Chỉ Dung Túng Mình Em

Chương 17: Mong em quay về




Editor: Tiểu Băng

Beta: Tử Hy

Dù lúc yêu nhau hồi còn học cao trung, Hề Phán cũng chưa từng nghe Cố Viễn Triệt nói qua những lời này, cách thức biểu đạt tình cảm của anh vẫn luôn rất lạnh nhạt, tuyệt nhiên sẽ không nói những lời thâm tình thế này, cho nên càng về sau cô càng khó nhìn thấu tâm tư của anh.

Mấy ngày này về nước gặp lại anh, không phải cưỡng hôn thì cũng là ghen, cô xác thực cảm nhận được anh vẫn còn quan tâm mình, nhưng cô đều tưởng rằng đó là "dục vọng chiếm hữu" đang quấy phá anh.

Mà giờ phút này, anh nói cho cô biết, anh thích cô.

Cho dù bọn họ đã chia tay sáu năm.

Hề Phán bất động mà nhìn anh, ngăn chặn rung động trong lòng, "Chuyện này ai nói cho anh biết?"

"Anh nhìn thấy món quà ở phòng kho, năm đó em không nói, người giúp việc nhà anh đem nó để vào đó, anh cũng mãi không biết rõ tình hình. Nếu như anh biết em ở trước cửa nhà anh chờ lâu như vậy, anh nhất định sẽ về tìm em. Ngày đó ăn cơm đúng là Khuyết Miểu cũng có mặt, nhưng anh cũng không có xảy ra chuyện gì với cô ta hết, cô ta đăng hình anh cũng không biết."

Cố Viễn Triệt đem chuyện ngày đó xảy ra một năm một mười giải thích rõ ràng với cô, "Lúc ấy anh không nhận ra cảm xúc của em thay đổi, thật... không hiểu rõ tâm tư của con gái, là anh không hiểu làm bạn trai phải như thế nào."

Hề Phán nghe anh nói, từng cơn sóng từ đáy lòng mạnh mẽ dâng lên.

Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, ánh mắt nóng hổi mà cuồng nhiệt, câu được câu mất:

"Phán Phán, em có thể trở về bên anh một lần nữa được không? Cho anh thêm một cơ hội?"

Thật lâu sau Hề Phán mới rút tay về.

Rủ mắt xuống.

"Thật xin lỗi, tôi không muốn tiếp tục yêu đương với anh nữa."

Bàn tay của người đàn ông ngừng ở giữa không trung, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần bị dập tắt.

"Thật ra chúng ta chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn, việc hiểu lầm ngày sinh nhật đó không phải toàn bộ nguyên nhân. Về sau tôi nghĩ tới vốn là tính cách của hai ta không thích hợp, chúng ta đều rất hiếu thắng, không nguyện ý thỏa hiệp, tôi không muốn nói cho anh biết chân tướng năm đó, mà anh cũng chưa từng níu lại.

Hơn nữa... tôi cũng không muốn suốt ngày phải suy đoán trong lòng bạn trai mình đang suy nghĩ gì. Có lẽ bởi vì ban đầu tôi theo đuổi anh, cho nên đối mặt với chút tình cảm này tôi từ đầu đến cuối cứ lo được lo mất, luôn nghĩ anh là bầu trời."

Hề Phán kìm nén cảm xúc nơi đáy lòng, đắng chát kéo lên khóe miệng, "Bây giờ tôi chỉ muốn một thứ tình cảm vô cùng đơn giản."

"Hề Phán..."

Hề Phán ngước mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên tia lấp lánh, "Cố Viễn Triệt, chúng ta hãy nhìn về phía trước đi."

***

Đi vào nhà, Hề Phán dựa vào cửa, lòng bàn tay bị nắm chặt sớm đã đổ mồ hôi mà ướt nhẹp.

Cô cúi đầu nhìn xuống đất, trôi qua nửa ngày, đem tất cả cảm xúc chập trùng lắng xuống.

