Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Chi Lộ

Chương 129: Ai cũng có thu hoạch




Chương 129: Ai cũng có thu hoạch

Hoàn Phủ Thiên nhắm mắt lại bắt đầu Nội Thể. Tâm thần xuất hiện trên đầu của tiểu khô lâu, hắn ta cảm nhận trong kinh mạch của mình ẩn chứa lượng nhỏ độc hỏa. Nhiệt khí làm hắn hơi đau nhức một chút.

Hắn bắn đầu vận chuyển Minh Ngục Thần quyết, tiểu khô lâu thả ra một luồng nguyên âm trầm theo kinh mạch xuyên suốt cơ thể.

Đối với kẻ xâm nhập, nguyên khí cũng không có khách sáo đem đoàn hồng sắc chi hỏa ra đánh cho tan tác.

Bất quá dưới sự áp bức không ngừng của nguyên khí mạnh mẽ, hồng sắc chi hỏa vốn đã suy yếu cũng không thể kháng cự lại được liền bị tiêu diệt một phần, phần còn lại quay đầu bỏ chạy.

Đây là trong cơ thể của Hoàng Phủ Thiên, hắn không cần tốn nhiều sức liền có thể cưỡng ép được hồng sắc chi hỏa vào một góc. Mà góc này là Khí Hải của hắn.

Các đoàn hỏa diễm dung nhập lại thành một đoàn một khối năng lượng lớn hơn, ngọn lửa lúc này to như cái nắm tay không ngừng run rẩy trước tiểu khô lâu.

Tiểu khô lâu dưới sự chỉ huy của Hoàng Phủ Thiên, bàn tay đưa tới chỗ ngọn lửa.

Ngọn lửa run rẩy kịch liệt một trận, nhiệt khí tăng trường như muốn đốt cháy bàn tay xương xẩu kia.

Tiểu khô lâu không hề cảm nhận đau đớn, nắm tay bao ẩn chứa âm sát chi khí bóp chặt lấy ngọn lửa hồng sắc kia. Tuy vẫn âm sát chi khí do âm hồn sản sinh vẫn bị ngọn lửa tím thiêu cháy thành hư vô một phần nhỏ.

Âm sát chi khí không ngừng đem sự hung bạo của ngọn lửa gạt bỏ đi.

- Tiểu hữu, dừng lại dừng lại. Thế là được rồi. Phần còn lại có thể hấp thụ được.

Mộc lão cảm nhận được ngọn lửa hồng sắc không còn uy h·iếp gì nữa lên tiếng ngăn cản.

Hoàng Phủ Thiên tản đi âm sát chi khí trong tay của tiểu khô lâu nhìn ngọn lửa, bây giờ đã ôn thuận hơn nhiều. Hắn hỏi:

- Giờ thì làm sao để hấp thụ nó?

- Thường thì sẽ để nó dung hợp vào kinh mạch nhưng hơi nguy hiểm, tiểu hữu có Linh thì chỉ cần để Linh tiểu hữu hấp thụ là được. Nói đơn giản là cho Linh ăn nó.

Nhìn ngọn lửa bây giờ Hoàng Phủ Thiên vẫn hơi do dự, nhưng vẫn điều kiển khô lâu đưa ngọn lửa vào mồm.

Tiểu khô lâu ăn vào, cả người vang lên tiếng lách cách. Ngọn lửa này từ từ bị phân hóa, ngay sau đó nó ngưng tụ lại ở trên hốc mắt của tiểu khô lâu thay thế hỏa nguyên khí bình thường trước kia. Dấu hiệu của hoàn tất việt dung nhập độc hỏa vào cơ thể.

Sau khi hỏa diễm phân rã còn xót lại những hạt châu lóe ra kim sắc nhàn nhạt, ẩn chứa năng lượng thuần khiết.

- Những hạt châu đó là năng lượng của kẻ bị nhiễm độc đó. Độc hỏa cứ điểm trong Khí Hải thiêu đốt phần lớn nguyên khí, phần nó hấp thụ chính là tinh túy nhất của một Địa Nguyên cảnh cường giả. Giờ là vật vô chủ, tiểu hữu hoàn toàn có thể hấp thụ lấy nó.

