Chương 128: Khu độc, dính độc
Tiến vào lầu các cũng không gặp người say rượu ban nãy.
Xích Tầm b·iểu t·ình nghiêm túc, giọng ồm ồm nói:
- Sự tình vừa nãy ông nói là thật, có phương pháp để chữa khỏi cho Xích Lợi.
Tiêu chưởng quỹ hơi do dự nhìn Hoàng Phủ Thiên, thấy hắn gật đầu nắm chắc mới đáp:
- Xích đại sư thật sự có thể.
- Nắm chắc mấy thành.
Xích Tầm cũng không biểu hiện gì ra mặt hỏi tiếp.
- Không nới năm thành.
Đáp án này hẳn là Tiêu chưởng quỹ đã suy tính sẵn rồi, nói ra vô cùng tự tin.
Lão đã trong thời gian ngắn xác nhận khả năng nào lớn nhất để đưa ra. Căn cứ vào thông tin thì những người Xích Tầm mời để giúp Xích Lợi giải độc hỏa đều trả lời không tới hai thành, thì không tới năm thành lão trả lời chính là rất cao rồi.
Về phần không thể thành công, Tiêu chưởng quỹ chưa nghĩ tới. Dưới con mắt nhìn người của ông ta, thì Hoàng Phủ Thiên là dạng không phải dạng nói năng liều lĩnh.
Thực ra phần lớn do Hoàng Phủ Thiên có quen với Trảm Phá thành chủ khiến uy tín của hắn nâng lên phần lớn. Có vấn đề gì sảy ra thì cứ phủi cho Trảm Phá thành chủ là được, Vạn Binh các không hề liên quan.
Không hổ là lão cáo già.
Xích Tầm nghe được đáp áp cũng rơi vào chầm ngâm, không tới năm này cũng là rất cao hiện nay rồi.
Với tình hình ngày càng xấu đi sợ hai thành cũng đã rất nhiều rồi, nếu tiếp tục đình trệ thì tới một thành là không thể nào. Xích Tầm đã rung động, tuy vậy vẫn còn một cái vấn đề thắc mắc:
- Phương pháp chữa là sử dụng loại dược liệu gì để ta chuẩn bị.
- Không cần dược liệu gì, vị Hoàng công tử này có thể bắt tay vào công việc luôn.
Tiêu chưởng quỹ nói.
- Hắn?
Đôi lông mày rậm rạp của Xích Tầm giật giật, biểu hiện của sự tức giận.
Hoàng Phủ Thiên trải qua nhiều chuyện nên sự sợ hãi với cường giả cũng miễn nhiễm tương đối, hắn nói:
- Tình hình hiện giờ của Xích công tử là độc hỏa gấm vào ngũ tạng, thiêu đốt kinh mạch đã là m·ãn t·ính rồi, dược phẩm bình thường khó có tác dụng. Nên dù có dùng Thanh Sâm Nhĩ để ôn hòa cũng như muối bỏ bể thôi. Có điều tôi có cơ hội chữa được.
Thấy Hoàng Phủ Thiên nói đúng hết tình trạng, thần sắc của Xích Tầm lập tức thay đổi.
- Nếu như ngươi thực có thể trị được độc hỏa của con ta, ta nguyên ý tặng món bảo khí chân quý nhất của bản thân. Bảo khí cửu tinh.
Xích Tầm nghiêm túc nhìn Hoàng Phủ Thiên nói.
- Trước đừng nói nhiều, mau đưa ta xem tình trạng của Xích Lợi công tử.
Hoàng Phủ Thiên xua tay, nghiêm túc nói. Trước chưa khỏi thì mọi việc đều dễ thảo luận.
Xích Tầm cũng không nói gì thêm, đi tới một góc mở căn mật thất ẩn ra. Nơi tồn tàn này còn xây được một căn mật thất, đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Xuống tới đáy của tầng hầm, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương tràn ra, đủ đông cứng một Huyền Nguyên cảnh.
Hoàng Phủ Thiên được tôi luyện thân thể mạnh hơn Huyền Nguyên cảnh sơ kì cũng vội vàng vận chuyển nguyên khí hỏa diễm đây lùi hàn khí.
Xích Tầm không cần đối kháng mà đi thẳng vào, Tiêu chưởng quỹ cũng rất nhanh chóng theo sau.