Bên trong phòng khách truyền ra giọng nói của cô hai cùng Giả Hạm Mai đang trò chuyện, lúc này cô mới cất bước đi vào, Giả Hạm Mai vừa nhìn thấy, lập tức tiến lên, nắm chặt tay của cô nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút: "Ai nha con không sao chứ?! Con làm cho mẹ với ba con lo lắng muốn chết nha."

Hề Phán cười cười, "Không phải sáng nay mẹ mới biết được con ở Khiên Lĩnh sao."

Bởi vì ở trên núi tín hiệu rất kém, thêm nữa Hề Phán không muốn để ba mẹ lo lắng, cho nên vẫn không có nói cho bọn họ biết mọi chuyện, mà từ trước đến nay Giả Hạm Hai đối với Hề Phán đều là trạng thái nuôi thả, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa cũng là gặp được may mắn trong nguy hiểm.

"Từ trước đến nay con làm việc rất hấp tấp, mẹ làm sao quản được con, hay là con chuyển về nhà ở đi, đỡ khỏi giống ngày đó con mất tích mẹ cũng không biết."

"..." Hề Phán an ủi bà, "Mẹ, mẹ nhìn con xem không phải vẫn rất ổn sao?"

Giả Hạm Mai nhìn thấy bọn họ bình an, lúc này tâm cũng mới thả lỏng. Bà trước dẫn theo cô hai cùng mấy đứa trẻ đến phòng khách, để bọn họ đi nghỉ ngơi, sau đó đi xuống lầu xem lại nồi canh hầm sáng nay, rồi múc cho Hề Phán một chén.

Hề Phán đi theo mẹ vào phòng bếp, Giả Hạm Mai múc canh, quay đầu chọc cô:

"Vừa rồi mẹ nghe cô con nói, tiểu Cố đưa mọi người trở về, lần này cậu ấy còn đi lên núi tìm con?"

"..." Đều do cô quên dặn dò cô hai một tiếng.

"Con đừng giả bộ hồ đồ, nói một chút đến cùng là hai đứa đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói cậu ấy là cấp trên của con sao? Chẳng lẽ một nhân viên bình thường xảy ra chuyện, cấp trên liền đích thân chạy tới hỏi thăm?" Bà nhếch miệng lên, giọng điệu dần dần vui vẻ: "Hay là người ta đang theo đuổi con?"

"... Mẹ, nụ cười hài lòng trên mặt mẹ có thể thu lại hay không."

"Me đây không phải là vui quá sao! Đứa nhỏ tiểu Cố này mẹ rất thích, hơn nữa so với con, không chỉ môn đăng hộ đối còn có tiền."

Hề Phán cười hai tiếng, tiếp nhận chén giáp ngư thang, "Con thấy mẹ là đang muốn trực tiếp nhận anh ta làm con nhỉ? Con cái nhưng so ra còn tốt hơn con rể."

"Con lại ba hoa với mẹ có phải không?! "

Hề Phán lại mở miệng, che giấu nụ cười: "Mẹ, con và anh ta không có khả năng, chúng con không thích hợp, mẹ đừng suy nghĩ nhiều."

"Vì sao lại không có khả năng? Con còn chưa thử một lần."

Hề Phán lắc đầu, không nói nữa.

***

Ban đêm, Hề Phán trở lại nhà trọ của mình. Lòng cô rất loạn, vẫn muốn yên tĩnh một mình, những năm này ở nước ngoài, cô cũng đã quen với việc ở một mình.

Cô cầm bản vẽ đi ra phòng khách làm ổ trên ghế sa lon, trong đầu thỉnh thoảng vang lên những lời hôm nay Cố Viễn Triệt nói với mình.

Nói không cảm động là giả.

Nhưng lý trí rất rõ ràng nói cho cô biết, không nên quay đầu.

Sau một lát, cô lấy di động ra bấm một số điện thoại, "Dung Hoan, Hoan Hoan..."