Khô lâu không thể hấp thu cái món đồ này liền đem nó ném xuống Khí Hải. Khí bên dưới chân cũng dậy sóng, nguyên khí sung mãn, diện tích cấp tốc khuếch trương lên phần nhỏ. Không tới mức đột phá nhưng đã đạt tới cực hạn sơ kì rồi. Một thời gian sau có thể đột phá.

- Không hổ là Địa Nguyên cường giả, vài giọt năng lượng đã giúp ta tiết kiệm thời gian tu luyện thời gian không ngắn.

Trong lòng thầm than một tiếng, Hoàng Phủ Thiên mở chậm rãi mở mắt ra.

Quay đầu nhìn thấy Xích Lợi vẫn đang ngủ ngon lành, đại khái là chữa khỏi rồi, vậy là nhiệm vụ đã xong. Hắn đứng dậy đi ra khỏi mật thất.

Xích Tầm ở trên tầng thập phần sốt ruột, đi qua đi lại lo lắng.

Nghe được tiếng bước chân lập tức quay đầu, lao tới.

Hoàng Phủ Thiên chưa kịp lên tới nơi đã bị Xích Tầm chộp lấy, nhất bổng, thanh âm to tới đau đầu truyền vào tai:

- Thành công hay không, Xích Lợi như thế nào rồi.

Minh Vương Cực Thể tầng thứ sáu vẫn bị Xích Tầm bóp cho đau đớn. Hắn cười gượng nói:

- Thành công, độc hỏa khu sạch.



Xích Tầm kinh ngạc, tay cũng thả lỏng ra. Ông ta vốn không ôm quá nhiều hi vọng, có tâm lý thất bại bất kì lúc nào. Không ngờ thật sự thành công rồi.

- Tiểu tử… à không tiểu huynh đệ. Hãy nhận của lão già ta đây một cái cúi đầu.

Xích Tầm vô cùng trang trọng, như muốn quỳ xuống thật.

Hoàng Phủ Thiên không dám nhận một lạy này của Xích Tầm đâu. Hắn vội đỡ lấy ông ta nói:

- Xích đại sư đừng quỳ, à phải rồi Xích Lợi công tử vẫn còn đang hôn mê ở dưới kia. Mua đưa huynh ấy ra khỏi đó đã.

- Đúng đó Xích đại sư, trước xem lệnh tôn ổn định đã. Sau thì nói tiếp.

Tiêu chưởng quỹ lúc đầu cũng hơi lo, giờ thả lỏng được thì đi tới nói đỡ cho Hoàng Phủ Thiên.

- Phải rồi, chờ ta một ít phút. Đừng vội đi đâu cả, nghe chưa.

Xích Tầm vội lao xuống mật thất, trước khi đi còn nhắc nhở Hoàng Phủ Thiên không cho di chuyển.

- Tiêu chưởng quỹ, chắc chúng ta ra ngoài đợi một lát. Không lại cản trở cảnh cha con người ta đoàn tụ, hơi bị vướng mắt.

- Được.

Thế là cả hai ra ngoài đứng chờ.

Ra ngoài không được bao lâu liền nghe được Xích Tầm vui sướng la lớn:

- Tiểu tử thối, đúng là mạng lớn. Độc hỏa tới Luyện Dược sư tam phẩm cũng bó tay mà gặp được người có thể chữa được. Đại nạn không c·hết, ắt có hậu phúc.

Một giọng nói thều thào vang lên:

- Thật sự khỏi rồi… ta thật sự tốt quá rồi.

Hoàng Phủ Thiên mỉm cười, Xích Tầm là đại sư luyện khí để Vạn Binh các quan tâm là hiểu uy danh của lão như nào. Một người như vậy lại để bọn họ chứng kiến được một mặt bình phàm, tình cha con thắm thiết này đúng là có chút ngạc nhiên.

- Uy, hai người đâu rồi. Ta bảo không thể rời đi rồi sao.

Xích Tầm lên phòng không thấy Hoàng Phủ Thiên vội rã ra bên ngoài tìm. Nhìn được hai người bọn họ chưa rời đi mới thở phào. Kéo họ quay lại trong phòng.