Trong căn phòng thấy một cái giường bằng đá đang không ngừng tỏa ra khói trắng lạnh lẽo. Khí lạnh của nơi này chính là từ cái giường đó phát ra. Xem ra giá trị để làm ra cái giường này không nhỏ, có lẽ là cả một gia tài tích lũy của phú hào còn khó mua được.
Người say xỉn thì đang nằm trên giường quằn quại không thôi. Toàn thân đỏ như hòn lửa,từng mảnh gân xanh kéo dài rõ ràng trên cơ thể, hắn đang cắn răng chịu đựng sự đau đớn này tới bật cả máu ra.
- Này Mộc lão, đưa Thiên niên linh nhũ ra đây, ta cho Xích Lợi ăn nào.
Hoàng Phủ Thiên trong đầu truyền âm nhắc nhở tới Mộc lão, lão vẫn im lặng. Bất đắc dĩ hắn nói với hai người kia:
- Hai vị có thể ra ngoài hộ pháp được chứ, đừng q·uấy n·hiễu ta, tránh hậu quả tệ nhất.
- Tốt, nhớ kỹ, chỉ cần nó khỏi, việc gì ta cũng đáp ứng với ngươi.
Xích Tầm thần sắc lo lắng, vẫn là chạy khỏi mật thất.
Tiêu chưởng quỹ ánh mắt đầy hi vọng nhìn Hoàng Phủ Thiên rồi đi khỏi mật thất.
Đến khi mọi người đi hết rồi, Mộc lão mới truyền âm lại cho Hoàng Phủ Thiên:
- Tiểu hữu vừa hỏi lão hủ?
- Thiên niên linh nhũ, mau lấy ra đây.
Hoàng Phủ Thiên cạn lời, lão già này nhát c·hết tới thế là cùng. Thế mà vừa nãy vẫn lên tiếng đòi hắn đoạt củ sâm c·hết tiệt kia.
- Thật ra lão hủ đã suy tính lại rồi, không cần dùng tới Thiên niên linh nhũ vẫn có thể khu được độc hỏa.
Mộc lão không hề đưa ra Thiên niên linh nhũ còn tìm cách lươn lẹo.
Hoàng Phủ Thiên biết được Mộc lão lật lọng tức tới ê răng, đe dọa:
- Móa lão già c·hết tiệt này, giờ mới lật lọng. Lão có tin ta khởi động tiểu khô lâu bẻ gẫy cành cây là lão không hả.
- Chờ đã, tiểu hữu nghe lão hủ giải thích.
Mộc lão cười nịnh nọt.
- Tay vì dùng Thiên niên linh nhũ một cách lãng phí như thế thì lão hủ có thể cho tiểu hữu mượn nguyên khí mộc hệ để khu độc.
- Được không đó.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên bán tín bán nghi nhìn hỏi lại.
- Yên tâm lão hủ sẽ toàn lực giúp tiểu hữu khu độc, chúng ta là nhất tâm đồng thể mà. Tiểu hữu có vấn đề, lão hủ cũng khó sống. Lão hủ không dám làm gì có hại với tiểu hữu đâu.
Mộc lão nói vô cùng chân thành.
- Được rồi, bắt đầu thôi.
Trong Linh Hồn giới, cành cây nhỏ đang không ngừng tỏa ra nguyên khí như biển thẩm thấu xuống Khí Hải, làm nguyên khí gợn sóng.
Một loại cảm giác kinh mạch căng đầy nguyên khí trên thân thể, cảm giác nguyên khí này không ngừng ôn dưỡng lấy kinh mạch của hắn, xua tan mệt mỏi. Đây chính là đặc thù của mộc hệ chi khí.
Hoàng Phủ Thiên đem Xích Lợi ngồi dậy, cở bộ cái áo lộ, trước mắt hắn lộ ra một đoàn màu đỏ sậm không ngừng di chuyển tới trái tim
Hắn vội vận chuyển mộc nguyên khí từ trong cơ thể lập tức vào thân thể của Xích Lợi. Đồng thời vận chuyển Linh Hồn chi lực theo pháp quyết cùng dòng năng lượng mộc khí tiến vào.
