Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Chi Lộ

Chương 127: Xích Tầm đại sư




Chương 127: Xích Tầm đại sư

Trước yêu cầu của Mộc Lão, Hoàng Phủ Thiên cũng chỉ có thể cạn lời. Vừa mở mồm ra là bảo đoạt lấy đồ vậy của người ta, ở trong lãnh địa của người ta, cảnh giới còn không bằng người ta.

- Mộc lão, lão cảm thấy ta có thể quần ẩu với một đám Huyền Nguyên cảnh hậu kì và vài cường giả giấu mặt được không.

Hắn truyền âm lại nói.

- Lão hủ biết sự tình này rất đường đột, nhưng Mộc Sâm Căn kia rất quan trọng với lão hủ.

- Mộc Sâm Căn?

Hoàng Phủ Thiên hỏi lại.

- Hiện giờ Mộc Sâm căn chính là cái thứ mà tên kia vừa cầm đi đó. Thứ đó đối với tốc độ phục hồi của lão hủ rất hữu ích, tiểu hữu giúp lão hủ đi.

Mộc lão ngữ khí bức thiết, hận không thể đoạt được gốc dược kia vào tay.

Hoàng Phủ Thiên cũng không quá vội, hắn hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành.

- Lão trước nói rõ xem Mộc Sâm Căn này là cái vật gì đã.

Trước kia, Hoàng Phủ Thiên đối với Mộc lão cũng chẳng chờ mong gì, mỗi lần lão nói chuyện với mình là khi hiểm cảnh tiến ngần s·ợ c·hết. Bình thường dù hỏi gì lão cũng coi như điếc không thèm trả lời, giờ lên tiếng nhờ vả lấy gốc dược thảo kia.

Chắc hẳn cái gốc dược kia có chỗ nào đó kinh người.

- Mộc Sâm căn là một loại căn của Sâm Mộc Thụ, vì ngoại hình nó lớn lên giống phần trên giống Sâm cùng với rễ cây đặc biệt làm nhiều người lầm tưởng nó là Thanh Sâm Nhĩ. Loại Sâm Mộc thụ này dược tính hoàn toàn là độc với con người, ăn vào chính là đoạn căn mà c·hết.

Mộc lão vội giải thích.

- Nó như thế thì lão còn một đoạt? Tự sát à.

Hoàng Phủ Thiên càng khó hiểu.

- Ta cùng tiểu hữu bất đồng, ta là vạn thụ chi linh có thể hấp thụ được. Chỉ cần hấp thu Mộc Sâm căn là có thể khôi phục một phần tinh nguyên của ta rồi.

Mộc lão trong đầu Hoàng Phủ Thiên không ngừng cầu xin:

- Tiểu hữu coi như làm phước giúp lão hủ được không.

- Mộc lão, không phải ta không muốn giúp mà là không thể giúp được. Đồ cũng không phải trong tay ta, ta cũng không có khả năng đoạt lấy. Lão bảo ta giúp lão thế nào đây.

Hoàng Phủ Thiên nhún vai bất lực, hắn thật sự không giúp được việc này.



Mộc lão sốt ruột, sợ chậm tí nữa là mất đồ. Cắn răng lấy hết vốn liếng ra:

- Tiểu hữu chỉ cần giúp được lão hủ, lão hủ liền đưa cho tiểu hữu thêm một giọt Linh nhũ. Chỉ cần nửa giọt Thiên niên Linh nhũ dù ám tật gì cũng có thể chữa được hết nửa giọt còn lại tiểu hữu có thể sử dụng.

Thấy Mộc lão lấy hết vốn liếng ra rồi, Hoàng Phủ Thiên cũng không nỡ từ chối. Hắn hướng tới Tiêu chưởng quỹ đang khó hiểu nhìn hắn kia hỏi:

- Tiêu chưởng quỹ, ngài có thể cho ta biết được vị kia có ám tật gì không.

- Việc này.

Tiêu chưởng quỹ khó xử.

Hoàng Phủ Thiên nói:

- Tại hạ biết đó là ám tật gì có khi có khả năng chữa được.

- Hoàng công tử nói thật sự! Ám tật này Hoàng công tử có thể chữa?

Tiêu chưởng quỹ kinh ngạc, nếu Hoàng Phủ Thiên có thể chữa được thì ít nhiều Vạn Binh các cũng có liên quan. Dâng lên được mối quan hệ thân thiết với Xích Tầm thì Vạn Binh các không khác gì thêm trợ lực.

Nhìn đôi mắt đảo như lốc xoáy của Tiêu chưởng quỹ, Hoàng Phủ Thiên liền đoán ra được đại khái suy tính của người này. Hắn phải đính chính lại trước tránh nói trước bước không qua.

- Ta cần biết được chính xác ám tật đó là gì, thì mới có thể biết được có thể chữa lành hay không.

Tiêu chưởng quỹ cũng hồi thần, kéo Hoàng Phủ Thiên vào lại căn phòng có dược đỉnh, tiện tay tạo ra một cái quang tráo cách âm.