Cô gái ở đầu dây bên kia cười cười, thấp giọng nói với người đàn ông bên cạnh vài câu, sau đó lên tiếng: "Mình còn đang nghĩ chừng nào cậu sẽ gọi cho mình."

"Cậu được lắm, Cố Viễn Triệt hỏi một chút, cậu liền nói toàn bộ?" Cô giả bộ nổi giận.

"Thật xin lỗi... lúc ấy dáng vẻ anh ta giống như hỏi không ra đáp án thì sẽ không bỏ qua, nên mình mới kể, Phán Phán cậu giận sao?"

Hề Phán cười cười, "Chuyện này có gì để nổi giận, thật sự ngẫm lại cũng không có gì bí mật để phải giấu."

"Mình nghe ra được khi anh ta biết chân tướng đã rất khiếp sợ, chẳng lẽ những năm này anh ta vẫn nhớ mãi không quên cậu sao?"

Hề Phán kể chuyện xảy ra hôm nay cho Dung Hoan nghe, sau đó cô ấy không khỏi cảm khái: "Mình vẫn biết hai người các cậu đều là người hiếu thắng như vậy nếu không ai chịu cúi đầu trước, tuyệt đối không có khả năng quay lại. Nhưng cậu từ chối à?"

"Mình và anh ta nhìn thì cứ như bởi vì hiểu lầm mà chia tay, nhưng thật ra... chất lượng bên trong đã hỏng rồi, vốn cũng không thể ăn, không phải sao?"

"Cũng không nhất định như vậy..." Giọng Dung Hoan nhẹ nhàng, "Lúc đầu mình và bạn trai chia tay ba năm, cuối cùng vẫn không ở bên nhau. Dù sao bất kể như thế nào, cậu vui vẻ vẫn quan trọng hơn, đàn ông đều không bằng vui vẻ."

Hề Phán cong môi, "Cậu bị tình yêu làm mờ mắt nên nói toàn lời viển vông."

Dung Hoan quay đầu nhìn người đàn ông tựa ở đầu giường đọc sách, hé miệng cười một tiếng: "Mình lén nói cho cậu nghe."

"Được rồi, không làm phiền thế giới hai người của cậu và chú Phó nữa, mình cũng chuẩn bị đi ngủ."

Vội tắt điện thoại, Dung Hoan đột nhiên nói: "Được được, mấy ngày trước lúc Cố Viễn Triệt gọi điện thoại cho mình, chợt nhớ lại một chuyện, nghĩ vẫn là nên nói một tiếng với cậu."

"Ừ?"

Dung Hoan: "Lễ Giáng Sinh năm đầu tiên cậu đi du học, anh ta đã từng gọi điện thoại cho mình, hỏi cậu có về nước hay không. Anh ta bảo mình đừng nói cho cậu biết, nên lúc ấy mình mới không nói."

Hề Phán ngẩn ra.

"Anh ta hỏi chuyện này làm gì......"

Dung Hoan cũng nói không hiểu.

Sau khi hai người cúp điện thoại, Hề Phán hồi tưởng khởi vừa rồi nghe được nói, tâm tư trăm chuyển.

Lễ Giáng Sinh năm ấy......

Bóng dáng quen thuộc mà cô thấy ở sân thể dục của trường học, chẳng lẽ thật sự là anh?

Nhưng sao có khả năng chứ......

Hề Phán bực bội mà vỗ vỗ đầu, để bản thân không nghĩ nhiều nữa.

-

Ngày hôm sau, Hề Phán xin nghỉ phép, vốn dĩ cô cũng không muốn lười biếng như vậy, nhưng chuyến đi Khiên Lĩnh lần này, thật khiến cô tổn hao sức lực.

Cả ngày trời cô chỉ ở nhà để nghỉ ngơi.

Buổi tối, Nguyên Hoành Viễn gọi điện thoại tới, nói là muốn gặp cô khi tan làm thì Hề Phán vội uyển chuyển từ chối: "Không có gì đâu, em đỡ hơn rồi."

