Trong đấu trường rừng rậm, một số máy quay không người lái bay vờn quanh quay chụp kêu vù vù, giống như ruồi bọ đuổi không đi. Uyển Sa cất đồng hồ vào trong túi, ngẩng đầu nhìn máy quay không người, phiền toái nhíu mày, sau đó tiện tay níu cánh tay Phó Nhất Hành, cảm thấy cơ bắp của anh siết lại thành từng khối. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện gương mặt của anh như không chút dao động, nhưng trong đôi mắt lại sâu không thấy đáy, ngưng tụ ra tia khát máu. Chẳng lẽ lúc trước giết chóc, khiến cho máu huyết anh sôi trào?
Uyển Sa thoáng cảm thấy băn khoăn trong lòng, nhẹ nhàng gọi anh: "Nhất Hành, đợi đã." Phó Nhất Hành nghe vậy, quay mặt buông mắt. Uyển Sa kiễng chân lên, đôi môi hồng nhuận hơi chữ lên, hôn lên đôi môi mỏng của anh một cái, cố ý phát ra tiếng chụt. Phó Nhất Hành hết giật mình, sự u ám trong ánh mắt nhạt đi rất nhiều, chợt trên môi nở nụ cười, anh giữ chặt eo cô, gia tăng thêm nụ hôn này. Làn môi anh hơi lạnh, cái lưỡi của anh nóng bỏng xâm nhập vào trong khoang miệng cô,trăng môi cắn chặt lấy cô,t tràn ra một hồi đau xót, đầu lưỡi ra vào miệng nhỏ một cách gợi tình, kỹ thuật hôn như dày công tôi luyện.
Uyển Sa bị hôn đến không ngừng thở dốc, nhẹ nhàng đẩy anh: "Còn hai tiếng rưỡi..." "Chưa từng nghe qua cò trai còn tranh nhau Ngư Ông Đắc Lợi sao?" Phó Nhất Hành ôn Uyển Sa vào bên trong bụi cỏ cao một mét và cởi khóa quần đồ ngụy trang của cô. Dù muốn dù không, rất nhiều người không biết ký hiệu của chính mình, vì để hoàn thành nhiệm vụ,chọc phải gom đầy đủ hai loại ký hiệu, chỉ cần cướp đoạt của những người sau cùng là được. Uyển Sa cảm giác anh vuốt ve bên trong bắp đùi, tiểu thuyết run lên, cô vô thức kẹp chặt tay anh: "Ký hiệu của 5 người bọn họ đều là mặt trời." "Anh biết." Phó Nhất Hành cười khẽ, tách ra đôi chân gầy của cô, "Nói không chừng tất cả đều là mặt trời."
"Em... Ừm..." Quần lót của Uyển Sa bị cởi ra và treo ở trên đầu gối, Phó Nhất Hành không muốn để cô trần truồng ngoài trời, chỉ cởi quần đến đùi của cô, côn thịt nam tính chen vào giữa hai chân cô. Gậy thịt nóng hổi ma sát bên trong hoa môi của cô khiến tay ngứa ngáy, nhắm ngay cửa huyệt ướt sũng chen lách vào, mở ra hành lang khít khao, đâm vào nơi sâu nhất. Uyển Sa quỳ trên cỏ dại, cỏ nhọn đâm vào đầu gối, hạ thể bị gậy thịt to dày xuyên qua, nhỏ giọng rên ư ư.
Phó Nhất Hành phủ trên người cô, tay chui vào vạt áo, khéo léo cởi nút thắt của áo lót, xoa nắn hai vú tròn đầy. Lúc này, truyền đến tiếng máy quay không người, dường như muốn tiếp cận nơi này. Từ trên cao nhìn xuống, tấm lưng rộng lớn của Phó Nhất Hành đang không ngừng chuyển động, dưới thân của ảnh lờ mờ có thể thấy được một cô gái đang nằm sấp. Phó Nhất Hành nhíu mày, nhặt lên một viên đá, canh chuẩn xác ném vào máy quay không người chuẩn bị quay lén. Một tiếng va chạm, chiếc máy quay không người lái bị đập vào cánh vách nghiêng đụng vào cây đại thụ, phát ra tiếng nổ tung chói tai. Uyển Sa bị thúc nghiêng về phía trước, lắng nghe âm thanh va chạm phía sau của cơ thể, khoái cảm từ hạ thể tràn đầy đến đỉnh đầu, toàn thân giống như bị bành trướng.
