Chỉ Dung Túng Mình Em

Chương 18: Không còn thích




Editor: Tiểu Băng

Beta: Tử Hy

Hề Phán thấy anh không đáp lại, liền muốn rời khỏi, Cố Viễn Triệt lại gọi cô lần nữa: "Em còn muốn đi ra ngoài à?"

"Ừm."

"Em muốn đi đâu?" Anh vẫn không từ bỏ.

"..." Trong nháy mắt Hề Phán lại muốn quay đầu bước đi.

Nhiều người lo chuyện bao đồng như vậy, đổi lại trong quá khứ khả năng cô đã sớm mắng người.

Thế nhưng Cố Viễn Triệt... dáng vẻ bây giờ lại như có bệnh.

Cô quay đầu nhìn anh, bình thản nói: "Tôi tới cửa hàng tiện lợi, anh còn muốn hỏi gì không?"

Anh mở miệng, "Anh đi cùng với em, vừa lúc muốn mua một ít đồ ăn."

Anh không đợi cô đồng ý, cất bước đi về phía cửa hàng tiện lợi, Hề Phán cũng chỉ đành đi theo.

Hai người một trước một sau, từ đầu đến cuối không ai bắt chuyện với ai.

Bỗng nhiên Hề Phán nhớ tới đoạn thời gian cao trung, lúc cô theo đuổi Cố Viễn Triệt, mỗi ngày tan học đều sẽ đi đến cửa lớp chặn đường anh, cũng rất thích hành động như thế này.

Đi theo phía sau anh, ngắm thân ảnh gầy gò mà thẳng tắp khi mặc đồng phục của anh.

Bước chân anh rất nhanh, cô luôn luôn không theo kịp, bình thường mới tới cầu thang, bóng dáng của anh đã biến mất.

Về sau Hề Phán thường xuyên nằm mơ, cô một mực chạy theo bóng lưng của anh, lại vĩnh viễn không nhìn thấy anh quay đầu.

Hồi ức đã qua, đến cửa hàng tiện lợi. Bước chân người đàn ông ngừng lại, để Hề Phán đi vào trong trước.

Anh ở sau lưng cô.

Đến khu thực phẩm, cô cầm mấy gói mì tôm, nghiêng đầu nhìn anh, sau đó anh nhanh chóng tránh đi ánh mắt chăm chú của cô, cũng cầm lấy một gói.

"Anh thích ăn cái này?" Hề Phán nghi hoặc hỏi.

Hồi cao trung, Cố Viễn Triệt ghét mì tôm không thua gì ghét lẩu, "Loại thực phẩm rác rưởi này sao mọi người dám nuốt vào bụng chứ?"

Có lần đi ra ngoài chơi, trên xe lửa, ánh mắt anh lạnh xuống khi thấy Hề Phán hạnh phúc hút lấy sợi mì, làm như cô đang ăn phân,

Còn ăn nóng hổi tới siêu cay.

Giờ phút này Cỗ Viễn Triệt nhìn "phân" trong tay mình, trầm mặc hai giây.

"... hương vị rất ngon."

Hề Phán: "..." Cô gật gật đầu.

Đi vào trong, cô cầm đồ uống với khoai tây chiên, anh làm bộ cũng đang đi dạo, tiện tay nắm lấy một hai bịch.

Cô rẽ phải đến kệ hàng phía sau, anh đang muốn đi theo, Hề Phán dừng lại, chỉ vào một loạt băng vệ sinh, hỏi lại: "Anh cũng cần cái này?"

Cố Viễn Triệt: "..."

Trong nháy mắt sắc mặt của anh rực rỡ bảy sắc cầu vồng, lập tức quay đầu đi sang nơi khác.

Hề Phán chọn xong liền đi đến quầy thu ngân, người đàn ông cũng đi tính tiền theo. Từ siêu thị đi ra, Hề Phán không chờ anh, liền trở về, lần này đến lượt cô đi ở phía trước.