Thực lực của Tiêu chưởng quỹ cũng giấu thật sâu nha, cái thế giới c·hết tiệt này ai cũng hay giả heo ăn thịt hổ. Càng già càng che dấu tốt.

Tiêu chưởng quỹ bắt đầu giải thích:

- Thật Xích Lợi ám tật có liên quan tới Độc Hỏa. Tên này trời sinh đơn Kim hệ, phẩm chất có thể nói là bán thượng đẳng tiền đồ vô hạn. Vậy mà hắn không vào Kiếm Trảm tông, ở lại nơi này học kĩ thuật Luyện Khí của cha hắn, Xích Tầm.

- Kim hệ thì đâu có khả năng luyện khí được.

- Đúng là thế, nên hắn luôn tìm kiếm một loại dược phẩm có khả năng giúp hắn ngưng thành Hỏa hệ. Trời cũng không phụ lòng người, có một ngày ở đấu giá hộ đấu giá một khỏa Địa Hỏa Tiên Liên.

Địa Hỏa Tiên Liên! Hoàng Phủ Thiên nghe xong cũng trợn tròn mắt.

Địa Hỏa Tiên Liên là một trong hiếm những dược liệu có thể giúp người khác ngưng tự ra Hỏa hệ nguyên lực, tuy hậu thiên hình thành trái lại phẩm giai không kém tự nhiên chi lực vốn có của người phục dụng. Món thiên tài địa bảo này thường mọc ở địa hỏa nham tương trì, hút Hỏa nguyên khí xung quanh để tăng trưởng.

- Thì ra là thế, thả nào tên đó bị nhiễm độc hỏa.



Mộc lão xem ra đoán được vì sao Xích Lợi bị nhiễm độc hỏa. Còn Hoàng Phủ Thiên thì chẳng hiểu cái gì? Bản thân Địa Hỏa Tiên Liên có độc hay cái gì!

- Địa Hỏa Tiên Liên là thiên tài địa bảo sẽ có dị thú canh giữ. Dị thú canh giữ đóa Địa Hỏa Tiên Liên này chính là Nham Luyện Viêm Ngạc thực lực Cực Vị. Nó để kích thích tốc độ tăng trưởng của Địa Hỏa Tiên Liên thường dùng Bổ Hỏa tinh nguyên của bản thân để tưới thuần lên trên Tiên Liên, nhưng Bổ Hỏa tinh nguyên của nó ẩn chứa Hỏa khí mạnh mẽ mà người đời gọi là độc hỏa. Chỉ cần Tiên Liên chín tự khắc độc hỏa sẽ bị đào thải ra bởi chính Tiên Liên, còn ngược lại nếu hái Tiên Liên lúc chưa chín sẽ dẫn tới trường hợp hấp thụ phải độc hỏa của Nham Luyện Viêm Ngạc. Mới đầu cũng không tạo thành tổn thương gì, chỉ sống như người bình thường bị sốt thôi. Thế nhưng lâu dần độc hỏa sinh trưởng, khiến Xích Lợi thống khổ không thôi, còn nhiều nhất mất đi lý trí t·ấn c·ông người khác, phải để Xích Tầm ra tay trấn áp mới được.

Giải thích đến đây, Hoàng Phủ Thiên cũng nắm được vì sao Xích Lợi bị nhiễm độc hỏa rồi. Hắn có điều hơi thắc mắc:

- Chẳng lẽ hái được Địa Hỏa Tâm Liên lại không thể phân biệt được nó chín hay chưa chín sao?

Tiêu chưởng quỹ lắc đầu, thở dài:

- Có cách đó chính là múi hương, Địa Hỏa Tiên Liên lúc chín sẽ không có mùi hương, trước đó sẽ có một mùi hương thơm như hoa sen. Còn đã hái xuống rồi thì múi hương bay đi mất. Đây còn là Địa Hỏa Tiên Liên được Nham Luyện Viêm Ngạc bồi dưỡng, dáng vẻ của nó được trưởng

thành sớm, dân lão luyện còn khó mà phân biệt được.- Vậy tên đã hái nhận ra được mình hái phải quả chưa chín nên mới đem đi bán ở đấu giá hội.

Hoàng Phủ Thiên khoanh tay lại suy ngẫm:

- Nếu thế thì đấu giá hội bán hàng kém chất lượng, còn gây ra tác dụng phụ hẳn là danh tiếng kéo xuống rất nhiều. Nơi đó đúng là xui xẻo vì gặp phải trường hợp hi hữu này đi.

- Đấu giá hội đó là Vạn Kim các và Hoàng công tử nói đúng. Chúng ta phải chịu trách nghiệm một phần cho việc này. Mỗi sản phẩn mà họ mua ở Vạn Kim các bất kể các hình thức giá trị luôn được lấy giá chiết khấu năm thành trong vòng năm năm.

