Chỉ Dung Túng Mình Em

Chương 19: Anh xuất hiện




Vừa rồi Hề Phán nhận được tin nhắn của Cố Viễn Triệt, bảo cô chờ ở phòng làm việc một lát, anh tìm cô có việc.

Ai ngờ còn chưa chờ được anh đến thì đã thấy Khuyết Miểu đang đợi mình.

Khuyết Miểu nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng giày da nặng nề đạp trên đất, vốn dĩ trên mặt đang lộ ra vẻ cao ngạo lập tức bị đóng băng cứng đờ.

Khuyết Miểu quay đầu lại, đối diện với sắc mặt hung ác nham hiểm lạnh lẽo của người đàn ông, giọng hơi run lên: "Anh, anh Viễn Triệt...."

"Tôi còn chưa có thời gian tìm cô tính sổ chuyện kia, ngược lại cô tự mình tìm tới cửa." Cố Viễn Triệt nói, "Cô hiểu rõ tôi như vậy à, biết tôi thích Hề Phán bao nhiêu sao? Vậy cô có biết tôi có bao nhiêu chán ghét cô hay không?"

Hai mắt Khuyết Miểu đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Anh Viễn Triệt, em thích anh lâu như vậy, những năm này em vẫn luôn âm thầm thích anh, còn Hề Phán ở đâu, cô ta đã ở đâu? Mà cô ta còn tự mình nói với em, cô ta căn bản khinh thường chuyện từng có với anh trong quá khứ, cho dù anh rất quan tâm cô ta thì sao, vốn dĩ cô ta cũng không quan tâm!"

"Có liên quan gì đến cô sao?"

Giọng nói của người đàn ông kiềm chế lửa giận: "Chuyện của tôi với cô ấy, cũng không cần người ngoài đến phán xét. Nếu như cô tiếp tục nhiều chuyện nữa, tôi sẽ khiến cho cô không có cơ hội xuất hiện ở trước mặt tôi nữa đấy."

Khuyết Miểu ngơ ngác, nước mắt chậm rãi rơi xuống, cô ta trừng mắt nhìn Hề Phán, "Anh Viễn Triệt, anh cũng như em muốn yêu mà không được thôi."

Cô ta lau nước mắt, quay người rời đi. Ai ngờ mới đi được vài bước liền nghe được giọng của Cố Viễn Triệt lần nữa vang lên:

"Có chút chuyện tôi sẽ tính toán rõ ràng từng cái một, đừng tưởng rằng rời đi như vậy thì tôi sẽ cho qua, khi đó cô làm như vậy, chắc đã nghĩ đến nếu bị tôi phát hiện sẽ có hậu quả như thế nào nhỉ."

Khuyết Miểu ngơ ngẩn, cắn môi nói: "Anh đừng quên ban đầu vì cái gì mà đáp ứng cha em à?"

Bây giờ sở dĩ Khuyết Miểu có thể có địa vị trong giới người mẫu này, là bởi vì nhà họ Khuyết cùng nhà họ Cố là bạn bè nhiều năm, cha Khuyết trước khi qua đời đã nhờ Cố Viễn Triệt, hi vọng anh chăm sóc Khuyết Miểu như em gái ruột.

Nhưng mà Cố Viễn Triệt lại trả lời: "Vậy cô hẳn phải biết, cô đã làm tổn thương đến người có bao nhiêu quan trọng với tôi."

Nghe vậy, Hề Phán vốn đang im lặng đứng ở một bên liền giật mình nhìn anh, cảm xúc nơi đáy lòng bỗng rối loạn.

Sau khi Khuyết Miểu rời đi, Cố Viễn Triệt chuyển mắt nhìn về phía Hề Phán, yết hầu nhấp nhô:

"Lúc trước cô ta ở sau lưng anh nói với em những lời như vậy, vì sao không nói cho anh biết."

Vừa mới bắt đầu anh thật mong Khuyết Miểu và Hề Phán trở thành bạn bè chỉ là mục đích lương thiện đơn thuần, nếu như anh sớm biết về con người thật của cô ta, nhất định sẽ không để cho Hề Phán phải chịu uất ức như vậy.