Anh vẫn cương quyết: "Lần này em đi Khiên Lĩnh mà anh cũng không biết, nếu không đi thăm em thì lòng anh sẽ rất băn khoăn, chỉ là xuất phát từ lòng muốn thăm bạn bè thôi... em còn muốn từ chối sao?"

Hề Phán nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng đáp ứng.

Nguyên Hoành Viễn nói đang trên đường, lập tức sẽ đến.

Hề Phán mới vừa cúp điện thoại, đứng dậy đang định dọn dẹp nhà cửa thì di động lại vang lên, cô tưởng Nguyên Hoành Viễn, theo bản năng nhấc máy: "Alo——"

"Hề Phán, em đang ở nhà sao."

Là giọng của Cố Viễn Triệt.

Hề Phán sửng sốt, "Có việc gì thế?"

"Có một phần tài liệu công việc, cần đưa cho em." Giọng của anh rất nhẹ.

Cô trầm mặc vài giây, "Hiện tại tôi có việc rồi, nếu tài liệu không cần bàn gấp thì ngày mai tôi đi tìm anh để lấy, không cần làm phiền anh đâu, ngày mai tôi sẽ đi làm."

Đầu dây bên kia im lặng một lát, "...... Được."

-

Mười phút sau, Nguyên Hoành Viễn lái xe vào tiểu khu, khi dừng lại trước cửa thì lại nhìn thấy có một chiếc xe Maybach đang đậu ở phía trước.

Anh cảm thấy có hơi quen mắt, khi xuống xe đến gần, cửa ghế sau xe cũng được đẩy ra.

Cố Viễn Triệt đi xuống xe, quay đầu đứng yên tại chỗ, tầm mắt dừng ở trên người anh ta.

Đáy mắt Nguyên Hoành Viễn xẹt qua một tia sững sờ, sau đó cầm giỏ trái cây tiến lại, khẽ nói: "Anh Cố, trùng hợp quá, vậy mà lại gặp được anh ở đây."

"Anh tới tìm Hề Phán sao?"

Vẻ mặt anh lạnh băng.

Nguyên Hoành Viễn mỉm cười: "Ừ, tôi đã báo với cô ấy là tôi sẽ ghé thăm. Chỉ là anh Cố và cô ấy rất thân quen sao? Tôi khá tò mò...... Vì sao anh lại có hứng thú với cô ấy như vậy."

"Liên quan đến anh sao?"

Cố Viễn Triệt lên tiếng.

Giờ phút này Hề Phán không ở đây, bầu không khí giữa hai người căng thẳng thấy rõ.

Nguyên Hoành Viễn cong mi, nhếch miệng nói, "Không muốn mạo phạm." Anh gật đầu, "Tôi đi trước."

Anh đi lên phía trước được vài bước thì nghe thấy phía sau vang lên giọng của Cố Viễn Triệt:

"Hề Phán sẽ không thích kiểu người như anh đâu."

Nguyên Hoành Viễn dừng bước lại, xoay người. "Vì đâu mà anh chắc chắn như vậy?"

"Anh cảm thấy tôi và anh thuộc một kiểu người sao?"

Nguyên Hoành Viễn bị kiểu logic này làm sững sờ, bên môi gợi lên một mạt cười: "Sở thích của người ta sẽ thay đổi, Cố tổng, chẳng lẽ anh còn thích món đồ chơi đua xe và máy bay giống hồi nhỏ sao?"

Cố Viễn Triệt: "......"

-

Nguyên Hoành Viễn đi lên lâu, gõ cửa căn hộ chung cư của Hề Phán. Đi vào nhà, anh đưa giỏ trái cây và bánh quy mình mua đến cho cô, Hề Phán ngại ngùng nói, "Thật ra em cũng không bị thương gì cả."

"Dù không bị thương cũng bị dọa sợ mà." Nguyên Hoành Viễn quét một vòng quanh căn hộ của cô, "Cách bày trí của em rất ấm áp."