Tới dưới lầu, Hề Phán quay đầu liếc anh một cái, liền thấy anh tiến lên...

Đem một túi đồ đưa cho cô.

"Anh nhớ lúc trước em thích ăn loại khoai tây chiên này còn có sô cô la đường."

Giọng của anh rất nhẹ.

Hề Phán sửng sốt.

Khi cấp hai, cấp ba đúng là cô rất hay mua đồ ăn vặt nhỏ mang đến lớp, có lúc lên lớp sẽ lén ăn vụng, sau đó...

Lúc ấy Cố Viễn Triệt luôn mắng cô toàn ăn rác rưởi, mỗi lần nhìn thấy đều muốn đem những thứ này vứt đi.

Đầu ngón tay cô giật giật, không nhận lấy, cũng không nhìn lại: "Từ lâu tôi đã không còn thích những món này."

Sau khi cô quay người lên lầu, Cố Viễn Triệt đứng nguyên tại chỗ rất lâu, cho tới khi bên cạnh vang lên giọng của Bùi Nam: "Cố Tổng..."

Người đàn ông trợn mắt, kéo khóe miệng lên, "Tất cả những gì tôi làm có phải đều đã muộn."

Nếu như lúc trước khi cô ấy nói chia tay, anh liền cứu vãn, có lẽ sẽ không mất đi cô mãi mãi.

Bùi Nam: "Cố Tổng, anh nên cho cô Hề một chút thời gian, giọt nước lạnh lẽo không phải ngày một ngày hai sẽ hết, đóng băng ba thước không phải một ngày sẽ tan..."

"Lúc này cậu còn dùng thành ngữ?"

Cậu ta là đang chế giễu anh.

Bùi Nam (thật ủy khuất): "Cố Tổng, ý của tôi là, nếu anh thật sự muốn cô Hề quay lại, phải tốn thời gian và công sức, lần nữa khiến cô ấy rung động, tựa như lúc trước anh theo đuổi cô ấy."

Anh thấp giọng nói: "Ban đầu là cô ấy theo đuổi tôi."

Bùi Nam: "..." Đáng đời anh.

Một bên khác, Hề Phán đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo một góc màn cửa sổ ra, nhìn thấy chiếc Maybach dưới lầu cuối cùng cũng rời đi.

Cô ngửa đầu nhìn về phía ngôi sao trên bầu trời đêm, lại mở miệng.

Chỉ cần cô một mực cự tuyệt, anh mệt mỏi cuối cùng cũng sẽ từ bỏ, đây chỉ là vấn đề thời gian.

Bởi vì anh và cô, đều không phải là đối tượng để trở thành bạn đời của nhau.

***

Thứ hai, Hề Phán quay lại công ty, bắt đầu công việc một lần nữa.

Chuyện quan trọng nhất hôm nay, chính là Warren sẽ tới Tầm Trí.

Hợp tác thiết kế một cái áo cưới cùng thần tượng, giấc mộng này vậy mà trước ba mươi tuổi đã có thể thực hiện được, giống như đang nằm mơ.

Sáng sớm khi Warren đến, Liya dẫn theo Hề Phán cùng mấy người phụ tá khác ra ngoài nghênh đón, vốn dĩ Hề Phán khẩn trương muốn chết, nhưng lúc nhìn thấy Warren hiền lành cười tươi, trong nháy mắt liền cảm giác rất ấm áp.

"I hope we have a good cooperation." (Tôi hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.)

Hề Phán gật gật đầu, cùng anh ấy đi đến phòng thiết kế chuyên môn.

Không gian bên trong rất lớn, để có thể thuận tiện thiết kế và cắt may áo cưới, Warren nổi tiếng là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, rất khắt khe chi li với áo cưới, từng đường kim mũi chỉ của áo cưới anh ấy đều muốn tự thân ra tay hoặc giám sát, bởi vậy áo cưới dưới tay anh ấy, đều có giá trị không nhỏ. Liya nói người mẫu đang trên đường tới, bởi vì dọc đường xảy ra chút chuyện, rất nhanh sẽ đến.