Hề Phán nâng mí mắt lên, không hờn không giận đáp: "Bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, một Khuyết Miểu ở trong lòng tôi cũng không gây lên được sóng gió lớn như vậy, anh cũng không cần vạch mặt cô ta."

Cô không còn là người trong cuộc, nên căn bản không bận tâm nữa.

"Tôi và Khuyết Miểu chưa từng xảy ra chuyện gì, dù sáu năm qua em không có ở đây, anh cũng không có bất kỳ cảm giác gì với cô ta."

"Anh không cần thiết phải giải thích cặn kẽ với tôi." Sắc mặt Hề Phán không thay đổi.

Cô nhìn vào điện thoại, nói tiếp: "Tôi muốn đi ăn cơm, Cố Tổng."

Hề Phán đang muốn đi, cánh tay lại bị anh nắm chặt, bước đến gần, thân thể dán sát vào, rất gần lưng cô.

"Anh nhìn ra được, em không có bất kỳ cảm giác ghen tuông nào."

Anh đơn bạc tự giễu nói.

Trong nháy mắt Hề Phán lại không hiểu gì.

Cô nhanh chóng rút tay về, "Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi."

***

Dùng xong cơm nước rồi từ phòng ăn đi ra, Hề Phán đi đến một cửa hàng trà sữa, mua ly trà sữa mật đào Ô Long.

Hôm nay nhiệt độ không khí Lâm Thành nóng 21 độ, buổi chiều ánh mặt trời ấm áp chiếu trên mặt đất, khiến cho lòng người cảm giác lười biếng dễ chịu.

Vị sữa hơi ngọt tản ra trong từng kẽ răng, cô híp mắt tựa vào chỗ ngồi bên cửa tiệm, một ngày hạnh phúc theo chỉ số độ ẩm không khí đạt tới bão hòa cao nhất.

Đột nhiên điện thoại rung lên.

Cô đưa mắt nhìn ba chữ "Thân Sam Nguyệt" đang nhấp nháy trên màn hình, chậm rãi đồng ý, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy đầu dây bên kia rống lên rõ to: "Phán phán, tụi mình đi xem mắt đi!"

"..."

Hề Phán: "Lỗ tai mình muốn điếc mất."

Đầu dây bên kia cười, "Có đi hay không?! Mình dẫn cậu đi câu dẫn đàn ông!"

Hề Phán nói, "Không phải cậu đã có bạn trai rồi à?"

Thân Sam Nguyệt im lặng hai giây, "Chúng mình chia tay rồi."

"Khi nào?"

"Hôm qua."

"Các cậu lại đùa nữa?" Sau khi hai người này cãi nhau, liền thường xuyên có mâu thuẫn, nhưng một giây trước bảo chia tay, một giây sau đã làm hòa.

"Lần này không phải đùa, chúng mình chia tay thật rồi." Giọng cô ấy nhỏ lại, "Mình không muốn chờ anh ta, anh ta nói đợi thêm hai năm nữa mới kết hôn, mình biết anh ta chính là không muốn cưới mình cho nên mình đã đá anh ta."

"Nguyệt Nguyệt..."

"Ai nha cậu đừng khuyên mình, lần này là thật. Kỳ thật mình và anh ta náo loạn đòi chia tay đã được một đoạn thời gian rất dài, lần này xem như hai người đều được giải thoát. Nhưng mà đây không phải trọng điểm," Thân Sam Nguyệt cười, "Tối thứ sáu tuần này, có một buổi tiệc rượu, cậu đi theo giúp, bên trong đều là đàn ông độc thân giàu có chất lượng tốt, mình cảm thấy sẽ gặp được người mà mình thích."

"Nhưng mình không có hứng thú."

"Cục cưng, mình cảm thấy cậu nên thử thay đổi không khí mới, không nên sống trong quá khứ nữa, quen thêm nhiều bạn mới cũng không có hại đâu."

