Chương 130: Bị lừa gạt
- Ngày hôm nay nhờ Hoàng công tử mà Vạn Binh các lại nhấc thêm được một đoạn quan hệ không ngắn với Xích đại sư. Thân là chưởng quỹ không có đồ gì tốt, xin tặng Hoàng công tử cái nạp phiến này.
Tiêu chưởng quỹ lấy ra một cái món đồ hình chữ nhật màu đen nói:
- Chỉ cần công tử cầm nạp phiến này đến bất kì cửa tiệm chữ Vạn nào đều nhận được ưu đãi lớn bất luận bán hay mua đều như vậy. Nếu muốn tham gia đấu giá hội cũng sẽ được cấp cho thông tin một số món hàng hiếm có.
- Vật này giá trị có chút lớn rồi.
- Cũng không có lớn lao như vậy đâu, có không ít người sở hữu nó mà.
Tiêu chưởng quỹ cứ dúi nó vào tay Hoàng Phủ Thiên rồi rời đi.
Hoàng Phủ Thiên chỉ thấy thoắt cái Tiêu chưởng quỹ đã biến mất khỏi tầm nhìn rồi. Nếu ông ta đã có lòng thì nhận cũng được.
- Vậy là ngày hôm nay thu hoạch của mình không tệ chút nào, vừa có hỏa diễm, vừa có đỉnh, lại cầm được thanh kiếm vừa tay, nhận thêm ưu đãi mua đồ giảm giá. Hắc, lãi chắc rồi.
Hắn vui vẻ vừa đi vừa huýt sáo, trong một ngày giá trị của hắn phi mã thần tốc, trên người có thể nói là gia tài vạn kim. Nhưng vẫn là không nên để lộ ra ngoài, tránh mang họa sát thân.
Vội điều chỉnh lại trạng thái bình thường rồi quay về tông môn.
Về tới tông môn cũng đã chiều tối.
Đi về phòng, trước Hoàng Phủ Thiên lấy gốc dược ra, trong đầu gọi:
- Mộc lão, đồ đã có ở đây, lão ra kiểm hàng đi.
Dứt lời, từ mi tâm Hoàng Phủ Thiên xuất hiện một đoàn lục quang, lục quang biến ảo thành hình người. Có điều, hình người này hơi nhỏ nha.
- Mộc lão, sao biến thành có mười phân như này.
Bộ dáng hiện nay của Mộc lão không khác gì một con hình nhân cho trẻ con cả.
- Rời bỏ thân thể cũ làm tổn thương lớn nên giờ lão hủ chỉ còn cao tới ngần này thôi. Chỉ cần tiếp tục tu bổ thì nhanh chóng khôi phục.
Mộc lão mặt hơi buồn, nhưng rất nhanh chuyển sang gốc dược liền kích động chạm vào nói:
- Quả nhiên là Mộc Sâm Căn, đúng là trời giúp lão hủ.
- Mộc lão, thứ này với ngài thật sự hữu dụng sao?
Hoàng Phủ Thiên hồ nghi hỏi.
Mộc Lão yêu thích không rời tay nói:
- Đương nhiên là hữu dụng, Mộc Sâm Căn thường mọc ở nơi Thổ nguyên khí đậm đặc, được thổ nguyên khí ôn dưỡng bồi đắp, khiến nó phát triển trong môi trường tốt nhất nguyên khí cũng tinh khiết gấp bội lần. Đến khi đủ lớn sẽ trồi lên mặt đất, làm nhiều người lầm tưởng nó là Thanh Sâm Nhĩ. Nếu lão hủ hấp thụ xong Mộc Sâm Căn sẽ tiết kiệm được một trăm năm ôn dưỡng.
- Đến tậm một trăm năm ư? Với mộc nguyên khí dày đặc như vậy có thể giúp người phục dụng sinh ra Mộc hệ nguyên khí được không? Giống Địa Hỏa Tiên Liên đó.
Hoàng Phủ Thiên vội hỏi.