Xích Lợi bộ dáng nhìn vẫn còn yếu nhược một chút, nhưng ánh mắt tràn đầy sức sống trái hẳn với người sáng nay gặp. Bị độc hỏa h·ành h·ạ lâu tới như vậy, tưởng chừng như tuyệt vọng lại bắt được gọng dây cứu mạng, là điều Xích Lợi không nghĩ tới.

Hắn được cha dìu tới gần Hoàng Phủ Thiên, cúi người trịnh trọng nói:

- Đa tạ ơn cứu mạng của ân công, ân tình này Xích Lợi ta nhớ rõ, sau này chỉ cần ân công có chuyện thì ta dù xuống núi đao hay chảo dầu đều không hề do dự xông tới.

Hoàng Phủ Thiên đối với cái phong cách này của hai cha con này rất là phiền nha. Hắn lại phải đỡ Xích Lợi giải thích:

- Thật ra không phải tại ha có tâm từ bồ tát gì đâu, Tiêu chưởng quỹ mời tại hạ đến chữa trị giúp lệnh tôn vì muốn trao đổi với Xích đại sư mấy cái yêu cầu. Chúng là là quan hệ đối tác không phải là ân tình.

Tiêu chưởng quỹ ánh mắt cảm ơn với Hoàng Phủ Thiên, người thông minh không cần nhiều lời. Lão cảm thấy Hoàng Phủ Thiên ngày càng thuận mắt.

Xích Tầm đỡ lại Xích Lợi, vỗ ngực nói:

- Bọn ta nữa. Chỉ cần trong khả năng thì Xích Tầm ta đây nhất định sẽ làm.

- Tại hạ trước muốn lấy Thanh Sâm Nhĩ trong tay Xích đại sư. Không biết yêu cầu này có phù hợp không.

Trước là đòi lấy Nhan Sâm Nhĩ đã, Mộc lão đã lải nhải trong đầu hắn từ nãy rồi, thực chịu không nổi.



- Thanh Sâm Nhĩ, không thành vấn đề.

Xích Tầm lấy ra một cái hộp gỗ từ trong hư không. Trò này chỉ có giới chỉ mới có thể làm được, quả nhiên là đại sư Luyện Khí đồ vật này đương nhiên sẽ có.

- Thứ này giờ là vậy sở hữu của tiểu huynh đệ rồi.

- Đa tạ.

Hướng Xích Tầm chắp tay, Hoàng Phủ Thiên tiếp lấy cái hộp gỗ mở thoáng qua xem bên trong hỏi Mộc lão, được xác định rồi mới đem thu vào giới chỉ.

Mấy người thấy Hoàng Phủ Thiên thu lại hộp gỗ vào trong nhẫn, ánh mắt hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì. Những người này toàn là quyền cao chức trọng, một cái giới chỉ không đáng để họ quá kinh hãi. Đây cũng là nguyên do Hoàng Phủ Thiên dám làm hành động này trước mặt họ. Mộc lão thì vui sướng réo hò trong dầu Hoàng Phủ Thiên.

- Việc thứ hai là tại hạ muốn mua muột cái dược đỉnh, nhưng hiện nay chưa có khả năng trả hết số tiền đó một lần nên muốn….

Hoàng Phủ Thiên nói việc thứ hai, còn chưa nói xong đã bị ngắn lời.

- Người đâu vác cái đỉnh xịn nhất tới đây,

Não Hoàng Phủ Thiên chưa kịp phản ứng với lời của Xích Tầm, sau khi hiểu ra vấn đề lập tức xua tay nói:

- Chờ đã, chờ đã. Không cần phải như thế đâu.

- Tiểu huynh đệ cái đỉnh là quà ta tặng tiểu huynh đệ không cần trả tiền.

- Thế thì chỉ cần cho tại hạ cái đỉnh thông thường là được rồi, không phải quá đắt tiền đâu.

Hoàng Phủ Thiên cũng không phải tên ngu có của miễn phí không lấy mới lạ, hắn cũng chẳng tham lam biết lấy vừa phải.

