tên ngốc đang gật gù.
Tên ngốc đang gật gù chính là Hoàng Phủ Thiên, hơn nửa tháng nay hắn luyện đan từ sáng sớm tới khuya, ngủ cũng ít đi. Nay đi nghe giảng bất chi bất giác lại cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, thế là ngủ một cạch luôn.
Lý Kiếm vội xê dịch chỗ ngồi của mình, giống không quen biết Hoàng Phủ Thiên. Mà Trần Thập Nhất cũng có chút ngại, vẫn là vỗ vai gọi Hoàng Phủ Thiên dậy.
- Hả, tiết học nhàm chán này xong rồi à.
Bị vỗ vai, mặt Hoàng Phủ Thiên mơ hồ, hỏi. Câu nói này, chỉ cần là ai có mặt trong phòng này đều nghe được.
Lâm Hạ Nhu sắc mặt tối sầm xuống.
Sau cơn ngái ngủ, Hoàng Phủ Thiên nhận ra có gì đó không ổn lắm. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vế phía hắn. Trong lòng thầm hô, c·hết dồi lỡ mồm nói mất rồi.
Lâm Hạ Nhu lạnh nhạt nói:
- Vị sư đệ này, nếu ngươi không muốn nghe thì có thể không cần đến, nếu ngươi đã đến thì ít nhất nên giữ lấy yên lặng cho những người khác.
Hắn ngượng ngùng giải thích:
- Khụ khụ, ta thật sự không có ý đó, chỉ là cái sư tỷ vừa nói quá là dễ đi làm cho ta có phần buồn ngủ.
Trần Thập Nhất vội ở bên cạnh bịt miệng Hoàng Phủ Thiên, càng nói càng chọc điên người khác.
- Ồ, “quá dễ”.
Hai chữ này Lâm Hạ Nhu gằn rất rõ ràng, nàng ta đôi mắt rét căm căm nhìn Hoàng Phủ Thiên dấu hiệu sắp bão nổi tới nơi rồi. Giọng nói phảng phất phát ra hơi lạnh:
- Ta biết ngươi là thiên tài mới nổi ở ngoại môn này, dành được quán quân so tài tứ viện, thực lực tăng nhanh. Có điều ngươi ở mảng tu luyện là thiên tài không đồng dạng với đan đạo ngươi cũng là thiên tài. Không thì chúng cường giả ai đấy đều là Luyện Dược sư cả rồi, không phải khúm núm với những Luyện Dược sư làm gì.
- Sư tỷ, ta tuyệt không có ý đó. Ta biết là nếu đan dược đối với võ giả là sinh mạng thứ hai, vô cùng quan trọng. Hơn nữa có không ít Luyện Dược sư thực lực không thua kém các võ giả khác. Ta vô cùng tôn trọng chức nghiệp này.
Hoàng Phủ Thiên phải giải thích lại, tránh Lâm Hạ Nhu hiểu nhầm ý của hắn mách với sư phụ của nàng, khiến hắn đắc tội các Luyện Dược sư trong tông môn thì phiền toái lắm.
Nghe vậy Lâm Hạ Nhu mới giãn ra lông mày lá liếu, nàng lại nói ra một câu khó khác:
- Không phải ý đó, tức là những kiến thức ta vừa giảng đối với ngươi dễ dàng quá phải không.
Câu này hỏi ra, Hoàng Phủ Thiên biết trả lời như nào. Nói không phải, chính là từ nãy tới giờ hắn đang phét lác. Nói đúng vậy, là đắc tội với Lâm Hạ Nhu toàn phần rồi.
- Nếu ngươi im lặng, ta sẽ coi đó mà đồng ý. Nếu ngươi đã cảm thấy luyện đan dễ như vậy thì trả lời mấy câu hỏi căn bản của ta. Trả lời được thì lời vừa rồi coi như qua, không trả lời được thì ta sẽ nói lại với Nguyễn Thần Phong sự tình này. Đồng ý không?
Lâm Hạ Nhu bức Hoàng Phủ Thiên vào đường cùng, quả nhiên trong lòng vẫn ghim thù câu nói lúc ngái vừa nãy.
Hoàng Phủ Thiên bất đắc dĩ nói:
- Được, mời sư tỷ hỏi.