Mộc lão cười lắc đầu:
- Về bản chất là có thể, nhưng căn bản không có mấy người chịu đựng được sự cuồng bạo của Mộc Sâm Căn, yêu thú Cực Vị Viên Mãn mà ăn vào cũng bạo thể c·hết chứ đừng nói tới nhân loại thể chất yếu tớt. Đối với những sự tồn tại giống lão hủ mới có thể hấp thụ nó không có chướng ngại gì mà thôi. Thôi, có gì để lão hủ hấp thụ trước rồi nói tiếp.
Mộc lão không khống chế được sự thèm thuồng với Mộc Sâm Căn nữa rồi, lão há mồm ra hít một hơi thật sâu. Gốc Mộc Sâm Căn hóa thành hư ảo rồi chui tọt vào miệng của lão.
- Năng lượng thật hùng hồn. Lão hủ cần tiêu hóa một chút.
Để lại một câu, mgay sau đó Mộc lão hóa thành một đạo lục quang chui vào mi tâm của Hoàng Phủ Thiên, tiếp tục cắm rễ ở Linh Hồn giới.
- Uy, Mộc lão còn Thiên niên linh nhũ của ta thì sao?
Hoàn Phủ Thiên thấy lão đầu này chuẩn bị đi ngu vội hỏi.
- Thiên niên linh nhũ nào?
Mộc lão khó hiểu.
Hoàng Phủ Thiên chà chà tay, gian xảo nói:
- Thì là phần mà vốn phải cho Xích Lợi phục dụng, ai ngờ lão tiếc của đấy. Nếu đã không cho Xích Lợi thì nó thuộc về ta đúng chứ. Mau đưa ra đây đi nào, không phải lão lật lọng chứ.
Trước phục dụng Thiên niên linh nhũ để tăng thêm trăm năm thọ nguyên, Hoàng Phủ Thiên đã sớm thèm thuồng, nay có cơ hội thì phải đòi thêm một giọt mới được.
Mộc lão tức giận nói:
- Sự tình hôm nay là lão hủ dùng nguyên khí của mình chữa thương cho tên đó. Sao tiểu hữu có thể đòi thêm Thiên niên linh nhũ được.
- Không có công lao cũng có khổ lao, ta không tốn Linh Hồn lực khống chế à. Ta còn không kể tới lão đem độc hỏa đặt vào trong thân thể của ta đâu đó. Nay xin có một giọt nhũ thôi, có cần keo kiệt vậy không.
Giọng nói Hoàng Phủ Thiên có sự tức giận, nhưng là giả vờ tức giận, trong lòng hắn sớm nghĩ ra cái lý do này từ lúc về rồi. Tự tin lần này có thể đòi được một giọt.
Vốn tưởng sẽ thành công, ai ngờ Mộc lão lại nói:
- Nhân loại các ngươi phục dụng Thiên niên linh nhũ chỉ có lần đầu đạt được hiệu quả lớn nhất, sau phục dụng lại sẽ mất năm thành dược liệu, lần ba sẽ tiếp tục năm thành. Thay vì bây giờ hấp thụ, chi bằng để ở chỗ lão hủ trước, chắc tiểu hữu không muốn sau này bị trọng thương mà lão hủ không thể tương trợ bằng Thiên niên linh nhũ phải không.
Hoàng Phủ Thiên ngây người, lại còn có chuyện như vậy. Thả nào lão lúc đầu hứa to mồm thế, thì ra có giới hạn như vậy. Hắn quên mất Mộc lão cũng thành tinh không biết bao năm, tuyệt không phải cái cây thật thà.
- Được, lão giỏi lắm. Lần này coi như lão thắng, lần sau có vật xem lão dùng cái gì để hứa đây.
Lần này coi như hắn thua, đúng là không thể tin tưởng ai khác ngoài bản thân mà. Trong lòng thầm thề, sẽ đem hết gia tài của Mộc lão nhổ ra bằng hết vì dám lừa gạt hắn.
- Bỏ đi, trước kiểm tra Hồng hỏa diễm kia trước đã.