Hề Phán phát hiện Warren rất có mị lực của đàn ông, hai người trò chuyện rất vui vẻ, sau một lát bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Liya đi vào, theo phía sau chính là... Khuyết Miểu.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác xanh nhạt phối lông liền váy, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, luôn luôn xuất hiện với dáng vẻ nữ thần của mối tình đầu.

Trong nháy mắt Khuyết Miểu nhìn trực diện với Hề Phán, con ngươi cô ta thu vào, lòng bàn tay không tự giác nắm chặt, sau đó chỉ nhàn nhạt dời đi ánh mắt, không thèm quan tâm nữa.

Sau đó Khuyết Miểu nở nụ cười trên mặt, tiến lên phía trước, bắt tay với Warren, "Its a pleasure to wear your wedding dress." (Rất hân hạnh khi được mặc áo cưới do anh thiết kế)

Khuyết Miểu quay đầu nhìn về phía Hề Phán, nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười thu lại mấy phần.

Hề Phán mỉm cười.

Ở trước mặt người ngoài tại Tầm Trí lại giả bộ khách sáo.

Hôm nay Khuyết Miểu đến là để lấy số đo, dù sao kế hoạch này sớm định ra là mặc trên người cô ta.

Mọi người cũng không có nói nhảm nữa, bắt đầu đo.

Warren bắt đầu cầm thước tỉ mỉ đo, Hề Phán ở một bên ghi chép số liệu, "Waistline 65, Shoulder width 38..." (Vòng eo 65, chiều rộng vai 38...)

Đang lúc nói chuyện, cửa phòng làm việc lần nữa bị đẩy ra.

Bùi Nam cung kính đứng ở một bên, ngay sau đó người đàn ông mặc tây trang màu đen được cắt may tinh xảo đi vào.

Hề Phán quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm của Cố Viễn Triệt.

Cùng lúc đó Khuyết Miểu nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, trong lòng đột nhiên khó chịu, nhớ tới cuộc gọi ngày đó lúc anh nói muốn từ từ tính sổ tất cả mọi chuyện trong quá khứ...

"Cố Tổng." Hề Phán chào theo phép lịch sự.

Ánh mắt Cố Viễn Triệt từ trên người Hề Phán thu lại, hướng Warren đi đến, hai người chào hỏi, Cố Viễn Triệt cười nhạt nói chỉ sang đây nhìn xem, hai người dùng tiếng Anh lưu loát trò chuyện với nhau. Hề Phán đứng ở một bên yên lặng nghe, liền thấy Cố Viễn Triệt đối diện với tầm mắt của cô, cười nhẹ, " She is a talented designer, and she hopes to learn from you." (Cô ấy là một nhà thiết kế tài năng, và cô ấy rất hi vọng được học hỏi thêm từ anh.)

Vậy mà anh lại khen mình với Warren.

Mặt Hề Phán chợt phiếm hồng.

Khuyết Miểu đứng ở bên cạnh như tượng gỗ, phảng phất như bị người ta lãng quên.

Cố Viễn Triệt nói có chuẩn bị trà bánh cho bọn họ, cũng không làm chậm trễ công việc bọn họ, liền rời đi trước.

Qua một giờ, Bùi Nam đem trà bánh vào, vừa lúc ba người đang nghỉ ngơi, Khuyết Miểu nhận cà phê, quay đầu nhìn thấy Bùi Nam đưa cho Hề Phán, cái ly đóng gói khác bọn họ.

Hề Phán nhận lấy, nhấp miệng, phát hiện đây là trà sữa mạt hương.

"..." Người này vì cái gì một mực muốn cho cô nhớ lại quá khứ.