Nói đến đây, Tiêu chưởng quỹ nở một nụ cười làm người ta rét lạnh:

- Còn tên bán ra món đồ đó cho Vạn Kim các cũng không nhận được quả ngọt, dùng tên đó làm răn đe cho những kẻ muốn và sẽ làm lại hành động đem đồ kém chất lượng qua Vạn Kim các đấu giá.

Hoàng Phủ Thiên cũng không nói gì thêm, hỏi Mộc lão:

- Thế dùng Thiên niên linh nhũ có khả năng chữa được độc hỏa của Nham Luyện Viêm Ngạc không?

- Thiên niên linh nhũ của lão hủ còn có thể cải tử hoàn sinh, gia tăng tuổi thọ. Một chút độc hỏa há lại không chữa được.

Mộc lão rất kinh thường, thập phần tự tin vào Thiên niên linh nhũ của mình.

Hoàng Phủ Thiên thấy lão tự kiêu thế liền nghiêm túc nhắc nhởL

- Mộc lão thật sự có thể dùng Thiên niên linh nhũ chữa được mới nói đó. Nếu không chữa được đừng mơ tới Sâm của lão, ta mà c·hết thì lão cũng đi đời nhà ma luôn. Nên lão nghĩ thật cẩn thận vào.

- Với tình trạng của tên kia độc hỏa gấm vào ngũ tạng, thiêu đốt kinh mạch đã là m·ãn t·ính rồi, dược phẩm bình thường khó có tác dụng. Nhưng Thiên niên linh nhũ hoàn toàn có thể đẩy lùi độc hỏa này, giúp hồi phục lại phần lớn thương tổn nghiêm trọng trong nội thể. Việc liên quan tới uy tín này, lão hủ không nói dối đâu.

Mộc lão vô cùng chắc nịch khẳng định.

Nhận được lời chắc nịch của Mộc lão, Hoàng Phủ Thiên mới đáp lại Tiêu chưởng quỹ:



-Tiêu chưởng quỹ tại hạ xác nhận có thể chữa được loại độc hỏa này.

Trong lúc cả hai còn đang nói chuyện thì trên lầu vang lên tiếng kêu thảm thiết làm cả hai giật mình.

- Chưởng quỹ mau dẫn ta lên đó ngăn Xích đại sư dùng gốc thảo dược kia, nó không phải Thanh Sâm Nhĩ đâu. Dùng nó vào là đi đời đấy.

Lời vào tai làm Tiêu chưởng quỹ sốc ngang, xem phản ứng cũng biết là món đồ đấy là của Vạn Kim các bán ra rồi. Lão vội cắp vai của Hoàng Phủ Thiên nháy mắt đã tiến lên lầu.

Cả hai lên tới nơi liền bị hai người chặn đường.

- Nơi này là địa phận riêng của Xích đại sư, không được triệu thì không được phép tiến vào.

Một gã lạnh lùng nói.

Tiêu chưởng quỹ không để ý tới hai người này, hô to:

- Xích Tầm đại sư, ta hôm nay đem người có thể giúp ngài chữa ám tật. Đừng vội phục dụng Thanh Sâm Nhĩ.

- Lão già muốn c·hết.

Người canh cửa thấy vậy, không nhiều lời rút đao bổ tới phía Tiêu chưởng quỹ.

Tiêu chưởng quỹ lùi lại một bước vừa vặn tránh được sát nút của đường đao bổ. Tiếp tục lặp lại lời vừa rồi.

Hán tử canh kia cảm thấy mình bị sỉ nhục, nguyên khí hỏa diễm tăng tường vào thanh đao kia chém tới trước mặt Tiêu chưởng quỹ, đây chính là muốn lấy mạng già của lão mà.

- Dừng tay.

Một đạo âm thanh nặng nề truyền đến, cột cỗ lực đạo vô hình đánh bay đại hán canh cửa ra vài bước.

Một thân ảnh cao lớn, cao phải gần một trượng! Nhân loại có thể cao lớn bậc này sao.

- Xích đại sư, làm phiền rồi.

Tiêu chưởng quỹ nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt lão cũng không hề nao núng, ôn hòa cười như bình thường.

- Lời lão nói khi nãy là thật.

Xích Tâm không hề để ý sự khách khí của Tiêu chưởng quỹ mà trực tiếp hỏi.

- Xích đại sư có tiện để chúng ta tiến vào bên trong rồi bàn bạc không.

Hoàng Phủ Thiên phải bội phục định lực của Tiêu chưởng quỹ, người đàn ông cao tới gần trượng trước mặt này không chỉ to lớn, khí tức cũng cường hãn, trên người tỏa ra cỗ man hoang hung thú. Không áp lực bằng một số đỉnh cấp cường giả hiện nay hắn đã gặp nhưng cũng có thể xếp vào những người thực lực mạnh nhất.

Xích Tầm cũng không nói gì thêm, quay đầu vào trong. Tiêu chưởng quỹ cũng thuận thế bước vào cùng. Hoàng Phủ Thiên là mấu chốt, trốn sao được.