Chậm rãi nhắm lại hai mắt, hai chân xếp bằng, Minh Ngục Thần quyết kích phát hỏa diễm ở trong hốc mắt tiểu khô lâu kích phát. Chủng hỏa diễm này không một chút phản kháng, chạy theo lộ tuyến kinh mạch sẵn có.
Hoàng Phủ Thiên xòe bàn tay ra, trên lòng bàn tay một luồng hồng sắc hỏa diễm nho nhỏ chậm rãi bốc lên.
- Hồng sắc hỏa diễm này so với hỏa nguyên khí bản nguyên của mình thì mạnh mẽ hơn nhiều, sử dụng vẫn là chưa quen tay lắm. Cần luyện tập mấy ngày để quen thuộc trước đã.
Vì để làm quen với Hồng sắc hỏa diễm, Hoàng Phủ Thiên ngày nào cũng tập luyện khống hỏa. Vì không có ai chỉ lẫn, nên phương pháp hắn sử dụng khá là thô sơ. Chính là mỗi ngày không ngừng triệu hoán hỏa diễm, sau đó dùng linh hồn lực khống chế mật độ hỏa diễm trong tay. Nhiều khi dùng Hồng sắc hỏa diễm kết hợp với Vân Hỏa kiếm.
Năm ngày trôi đi, trình độ khống chế hỏa diễm của Hoàng Phủ Thiên đã khá là thuần thục rồi. Hồng sắc hỏa diễm ban đầu chỉ bé như cái ngón tay đã dần dần bao phủ được bàn tay của hắn. Đối với tiến độ này Hoàng Phủ Thiên khá là hài lòng.
- Vậy thì thử xem bản thân có khả năng luyện đan không vậy. Trước đổi mấy loại dược liệu cấp thấp luyện thử, mình có hai nghìn điểm, đổi vài loại cũng không có gì khó.
Căn cứ theo Luyện Đan Quyết thì Hồi Lộ đan là đan dược Nhất phẩm phổ thông, dễ luyện chế nhất. Dược liệu căn bản cũng là loại phổ thông, dễ tìm kiếm.
Bước vào Cống Hiến đường, lão chưởng quầy bộ dáng bất cần đời như vậy thôi. Hoàng Phủ Thiên gọi to:
- Lão chưởng quầy.
Nghe được cái giọng quen thuộc lão biết ai đến. Căn bản ngoài Hoàng Phủ Thiên ra chẳng có ai bước vào đây gọi lão cả. Đây cũng coi như là sự tôn trọng duy nhất của Hoàng Phủ Thiên cho lỗ.
Ngẩng cổ lên hơi sửng sốt nhìn Hoàng Phủ Thiên. Lão cảm nhận được cảnh giới của Hoàng Phủ Thiên đã là Huyền Nguyên rồi! Mới hơn nửa năm vào tông môn tốc độ này có thể nói là khá thần tốc đi.
Chỉ là hơi sửng sốt, không tới nỗi kinh hãi thế tục. Nhãn quang của lão cũng chứng kiến không biết bao thiếu niên tài tuấn tốc độ tu luyện nhanh chóng, kết quả người bị ghen tị diệt trong trứng nước, người kiêu ngạo mà táng thân nơi hiểm cảnh. Số người có thể từng bước đạp cảnh giới cao làm cự phách cũng không nhiều lắm. Lão hỏi:
- Hôm nay muốn đổi cái gì.
- Lấy mười phần Nguyên Khí thảo, Lưu Huyết hoa mười phần, Túc Anh quả mười phần…...
Hoàng Phủ Thiên nói.
Lão chưởng quầy liếc nhìn Hoàng Phủ Thiên một cái đầy ẩn ý rồi bước vào hậu đường, gói cẩn thận những thứ hắn yêu cầu mang ra ngoài. Đưa tay Hoàng Phủ Thiên thì lão lại thu về, cười rồi nói:
- Tiểu tử có hứng thú nói cho ta biết kì ngộ ở Vạn Nguyên lâm của ngươi không. Mỗi kẻ đến đây kể về một hồi kì ngộ ta liền giảm giá cho hai thành điểm cống hiến đấy.