"Coi như cũng ổn, chỉ ở một mình nên muốn có không khí một chút."

Hề Phán lấy dép đi trong nhà bằng vải cho anh, rồi sau đó đi vào rót cho anh ly nước, "Ngồi đi, em đi gọt ít cam."

Anh ôn nhu nói: "Là anh tới thăm em, sao lại thành em tiếp đãi anh rồi?"

Hề Phán cười cười, "Đây là đạo tiếp khách mà."

Hai người hàn huyên một hồi, đề cập những thôn dân ở Khiên Lĩnh, Nguyên Hoành Viễn nói mình đã quyên một vài khoản, hy vọng có thể nhanh chóng hỗ trợ dựng lại nhà cửa, anh cũng hy vọng có thể góp một chút sức nhỏ.

"Em thay những thôn dân đó cảm ơn anh nhé."

"Thật ra anh chỉ hy vọng những người liên quan đến em đều sẽ trở nên tốt đẹp."

Hề Phán sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

"Đúng rồi, về kỳ phỏng vấn của em, ra vào trung tuần của tháng."

......

Hai người lại nói chuyện công việc, cuối cùng anh thấy đã gần 10 giờ nên nói chuẩn bị về, Hề Phán nói đưa anh xuống lầu, anh lại lập tức từ chối, "Không cần đâu, em nghỉ ngơi đi."

"Không có việc gì, vừa hay em muốn đến siêu thị gần đây mua một chút vật dụng hàng ngày."

Trong lòng Nguyên Hoành Viễn xẹt qua một chút cảm xúc, không ngăn cô nữa.

Hai người cùng nhau xuống lầu, đẩy cửa lớn dưới lầu ra, chưa đi được hai bước đã nhìn thấy người đàn ông đang tựa vào xe Maybach.

Anh nhìn thấy cô thì đứng thẳng người, nhìn về phía cô, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại không tiến lên.

Hề Phán không ngờ Cố Viễn Triệt lại ở dưới lầu.

Nguyên Hoành Viễn cũng không ngờ anh còn chưa đi, quay đầu nhìn Hề Phán, cô cũng chuyển tầm mắt lại, cười nói: "Vậy anh đi về trước đi, ngủ ngon."

Anh mấp môi, trong mắt hiện lên ý vị thâm trường: "Được, em cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Anh đi lên phía trước, nhìn Cố Viễn Triệt, rồi lướt qua.

Sau khi Nguyên Hoành Viễn lái xe rời khỏi, Hề Phán nhìn người ở bên cạnh xe Maybach, cô cho rằng hôm qua mình đã nói rõ ràng để anh suy nghĩ cẩn thận rồi.

Người nọ tiến lên, cầm văn kiện trong tay đưa cho cô: "Đây là những thứ cần chú ý liên quan đến thiết kế lần này của em và Warren, thứ hai tuần sau anh ta sẽ tới Tầm Trí, em cứ xem trước rồi bắt đầu chuẩn bị."

Hề Phán rũ mắt nhận lấy, "Cảm ơn. Thật ra cũng không cần anh đích thân đưa tới đâu."

Tầm mắt anh dừng lại trên khuôn mặt bị đèn đường chiếu sáng của cô, mở miệng: "...... Không sao, anh chỉ tiện đường."

"......" Nếu cô nhớ không lầm nhà anh và nhà cô ngược đường nhau.

Anh như đã đoán được cô đang nghĩ gì, lại bổ sung thêm: "Đêm nay vừa hay anh có việc cần xử lý ở gần đây."

"Ừm." Thật ra cô cũng không để ý nhiều.

Thấy cô xoay người chuẩn bị rời khỏi, trong lòng anh trầm xuống, lại chuyển chủ đề: "Em...... Ăn cơm chiều chưa?"

"Ăn rồi."

Anh im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Anh vẫn chưa ăn."

Lời của đối phương ám chỉ rất rõ ràng, Hề Phán ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, "Vậy anh mau về mà ăn đi."

"......"