Thân Sam Nguyệt ủy khuất, "Xem như cậu đi theo giúp mình nha, để mình nhanh chóng gặp được người mình thích, sớm một chút bước ra khỏi bóng tối thất tình, được không? Nếu không tối nay mình sẽ đi tìm cậu uống rượu."

Lúc trước Thân Sam Nguyệt chia tay với Tiền Nhiệm thì uống say mèm, dáng vẻ đi trên đường ôm lấy Hề Phán mà hát < Vận may đến >, cô nhìn lịch trình rồi lại mở miệng, "Được được được, sợ cậu rồi."

***

Tới tối thứ sáu, sau một ngày làm ổ ở nhà thì Hề Phán đang ngồi trên xe Thân Sam Nguyệt, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen tay áo kiểu đèn lồng, bên dưới xếp ly lượn sóng, phối hợp với màu son đỏ gạch kiểu cổ trang, lộ ra nét đẹp nữ tính.

"Mình hoài nghi hôm nay cậu thật sự là muốn đi câu dẫn đàn ông."

Hề Phán im lặng, "Mình thật sự không có lễ phục để mặc."

"Aizz, cậu không cần câu, chỉ cần cậu nhấc ngón tay lên, đàn ông đều ngoan ngoãn mắc câu."

"Yên tâm, tất cả đàn ông hôm nay đều để cho cậu."

Thân Sam Nguyệt xẹp miệng, "Mình mà không có người đàn ông nào thích à."

Hề Phán thấy cô ấy rơi vào trạng thái không vui thì ôn nhu cười một tiếng, sờ sờ đầu của cô ấy: "Được rồi, quá khứ đã qua, có vài người không biết quý trọng, nhưng cũng sẽ có người trân quý mà giành lấy."

Giọng của cô dừng lại, "Tất cả đã qua, đều là vì mong muốn cuối cùng sẽ gặp được người tốt hơn."

Lúc trước cô cũng tự an ủi mình như thế.

Thân Sam Nguyệt mỉm cười, "Hôm nay Phán Phán nhà ta thật đáng yêu."

"Đi thôi." Thân Sam Nguyệt đạp xuống chân ga, bẻ lái, sau một lát, chiếc Audi màu đen phía sau cũng chậm rãi rời khỏi.

Nửa giờ sau, xe dừng ở tầng hầm bãi đậu xe của khách sạn năm sao nơi tổ chức tiệc rượu nào đó. Hai người xuống xe, đi thang máy lên lầu.

Đến địa điểm tổ chức tiệc rượu, Thân Sam Nguyệt đưa ra hai tấm thư mời, hai người đi vào, nhìn xung quanh đều là những người lịch lãm và sang trọng, họ đang thì thầm trò chuyện với nhau.

Âm nhạc trầm thấp êm tai hòa vào bầu không khí cao quý ưu nhã, Hề Phán cầm lấy một ly rượu trong mâm của người phục vụ, ánh mắt đảo quanh một vòng: "Đây rốt cuộc là tiệc rượu gì vậy?"

"Không rõ, dù sao cũng là cậu của mình cho mình thư mời, tuyệt đối không có vấn đề."

Thân Sam Nguyệt lôi kéo cô đi đến một góc bên cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm lộng lẫy bên ngoài rồi hỏi: "Cậu đoán xem lát nữa trong hai chúng ta thì ai là người bị tiếp cập trước?"

Hề Phán nhấp một ngụm rượu, sắc mặt bình thản đáp: "Khẳng định là cậu."

"Vì sao?" Ánh mắt Thân Sam Nguyệt rơi vào bóng dáng người đàn ông mặc tây trang mang giày da ở phía xa, cười nháy nháy mắt.

Hề Phán không thèm để ý cô ấy, quả nhiên không bao lâu, người đàn ông kia liền đi tới chào hỏi với Thân Sam Nguyệt.

Hai người trò chuyện vài câu, cuối cùng đối phương mời Thân Sam Nguyệt đi nếm thử mấy vị rượu, Thân Sam Nguyệt nhìn Hề Phán, cô hiểu ý gật đầu.