Kỹ năng của Phó Nhất Hành thật tuyệt vời, anh dùng chính cạn một sâu trêu đùa, mỗi lần nhẹ nhàng rút ra cắm vào và cái, nhất định hung hăng dùng lực tiếng công thâm sâu, làm cho Uyển Sa rên thành tiếng. Trong hoa huyệt ứa ra mật dịch, bắn ra từng giọt rơi trên hoa cỏ xanh trong vắt, cực kỳ dâm mỹ. Bởi vì thời gian ngắn ngủi, Uyển Sa vô cùng quý trọng khoảng thời gian làm tình này, cô dốc hết sức màu phối hợp với anh, hoa huyệt luôn kẹp chặt gậy thịt của anh hết lần này đến lần khác khuất đảo khiến anh gợi cảm thở gấp, nhanh chóng tăng tần suất rút ra cắm vào. "Nhất Hành, nếu có thể rời khỏi đảo, em vẫn muốn cùng anh sống như người bình thường, cùng học một trường, cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, hẹn hò vào cuối tuần, có được không?"
Phó Nhất Hành giữ chặt eo của cô, hóp bụng dưới thúc vào chỗ sâu nhất bắn ra dòng suối nóng trắng đục, khàn khàn nói một tiếng: "Được." Uyển Sa chợt anh phát tiết đầy đủ, xoay người ôm chặt lấy anh: "Nếu điểm của em không tốt, anh phải dạy kèm cho em." Cánh tay Phó Nhất Hành khép lại, nhẹ nhàng ôm ấp cô: "Được." "Nữ sinh khác viết thư tình cho anh, không cho phép nhận lấy. Ngoài ra, anh phải thi vào cùng trường đại học, mỗi ngày lại ở bên nhau." Khi cô nói xong, Uyển Sa vùi mặt trong ngực anh, mí mắt nóng lên, tuyến liệt bắt đầu trào rất nóng hổi.
Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói trong trẻo giống như dòng nước mát chảy vào tận đáy lòng, nhấn mạnh rõ từng chữ cho cô: "Anh hứa với em tất cả." "Ừm!" Uyển Sa nở nụ cười mãn nguyện.
Sau khi hai người triền miên qua đi, vẫn còn một tiếng, đi ngang qua khu rừng rậm thấy một mảnh hỗn độn, nơi đâu cũng có thể thấy vết máu, thậm chí có thi thể nằm sâu trong bụi cỏ. Quả nhiên Phó Nhất Hành đã nói đúng, tốt nhất nên để gần cuối giờ mới liên hệ với những người khác.
Cách đó không xa, có một người đang hả hê cười to: "Tên to con này lại hôn mê." "Có vẻ như hắn đã cố thoát đồng hồ của mình nên bị điện giật choáng, để tìm thử xem trên người hắn có chiếc đồng hồ khác không. "Uyển Sa trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn lén, thấy Chu Thừa nằm giang tay giang chân ở trên thảm cỏ, bị ba tên sinh tồn giả vạm vỡ vây lấy. Một sinh tồn giả ngồi xổm xuống, sờ soạng túi của Chut Thừa: "Không có đồng hồ, chỉ có một miếng bánh mì khô."
Sinh tồn giả kia vừa mắng chửi, vừa đá vào Chút Thừa: "Đã hai tiếng rồi, đồ đầu heo này..." Khi hắn đang chửi mắng, gót chân bị lòng bàn tay tốt bắt lấy, ném mạnh đi, cả người giống như cái bánh bị đập trên mặt đất.
Chu Thừa thở dốc, giống như dã thú xoay người đứng lên, một quyền đập vỡ mặt tên sinh tồn giả khác, nhất thời đầu rơi máu chảy. Sau khi cải tạo thân thể, thân thể của hắn giống như sắt thép, sức lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi. Sử dụng sức lực chỉ trong phút chốc mà ba tên sinh tồn giả kia đã chết.
Chu Thừa không chém giết họ vì đồng hồ mà là điên cuồng chạy loạn xạ khắp nơi, giống như con khỉ đột đập thình thịch vào ngực mình, tìm kiếm nơi để phát tiết cơn giận vậy.
Uyển Sa vốn định kéo Phó Nhất Hành trốn, không ngờ lại đâm đầu gặp phải Chu Thừa. Chu Thừa vùng cánh tay nổi đầy gân xanh, nhìn Phó Nhất Hành mày rống to, dường như nhớ đến lúc trước bị anh ném ghế vào đầu mày càng tức giận. Phó Nhất Hành cười lạnh, đẩy Uyển Sa ra phía sau: "Tao biết, sớm muộn gì cũng phải giải quyết mày."