Đây không phải thân thể của Hoàng Phủ Thiên nên không thể nội thì, vì thế hắn nghĩ ra phương pháp mượn Linh Hồn lực làm mắt ở trong cơ thể Xích Lợi, làm vậy mới có thể quan sát được tình hình.
Căn bản dưới Địa Nguyên cảnh không hề có tư cách Nội Thị bản thân mà chỉ có thể cảm nhận được Khí Hải cùng nguyên khí vận chuyển mơ hồ thôi. Địa Nguyên khai sinh là Linh Hồn giới chứa đựng Thai Hồn mới có thể Nội Thị chính mình.
Hoàng Phủ Thiên chính là một cái ngoại lệ, không cần khai ra Linh Hồn giới cũng có thể nội thị. Vì chính là Thai Hồn đã thành Linh không ở Linh Hồn giới mà ở Khí Hải. Tạo ra khả năng đặc thì như thế.
Mộc hệ ôn dưỡng, làm đau đớn suy giảm ít nhiều, Xích Lợi cũng từ từ ổn định hơi thở.
Đoàn mộc nguyên khí nhập vào cơ thể Xích Lợi, đem thương thế đang ác hóa chậm rãi ngừng lại. Độc hỏa là một khối hồng sắc bá đạo, thế mà trong phút chốc không chịu đựng được mộc khí nhìn yếu ớt kia mà bị tịnh hóa ngay lập tức.
Tựa hồ cảm thấy đoàn mộc nguyên khí kia uy h·iếp, độc hỏa nhanh quay đầu bỏ chạy.
- Chạy đi đâu.
Hoàng Phủ Thiên chưởng khống đoàn năng lượng, chỉ cần là chỗ mộc khí đi qua độc quả liền tránh né.
Mất tới nửa canh giờ đuổi bắt độc hỏa mới ép về một địa phương chung. Tiếc là nơi này là Khí Hải. Nó trốn ở trong tày vô cùng phiền phức.
- Khí Hải độc hỏa có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều, không biết cắm rễ trong này bao lâu rồi. Thả nào cảnh giới của Xích Lợi lại thụt lùi.
Độc hỏa rõ ràng trốn về chỗ đan điền này điểm cư trú làm Khí Hải không ngừng thất thoát đi nguyên khí, cơ thể nạp vào đến đâu liền bị độc hỏa đốt đến đấy. Cảnh giới không rơi mới là lạ.
- Mộc lão, nếu ta đem mộc nguyên khí tiến vào bên trong Khí Hải đó, có sợ Khí Hải không chịu được mà nổ tung không? Sự tình đó mà sảy ra, ta không chắc Xích Tầm có đập c·hết chúng ta không đâu.
Không nắm chắc tỉ lệ, Hoàng Phủ Thiên chỉ có thể hỏi mộc lão.
Mộc lão trong Linh Hồn giới không tốt lắm, trên đầu mọc ra mấy chục cái lá, giờ héo mất một phần ba rồi. Lão thều thào nói:
- Không sao đâu, lão hủ khống chế nồng độ tránh trường hợp đó xảy ra rồi. Tiểu hữu cứ làm đi, lão hủ sợ không kiên trì lâu hơn nữa đâu.
Hoàng Phủ Thiên yên tâm tập trung toàn lực đem mộc nguyên khí xông thẳng vào bên trong Khí Hải.
Ngoài ý muốn, đoàn năng lượng mộc hệ xông tới thì từ Khí Hải bạo đúng ra một đợt công kích mạnh mẽ, đánh tan mộc nguyên khí luôn.
- Phụt.
Cú v·a c·hạm này khiến Khí Hải chấn động, Xích Lợi phun ra một ngụm máu tươi.
- Còn biết tập hợp lại đối phó với ta, hắc xem ngươi nhiều năng lượng hơn hay ta vắt kiệt được Mộc lão hơn.
Hoàng Phủ Thiên thều thào một câu liền đẩy nhanh tốc độ lưu chuyển, đem nguyên khí mộc hệ trong người đẩy sang hết Xích Lợi. Mộc nguyên khí như thiên quân vạn mã công kích thành trì cuối cùng của độc hỏa.
