Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 64: Hiệp Ước Đồng Minh Kháng Chiến




Chu Thừa gầm lên, hắn lao đến như dời núi lấp biển với bắp thịt như cung bắn tên, đánh một quyền về phía Phó Nhất Hành. Sau khi Phó Nhất Hành bảo vệ Uyển Sa đến sau thân cây, đối diện với nắm đấm sắt của Chu Thừa đánh tới. Rầm một tiếng, cành cây rung chuyển dữ dội và từng tầng lá cây xanh mướt cũng bị lay chuyển xào xạc. Chu Thừa thu hồi quả đấm, nhìn lỗ thủng bị tạo ra trên thân cây, vậy mà không thấy bóng dáng của Phó Nhất Hành đâu, hắn gãi gãi đầu, tìm kiếm bóng dáng Phó Nhất Hành.

Đỉnh đầu bỗng dưng truyền đến tiếng quát sắc bén: "Ở đây." Chu Thừa chậm chạp ngẩng đầu, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, một bóng người từ trên ngọn cây nhảy xuống, vượt qua đôi vai rộng của hắn, nện vào huyệt thái dương yếu ớt. Chu Thừa bị đập vào đầu khiến đầu óc choáng váng hoa mắt, phun ra nước miếng rồi thân hình vạm vỡ ngã quỵ xuống.

Phó Nhất Hành biết rõ, Chu Thừa đã bị cải tạo thân thể, bắp thịt đã khai phát đến cực hạn, trừ phản ứng không nhạy bén thì hầu như không có nhược điểm gì cả Huyệt Thái Dương cũng là tử huyệt của con người, nếu không nói nguy hiểm đến tính mạng thì cũng có thể khiến động mạch người đứt ra rơi vào hôn mê.

Phó Nhất Hành xoay người xuống đất, nhìn xuống khuôn mặt hung dữ của Chu Thừa và cánh tay thô đầy bắp thịt xấu xí, lạnh lùng cười nhạo: "Bị biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, chi bằng tao tiễn mày đi một đoạn đường." Giết Chu Thừa cũng là diệt trừ mầm mống nguy hiểm.

Uyển Sa đã chạy đến, lo lắng hỏi: "Hắn bị ngất?" Phó Nhất Hành vốn muốn lấy dao ra, nhưng ở trước mặt Uyển Sa, không chút nào muốn để cho cô thấy máu, thu dao trở về: "Hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi." Uyển Sa thở dài: "Thật ra hắn cũng đáng thương, không ai muốn bị biến thành như vậy." Phó Nhất Hành mím chặt đôi môi mỏng, từ chối cho ý kiến, trừ Uyển Sa, anh không có dư thừa tâm trí để có thêm thiện cảm với bất kỳ ai.

Phía sau truyền đến tiếng hơi thở hổn hển, có người lắp bắp khẩn cầu: "Van xin... Xin hai người, đừng. . . Đừng làm hắn bị thương." Uyển Sa nhìn lại, phát hiện chính là YaYa mồ hôi nhễ nhại, không khỏi hỏi: "YaYa, em vào bằng cách nào?" YaYat vọt tới trước mặt Chu Thừa, quỳ xuống cẩn thận nâng cái đầu tốt của hắn đặt lên đùi gầy nhỏ của mình. "Em... Em xem trực tiếp thấy người to lớn đánh nhau, lo lắng hắn sẽ bị thương, hoặc làm... Làm người khác bị thương nên lén vào đây."

Đi cùng với YaYa đến còn có Vương Hữu An, hắn thấp giọng nói: "Cô ấy là con gái của huấn luyện viên Trần, dù là trà trộn vào đấu trường, cũng không ai dám động vào cô ấy. Đúng rồi, hai người đã thu thập đủ hai ký hiệu chữ?" Dứt lời, Vương Hữu An sợ họ hiểu lầm, vội vàng nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là hoài nghi những người quản lý này cố ý đùa bỡn chúng ta, chỉ dùng cùng một loại đồng hồ mặt trời. Tin không thì tôi đã tìm được cách tháo đồng hồ an toàn, thuyết phục được 12 sinh tồn giả khác ngừng chiến đấu."

"Tôi biết cách của anh." Phó Nhất Hành liếc nhìn chiếc túi lớn của hắn, "Hừm, cho dù cởi bỏ đồng hồ, những việc anh làm đều vô nghĩa." Vương Hữu An nhìn đồng hồ đếm ngược, cũng còn 20 phút nữa, tay nắm chặt túi nổi đầy gân xanh, gằn giọng nói: "Tôi đã chịu đủ loại bị đùa bỡn như súc sinh. Phó Nhất Hành, tôi biết cậu rất mạnh, có thể dẫn dắt chúng tôi."

Từ sau rừng cây, khoảng hơn mười sinh tồn giả thong thả bước đến, đồng hồ đeo tay của bọn họ đã được cởi ra, họ đặt đồng hồ trên bãi cỏ như thể hiện sự đầu hàng. Ánh mắt của Vương Hữu An sáng quắc nhìn về phía Phó Nhất Hành, chờ đợi anh có thể cùng mình đồng minh.

Uyển Sa thầm nghĩ bản thân Vương Hữu An rất có khả năng lãnh đạo, hắn lại chủ động giao quyền lãnh đạo cho Phó Nhất Hành, khẳng định là nhìn ra năng lực cường nhân của anh. Chẳng qua, Phó Nhất Hành thích làm việc một mình, có thể sẽ không đồng ý với Vương Hữu An. Phó Nhất Hành nhếch môi, cười có chút mỉa mai: "Nếu anh muốn hành động lớn như vậy, anh cho rằng sẽ không bị bọn chúng phát hiện sao? Nói không chừng bọn họ còn xem việc phản kháng của các người như một màn ngẫu hứng biểu diễn trên đấu trường."

Vương Hữu An sửng sốt, vì kích động màu sắc mặt đỏ ửng, thoáng chốc biến thành ảm đạm. Ánh mắt của Phó Nhất Hành liếc xéo về phía ngọn cây, duỗi tay ra, chỉ vào máy quay không người lái đang nằm trên ngọn cây. "Những lời khác của anh hãy đợi đến khi diệt ong ruồi bọ rồi nói tiếp."