Một mình Hề Phán đứng tại chỗ, uống rượu, nghĩ đến một số chuyện, cho đến khi sau lưng vang lên một giọng nói: "Cô à, xin lỗi đã làm phiền."

Cô quay đầu liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest màu đỏ rượu đứng ở phía sau, khóe miệng ngậm lấy ý cười. Anh ta để tóc đầu đinh, như hình lập phương.

"Chào anh."

Hề Phán lạnh nhạt đáp.

"Tên tôi là Lư Tấn, đây là danh thiếp của tôi, có thể biết tên của cô không?"

Hề Phán tiếp nhận danh thiếp, nhìn chữ viết phía trên "Tổng giám đốc Tập đoàn Xây dựng Lộ Phi Đường". Cô nói tên mình, Lư Tấn gật gật đầu, "Cô Hề đứng đây một mình cũng lâu, nên tôi do dự rất lâu mới dám lại gần."

Vừa nhìn Hề Phán đã biết là kiểu người không thích kết giao bạn bè, cho nên vừa rồi cô mới nói Thân Sam Nguyệt sẽ bị bắt chuyện trước, vì cô không đưa ra bất kỳ tín hiệu gì với người xung quanh.

"Tôi chỉ đi theo bạn đến mà thôi."

Hề Phán ngửa đầu uống hết ly rượu để ở trong mâm, ánh mắt Lư Tấn nhìn hướng xuống đường cong trên cổ của cô, nói tiếp: "Không sao, tôi cũng chỉ là đến nếm một chút rượu."

Hai người nói chuyện phiếm coi như ăn ý, cuối cùng Lư Tấn hỏi: "Cô có hứng thú với rượu vang? Nếu như cô muốn hiểu rõ, tôi có thể dẫn cô đi nếm thử."

Thấy cô im lặng, anh ta lại nói bổ sung: "Hôm nay tới đây nếu như không uống rượu ngâm thì thật đáng tiếc."

Cuối cùng Hề Phán cũng gật gật đầu, cùng anh ta rời đi.

Dù sao coi như quen thêm bạn, cô cũng không cần phải mâu thuẫn.

Lư Tấn xác thực rất hiểu rượu vang, đưa cho cô mấy ly, đồng thời cũng giới thiệu với cô, "Loại này là Chardonnay sản xuất năm 99 ủ ở trong thùng gỗ cao su, cảm giác tương đối dịu dàng, không giống Bordeaux trầm ấm..."

Hề Phán rất ít nghiên cứu về rượu vang nên hôm nay cũng hiểu thêm một ít, uống gần xong, Thân Sam Nguyệt và một người đàn ông đi tới, Lư Tấn chào hỏi cùng anh ta, thì ra hai người này cũng là bạn bè.

Cuối cùng khi tiệc rượu kết thúc, Thân Sam Nguyệt đã trao đổi phương thức liên lạc với đối phương, rất nhanh liền thành bạn bè, Lư Tấn nói với Hề Phán: "Cô uống rượu, tôi đưa cô về nha?"

Thấy Hề Phán do dự, anh ta cười chỉ chỉ Thân Sam Nguyệt còn đang trò chuyện khí thế ngất trời cách đó không xa: "Đoán chừng bạn của cô muốn được bạn của tôi đưa về, cho nên cũng xin phép cô cho tôi hoàn thành phép lịch sự đi."

Thân Sam Nguyệt tới, quả nhiên nói lời như thế với Hề Phán, cuối cùng còn nháy nháy mắt với cô, ánh mắt ra hiệu với cô [ Lư Tấn rất được, có thể thử một chút ].

Hề Phán hào phóng gật đầu, "Đi, vậy làm phiền Lư tiên sinh."

***

Hề Phán ngồi trên xe của Lư Tấn, sau khi lên xe, cô ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt của con gái, vô ý thức nhìn về phía Lư Tấn, anh ta chỉ mỉm cười với cô: "Nhà cô ở đâu?"

Cô nói ra địa chỉ, sau khi xe đi về phía trước, cô liền hạ cửa sổ.