Nói là lão không kinh ngạc, nhưng lão vẫn tò mò, đưa ra điều kiện trao đổi.
Hoàng Phủ Thiên lại kiêu ngạo vô cùng, đáp:
- Không cần tiết, ta mua trả đúng giá.
Bộ dáng nhà giàu mới nổi của hắn khiến người ta phát ghét. Nhưng hiện tại số điểm cống hiến của hắn đã lên tới số nghìn rồi, cũng không cần tiếc mấy số điểm lẻ đấy.
- Tùy ngươi thôi, đại khái chắc nhặt được yêu huyết của Yêu tộc cường giả hấp thụ đột phá cảnh giới chứ gì đám thiên tài Bắc Viện như Bùi Vũ Long hay Phi Thiên Hạc không phải cũng thế sao. Trên người ngươi vẫn còn phát ra ít mùi hung bạo của yêu thú đó.
Lão chưởng quầy cũng không hề phật lòng, còn gián tiếp cấp cho Hoàng Phủ Thiên thông tin.
- Sao lão có thể biết được thông tin này?
Bùi Vũ Long và Phi Thiên Hạc có được yêu huyết của Yêu tộc cường giả! Hoàng Phủ Thiên hơi kinh ngạc hỏi.
- Ở trong Kiếm Trảm tông đều có tai mắt của ta, muốn biết sự tình gì dễ như trở bản tay. Chút tin tức nhỏ này có đáng gì.
Lão chưởng quỹ này vô cùng tự tin khoe khoảng.
Nhớ lại ngày đó ở trong Vạn Nguyên Lâm ba tên Yêu tộc đó bị Trảm Phá thành chủ hủy thi diệt tích, Hoàng Phủ Thiên đã đích thân kiểm tra cái xác không hề còn vật gì giá trị. Vậy chỉ còn là Yêu tộc sư phụ của đám đó hoặc là các Yêu tộc mới đến, dù là trường hợp nào giọt tinh huyết đó ít nhất là Cực Vị Viên Mãn đỉnh phong cảnh giới. Một giọt tinh huyết đó chính là thiên tài địa bảo với những kẻ cảnh giới yếu kém như bọn hắn.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên chua xót, nghĩ tới mình liều mạng để đột phá cảnh giới được, nhưng vẫn có những kẻ đã là thiên tài lại còn có khí vận nghịch thiên. Người so với người đúng là khiến người ta tức c·hết.
- Vốn tưởng hiện tại đã ngang cơ với Bùi Vũ Long rồi, sợ hiện nay đã bị hắn ta bỏ lại một khoảng rồi. Haiz.
- Thất vọng rồi hả, ngươi có kì ngộ thì người khác cũng sẽ có kì ngộ, kì ngộ này so với ngươi có khi càng mạnh. Nên đừng vì một hồi kì ngộ mà quên đi tu luyện, mà quá tập chung vào một thứ khác lãng phí thời gian tu luyện quý báu.
Lão chưởng quỹ giọng vô cùng thâm ý nhắc nhở.
Hoàng Phủ Thiên nghe xong liền hiểu, chắc lão chưởng quỹ đoán được ra hắn muốn thử luyện đan nên vòng vèo một hồi để nhắc nhở. Hắn cũng không giải thích gì ôm quyền nói:
- Đa tạ chưởng quầy nhắc nhở, ta tự khắc có tính toán.
Trong lòng thầm nghĩ, bọn hắn có kì ngộ thì hắn cũng có kì ngộ. Xem kì ngộ của ai giúp ích nhiều hơn cho tương lai mới là vương đạo.
Biết là đối phương đã hiểu, lão chưởng quỹ mới đưa các món đồ Hoàng Phủ Thiên cần.
Sau khi đổi được đồ vật cần, Hoàng Phủ Thiên cáo biệt rời về biệt viện.