Sau một hồi thảo luận thì thuộc hạ Xích Tầm mang một cái thanh đồng đỉnh, to ngang tới đầu gối của Hoàng Phủ Thiên, thanh sắc hồng sắc đan xen trên cái đỉnh. Không hài lòng nói:

- Đây là Thanh Viêm đỉnh, là tam phẩm Dược Đỉnh, chất lượng không quá siêu phàm, có thể gọi là ổn.

Tam phẩm dược đỉnh, tại phong bán đỉnh riêng cái nhất phẩm cũng tới ba vạn nguyên kim rồi. Tam phấm cũng phải gấp ba mươi lần mất.

Tại giới luyện dược thì dược đỉnh phẩm giai càng cao thì hỗ trợ Luyện Dược sư càng lớn. Tỉ như nhất phẩm thì có thể tăng tỷ lệ luyện đan dược nhất phẩm lên một hai thành. Đối với đan dược nhị phẩm căn bản không có phụ trợ gì mà dựa vào bản lĩnh Luyện Dược sư. Ngoài ra dùng luyện đan vượt phẩm giai của đỉnh thì vượt quá khả năng chịu nhiệt của đỉnh, lúc luyện đan nói không chừng lại đột nhiên bạo nổ. Vì thế mỗi khi Luyện Dược sư tăng thêm một phẩm thường sẽ cố gắng mua một cái đỉnh phẩm tương đương, hoặc gia cố đỉnh cũ một lần.

Thông thường đỉnh chia từ nhất phẩm đến bát phẩm đối ứng với chức Luyện Dược sư. Cửu phẩm thường được gọi là thần đỉnh, vì nó là sự tồn tại trân quý tới mức Kiếm Trảm tông cũng không có tư cách sờ đến nó. Số thần đỉnh chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Nhận được tam phẩm dược đỉnh là ngoài suy nghĩ của Hoàng Phủ Thiên rồi, hắn cũng không tỏ vẻ ngại ngùng gì mà nhận lấy nó.

- Sự tình cuối cùng là thanh kiếm này, không biết Xích đại sư có thể sửa lại nó được không.

Hoàng Phủ Thiên lấy ra Thiểm Lôi kiếm đưa cho Xích Tầm.

Xích Tầm cầm lấy Thiểm Lôi kiếm nhận ra khí tức còn tồn tại trên kiếm sắc mặt hơi chuyển, ánh mắt cũng hiểu đại khái. Ông kiểu trả kĩ càng lại, ông nhận ra đó là một thanh Bảo Khí thất phẩm b·ị t·hương tổn.

- Muốn khôi phục lại Thất phẩm thì có chút khó khăn, chi bằng lấy luôn món đồ này đi.

Xích Tầm nói một câu, quay xuống dưới căn mật thất lấy làm gì đó, đến khi quay lại thì thấy trong tay ông cầm một món v·ũ k·hí lên.

Hoàng Phủ Thiên nhìn là biết đây là món v·ũ k·hí chế tác được Xích Tầm hài lòng nhất, lưu lại để làm kỷ niệm.

- Thanh kiếm này gọi Vân Hỏa Kiếm, là một kiện Thất phẩm Bảo khí, là đỉnh phong chế tác của đời ta. Ngươi nguyên khí dao động là hỏa hệ, sử dụng nó là vô cùng phù hợp.

Xích Tầm cầm thanh kiếm vô cùng tự hào giới thiệu, nhưng cũng không do dự đưa tới cho Hoàng Phủ Thiên.

Xích Lợi nhìn thanh Vân Hỏa kiếm kia biết được đây chính là món đồ vật trân quý nhất của Xích Tầm. Không nghĩ tới lại đem nó ra tặng cho Hoàng Phủ Thiên sản khoái như vậy. Tâm có chút cảm động.



- Chỉ là một kiện Bảo Khí thôi mà, há có thể sánh lại với tính mạng với ngươi được. Cho đi cũng là động lực tốt nhất để ta tiến bộ.

Xích Tầm vô cùng hào sảng nói lời khích lệ.

Hoàng Phủ Thiên muốn từ chối, ma xui quỷ khiến nào lại tiếp nhận. Hắn đánh giá bên ngoài, riêng lớp vỏ đã vô cùng tinh tế rồi.

- Tại hạ có thể thử kiếm luôn được không.