Mộc lão cảm thấy tốc độ nguyên khí lưu chuyển nhanh liền phát ngất, vốn tưởng cách này không gây tổn thất nặng nề bằng lấy ra Thiên niên linh nhũ, ai ngờ tên khốn kia dùng năng lượng của lão không biết tiết kiệm gì cả. Định ép lão thành cây héo hay gì.
Mộc lão xui một thì Xích Lợi xui mười, Khí Hải bị chấn động không ngừng, không phải ý chí của hắn đủ rắn, có lẽ cũng bị h·ành h·ạ tới phát điên.
Mộc khí liên tục công kích vào Khí Hải, lại lợi dụng đặc tính chữa trị của Mộc lão nên Khí Hải v·a c·hạm nhiều vậy không bị tổn thương gì lớn.
Theo thời gian lặng yên trôi qua, Khí Hải của Xích Lợi vốn tràn ngập hồng sắc bã biến thành dáng vẻ trống rỗng. Có thể nói chính là đại công cáo thành. Đã khi trục hết độc hỏa.
- Cuối cùng cũng xong.
Hoàng Phủ Thiên thu hồi lại thở ra một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Quá trình điều kiển nguyên khí của Mộc lão tiêu tốn không ít Linh Hồn lực của hắn, còn phải cẩn thận vận chuyển, đó là một nặng không nhỏ.
- Mệt c·hết lão hủ… Quái…. C·hết tiệt, tiểu hữu cái độc quái dị này theo nguyên khí của lão hủ chốn vào. Ta đem đoạn nguyên khí đó cắt bỏ, nay độc hỏa trong thân thể của tiểu hữu rồi.
Mộc lão đang thang thở, lại kêu oai oái.
- Cái gì. Độc hỏa theo nguyên khí của lão vào người ta.
Tâm trạng đang thả lỏng liền bị một lời của Mộc lão làm cho rùng mình.
- Lão mau dùng nguyên khí của lão khu trục đi.
Hắn nhìn thấy Xích Lợi vì độc hỏa mà quằn quại ra sao, lưng cảm thấy buốt lạnh vội vàng bảo Mộc lão.
- Ta cũng lực bất tòng tâm, nguyên khí vừa rồi tiêu hao lớn quá không thể tiếp tục xuất ra thêm.
- Vậy thì lấy ra Thiên niên linh nhũ ra đây.
- Thiên niên linh nhũ chính là mạng của lão, lấy ra tình trạng này ta sẽ sống dở c·hết dở.
Câu trả lời này làm Hoàng Phủ Thiên sôi máu, hắn gầm lên:
- Mẹ nó, nếu để độc hỏa xâm thực vào người ta thì ta sẽ để lão c·hết tươi đấy, nên đừng có dài dòng nữa.
- Khụ khụ, tiểu hữu đừng nóng vội. Thật ra đây cũng là cái tốt. Độc hỏa là tinh túy của một Cực Vị Viên Mãn đỉnh phong yêu thú. Là một món bảo vật trân quý, luyện hóa được chính là trợ lực tốt nhất về hỏa nghệ nguyên khí tiểu hữu sau này.
- Nói nhảm, hấp thụ được thì Xích Lợi còn bị thảm thế sao. Mau nôn một trong hay thứ ra, không ta nhổ lão lên làm lót đường cho ta.
Hoàng Phủ Thiên không có hứng nghe Mộc lão dong dài, hung tợn đe dọa.
Mộc lão mau chóng giải thích:
- Tiểu hữu không giống Xích Lợi, tiểu hữu có Linh, còn là Linh cực âm chi khí. Tiểu hữu có thể dùng Linh luyện hóa lấy độc hỏa. Lão hủ sẽ chỉ dẫn cho tiểu hữu, thất bại lão hủ sẽ cống hiến Thiên niên linh nhũ.
- Mộc lão, làm được mới nói. Nếu ta phát hiện ra lão lừa ta như lừa Xích Lợi, ta sẽ trở mặt đấy. Đừng trách ta không nói với lão.
Mộc lão đã có một lần bất tính. Hắn không dễ dàng tin lão như thế.
- Chúng ta nhất tâm đồng thể mà, sao lão dám gạt tiểu hữu.
Mộc lão xoa dịu.
Hoàng Phủ Thiên hơi do dự rồi nói:
- Vậy thì lão chỉ ta làm như nào đi.
- Được được.