Cô ngẩng đầu vừa vặn chạm phải ánh mặt thẳng tắp của Khuyết Miểu nhìn qua, sau một khắc... cô nhàn nhạt liếc mắt, lông mày hơi giãn ra, mặt mày mang theo vẻ lười nhác. Như đang nói [ cô nhìn cái rắm ].

Khuyết Miểu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay bị đầu ngón tay ấn đến trắng bệch.

***

Sau khi công việc đo đạc buổi sáng kết thúc, Warren liền rời đi trước, Hề Phán đến trước bàn trong phòng làm việc, thu dọn túi xách, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, đột nhiên điện thoại rung lên.

Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Cố Viễn Triệt.

Cô đang đọc tin nhắn, bên tai liền vang lên giọng nói của Khuyết Miểu: "Hề Phán, chúng ta cần nói chuyện."

Khuyết Miểu đứng ở trước mặt cô, gương mặt ôn hòa bình tĩnh lại không có người ở bên ngoài.

Hề Phán cho là cô ta đã rời đi.

"Có việc gì?"

"Cô giả bộ cái gì?" Khuyết Miểu cười lạnh, "Cô không cảm thấy trước mặt tôi, dáng vẻ giả bộ trước mặt anh Viễn Triệt rất khôi hài sao?"

Thấy cô không trả lời, Khuyết Miểu đến gần cô một bước, "Không phải cô luôn miệng nói khinh thường chuyện có dính dáng đến anh Viễn Triệt sao, bộ dáng thì như rất đứng đắn, thế nhưng sao cô lại câu dẫn anh ấy sau lưng tôi?"

Hề Phán nghe vậy, ánh mắt đình chỉ, chậm rãi quay đầu nhìn cô ta.

"Cô đang nói cái gì."

"Không phải cô đã che giấu sáu năm, đến bây giờ mới nói cho anh Viễn Triệt biết chuyện ngày đó tôi làm à?" Khuyết Miểu nhún nhún vai, "Không phải tôi chỉ đăng hình tôi chụp với anh ấy thôi sao? Vì sao tôi không thể đăng ảnh chụp của tôi cùng anh của mình? Mà tôi cũng không phải cố tình cho cô xem nha."

"Là chính lòng cô nhạy cảm, hiểu lầm, chẳng lẽ bởi vì tôi mà các người mới chia tay sao? Vậy cũng chỉ có thể nói rõ cô căn bản không thích anh Viễn Triệt, tình cảm của cô với anh ấy quá mong manh. Coi như không có tôi, các người cũng không có khả năng lâu dài."

Hề Phán nhìn thẳng vào cô ta, bỗng nhiên cười một tiếng: "Thì ra người phá hư tình cảm của người khác còn có thế thẳng thắn thừa nhận như thế."

Những lời của Khuyết Miểu, như đang nói con ruồi không đinh không có khe hở trứng. (*)

(*) Bình thường khi trứng nứt ra sẽ có mùi thu hút muỗi. Ý của câu này là không có chuyện gì là không có lý do, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.

"Hề Phán, không phải cô ỷ vào việc có anh Viễn Triệt che chở cho mình, mới dám phách lối như vậy sao? Chỉ là cô cảm thấy anh ấy thích cô sao? Nếu như thích cô, lúc trước khi chia tay với cô cũng sẽ không đáp ứng dứt khoát như vậy. Lúc ấy tôi ở bên cạnh anh ấy, nhưng tôi không thấy anh ấy vì mất đi cô mà đau khổ nha."

"Tôi cũng không biết có phải anh ấy thật thích tôi hay không, nhưng mà cô có thể ở trước mặt anh ấy hỏi một chút."

Ánh mắt Hề Phán rơi vào khuôn mặt người đàn ông đứng ở lối đi.

Khuyết Miểu liền nghe được giọng nam lạnh lẽo vang lên sau lưng: "Tự cho mình là đúng, nói đủ chưa?"

Trong lòng cô ta lập tức rơi lộp bộp.