- Tiểu huynh đệ cứ tự nhiên.

Xoẹt.

Một đạo hỏa hồng kiếm khí xuất hiện, từng đường kiếm khí vạch lên hư không hóa thành một đầu Long hình thét ra lửa với nhiệt tính bức người.

- Hỏa nguyên khí của tiểu huynh đệ này sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy ta.

Xích Tầm, Xích Lợi nhìn nhau lẩm bẩm.

Hồng hỏa này là thứ đã khiến cho hai cha con họ khốn khổ, không quen mới lạ. May là Hoàng Phủ Thiên chưa hoàn toàn khống chế được hồng hỏa này, không để cho họ há hốc mồm.

Thanh kiếm này mà Hoàng Phủ Thiên phát động hỏa nguyên khí kết hợp với Tức Long Lưu Ly kiếm có khi Huyền Nguyên cảnh trung kì mà sơ sẩy cũng bị ăn chém trọng thương.

Vân Hỏa kiếm này so với Thiểm Lôi kiếm thì thuận tiện hắn sử dụng hơn nhiều, nhưng tự dưng nhận kiếm tốt của người ta cũng không hay lắm. Hắn thu kiếm về nói:

- Thanh kiếm này tuy rất phù hợp nhưng tại hại không thể mặt dày cầm lấy nó như thế này được. Vẫn là thôi đi.

- Tiểu hữu không phải chướng mắt Vân Hỏa kiếm này chứ.

Xích Tầm giọng hơi cao nói.

- Không phải.

Hắn đương nhiên không chê đồ thuận tay rồi.

- Vậy thì cứ cầm lấy dùng, lưu lại thanh Thiểm Lôi kiếm này. Nếu dùng không quen tay thì tới đây đổi lại kiếm.

Xích Tầm nói nhanh.

Trước sự hào sảng này thì Hoàng Phủ Thiên cũng không tiện từ chối thêm, ôm quyền:

- Vậy thì ta xin nhận món đồ này.

Đôi bên nói chuyện một chút rồi cáo biệt.

Đem tiễn hai người Hoàng Phủ Thiên với Tiêu chưởng quỹ xong Xích Tầm chạy vọt lên lầu cầm thanh Thiểm Lôi kiếm đó xem kỹ. Ánh mắt không mừng biến ảo, xong biến thành kinh hỉ.

- Lão đầu tử sao vậy.

Xích Lợi thấy lạ nên hỏi.

- Khạc khạc khạc, chúng ta may mắn rồi. Thanh kiếm này không phải là một kiện Bảo Khí thất phẩm bình thường mà còn ẩn chứa huyền cơ.

Theo ta nhìn ra, có lẽ nó là một cái cửu tinh Bảo khí trừ các đạo Minh văn vỡ nát ra thì còn ẩn chứa hai đạo minh văn dưới bảy đạo minh văn nổi thủ pháp tinh diệu vô cùng. Người chế tác ra cái này ít nhất là Ngũ ấn Minh văn hoặc hơn. Để ta nắm được quy tắc thì tay nghề của lão tử sẽ tiến xa, có khi có thể khắc được một Minh Văn ấn cũng nên.

- Nếu món đồ này thật sự trân quý như vậy sao tiểu huynh đệ kia lại đồng ý đổi lấy Hỏa Vân kiếm này.

- Có lẽ tiểu huynh đệ đó cơ duyên xảo hợp có được không biết tác dụng chính xấc của món đồ này, người đó muốn nhân cơ hội để ta trao cho hắn v·ũ k·hí phù hợp bản thân ta cũng đạt được lợi ích. Nếu hắn đã có ý tốt thì ta cũng vui vẻ nhận lấy. Có gì thì sau này đền bù thêm cho vị tiểu huynh đệ đó vậy.

Người đó ở đây chắc chắn là Trảm Phá thành chủ rồi, thì ra Trảm Phá thành chủ cũng không phải người tốt như vậy.

Hoàng Phủ Thiên vẫn còn tưởng mình kiếm lời, hóa ra vẫn những lão già có thâm niên tính toán cao hơn. Đúng là vẫn còn trẻ người non dạ.

Ngày hôm nay ai cũng có thu hoạch của riêng mình.