Hề Phán nhìn ngoài cửa sổ, giữ yên lặng, Lư Tấn nói: "Tôi cảm thấy cô tương đối lãnh đạm."

"Ừ?"

"Đổi lại là những người phụ nữ khác, khi ở trên xe của tôi, sẽ không chờ tôi tìm chủ đề bắt chuyện." Anh ta nói đùa, "Thế nhưng đối với người đẹp thì hoàn toàn không có suy nghĩ này."

"Tôi chỉ là có đôi lúc không biết nên nói cái gì."

"Không sao, chỉ là trò chuyện vui vài câu."

Lư Tấn im lặng nhìn chăm chú Hề Phán xinh đẹp lạnh lùng, "Tôi rất thích con gái có tính tình như cô."

Hề Phán nghe ra anh ta đang ám chỉ gì, lựa chọn không trả lời.

Đến dưới nhà, Hề Phán nói lời cảm ơn với anh ta rồi xuống xe, chưa đi được mấy bước, liền bị anh ta gọi lại.

Cô nhìn thấy anh ta nới lỏng cà vạt ra, đến gần, cuối cùng đứng trước mặt cô, giọng nói trầm thấp: "Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta trò chuyện tiếp đi?"

Cô sửng sốt: "Trời cũng đã khuya lắm rồi, để hôm khác đi."

Anh ta đến gần một bước, khóe miệng nửa cười, ngữ khí mập mờ: "Tôi cảm thấy chúng ta có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, có thể từ từ giao lưu."

Hề Phán hiểu ý anh ta.

Thì ra người này là tay ăn chơi??

Cô lui ra sau một bước: "Không được, tôi muốn nghỉ ngơi."

Lư Tấn nắm lấy tay của cô, ánh mắt lưu luyến dừng trên khuôn mặt trắng nõn của cô, "Cô Hề, chúng ta đều là người trưởng thành, không cần thiết phải bảo thủ như vậy?"

Hề Phán nhíu mày, hất tay của anh ta ra:

"Ngại quá, tôi còn thực sự không có hứng thú với anh."

Lư Tấn nắm vai của cô, ý cười càng sâu: "Quả nhiên cách mà người đẹp câu dẫn đàn ông chính là như vậy, nếu như cô không muốn tôi lên nhà cô, tôi dẫn cô đi khách sạn," Anh ta nói nhỏ, "Tôi cam đoan chúng ta đều sẽ rất vui vẻ."

Lư Tấn vừa mới nói xong liền có cảm giác bả vai bị nắm chặt, một giây sau liền có một nắm đấm trực tiếp đánh lên trên mặt anh ta, ngay lập tức khiến cho anh ta ngã xuống đất.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì từng quyền từng quyền liền rơi xuống trên mặt, vừa nhanh vừa ác.

Mắt anh ta nổ đom đóm, bị đau nên kêu to, nghĩ muốn đánh lại, lại phát hiện sức lực của đối phương quá lớn.

Vốn dĩ Hề Phán vừa định nâng giày cao gót lên giẫm, ai ngờ đã thấy Cố Viễn Triệt không biết từ đâu xuất hiện, trực tiếp đè Lư Tấn xuống đất mà đánh.

Cô đứng ngây ngốc.

Trong ấn tượng của cô thì Cố Viễn Triệt là nam sinh yếu đuối vậy mà bây giờ lại ra tay không lưu tình một chút nào, Lư Tấn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ngao ngao kêu to, Hề Phán nhanh chóng níu tay Cố Viễn Triệt lại, "Đừng đánh, đừng đánh nữa."

Cố Viễn Triệt nghe được tiếng của Hề Phán, lúc này tay mới buông cổ áo đối phương ra, ném anh ta xuống đất.

Anh đứng dậy, bễ nghễ nhìn Lư Tấn đang đau đớn ôm đầu không động đậy được trên mặt đất, môi mỏng phun ra mấy chữ trầm lãnh...

"Thoải mái chưa?"

Editor: Tử Hy