Chạy Thoát Học Viện Sắc Tình

Chương 65: Cô Là Người Duy Nhất Chiến Thắng




Sau khi Vương Hữu An xử lý xong máy bay không người lái, tâm trạng của hắn cũng rất phức tạp. Kế hoạch của bọn họ bị nghe trộm đồng nghĩa với việc phản kháng tiếp theo sẽ khó khăn hơn. "Tốt hơn hết là hai người nên tháo đồng hồ ra thứ này sẽ theo dõi hành động của hai người." Hắn đưa chiếc túi lớn cho Uyển Sa, vừa mở rất đã thấy bên trong chứa đầy đá tỏa ra khí lạnh. Đồng hồ có chức năng theo dõi nhiệt độ cơ thể, nó sẽ tự động mở khóa khi nhiệt độ của cơ thể thấp hơn bình thường. Trước khi bước vào đấu trường, Vương Hữu An đã bí mật lên kế hoạch và dụ dỗ YaYa mang theo một túi nước đá đến đây.

Đầu ngón tay của Uyển Sa xoay mặt đồng hồ, ánh mắt loé lên, dường như không muốn tháo đồng hồ ra. Phó Nhất Hành tháo đồng hồ xuống trước, trầm giọng nói với Uyển Sa: "Có tôi ở đây." Uyển Sa nghe những lời đó trấn tĩnh tinh thần, thọc tay vào những viên đá mát lạnh, một tiếng lách cách, chiếc đồng hồ đã rơi khỏi cổ tay, vừa lúc lột ra kí hiệu của mặt đồng hồ. Sua khi Vương Hữu An nhìn rõ, hít sâu một hơi: "Quả nhiên đúng như tôi nghĩ. Mặt trăng và mặt trời tương xứng âm và dương, chỉ có người nữ mới có ký hiệu mặt trăng." Uyển Sa vốn đã biết ký hiệu của mình, chuẩn bị giao cho Phó Nhất Hành, cô vội cúi xuống nhặt chiếc đồng hồ và bỏ vào túi.

Lúc này, Chu Thừa đang gối đầu trên đùi YaYa đột nhiên tỉnh lại, kinh mạch trên trán phồng lên, miệng bắt đầu thở. YaYa nâng bàn tay đen và gầy nên, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu to lớn của hắn, thấp giọng an ủi: "Người cao to, đừng. . . Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ. . . Bảo vệ anh." Những người xung quanh nghe xong không nhịn được cười. Hắn to con mạnh mẽ như vậy cần cô bảo vệ sao? Vương Hữu An biết Chu Thừa chỉ nghe lời YaYa nói, nghiêng người, nói cho YaYa kế hoạch tiếp theo của hắn. YaYa nghe thấy mặt sửng sốt rồi do giự lắp bắp không trả lời được: "Tôi. . . Tôi lo lắng cho anh ấy..." Vương Hữu An nói nhỏ: "Chúng tôi làm vì muốn tốt cho Chu Thừa, cô cũng không muốn anh ta ở đây mãi mãi chứ." YaYa cúi đầu nhìn Chu Thừa, cắn môi dưới, gật đầu: "Được."

Chu Thừa xoay người đứng dậy, lòng bàn tay to nâng YaYa lên, ôm cô trên vai mình.ta Lúc đầu YaYa lắc lư, vì ổn định trên cơ thể hắn nên ôm lấy cái đầu to cua Chu Thừa, giạng chân ngồi trên bả vai rộng rãi của hắn.

Để ngăn chặn các sinh tồn giả chạy trốn khỏi đấu trường, bên ngoài đấu trường bao quanh bởi lưới điện cao thế, được canh gác bởi các giám thị cầm súng, không dễ để thoát ra. Lưới điện cao thế không dễ dàng phá hủy, Vương Hữu An quyết định nhớ Chu Thừa nhổ tận gốc một cái cây khô đã chết, dù sao trong số bọn họ, chỉ có Chu Thừa có đủ sức lực như vậy. Sau khi Vương Hữu An triển khai, hắn đến gần lưới điện cao thế và giả vờ nói chuyện với người canh gác.

Giám thị có phần đề phòng với Vương Hữu An, mặc kệ hắn ta nói gì, giám thị chỉ cầm súng chỉ vào ngực hắn, không cho phép hắn lại gần. Khi không ai ngờ đến, một khúc cây đã chết cao hơn 2m được nâng lên đập vào sau lưng của giám thị, khiết cả người và cây ngã vào lưới điện làm sập mạng lưới điện cao thế.

Giám thị bị điện cao thế mà co giật toàn thân khóe miệng sùi bọt mép, chỉ vài giây sau đã chết. "Chết tiệt." Vương Hữu An vỗ ngực, liếc mắt nhìn Chu Thừa, oán thầm tên ngốc này không có não, suýt chút nữa đã đập chết hắn vào lưới điện. Lưới điện bị phát hỏng, làm sao mà quản trị viên có thể không chút ý. Vài phút sau, các máy quay không người lái bay xung quanh để ghi hình.

Cùng lúc đó, bên cạnh màn hình lớn đang phát trực tiếp, Vitas nở nụ cười toe toét rất có phong thái chuyên nghiệp của người dẫn chương trình trước ống kính: "Những sinh tồn giả đã thành công vượt qua lưới điện, bọn họ cũng không phải nhóm đầu tiên trốn thoát, nhưng có lẽ là nhóm người sẽ có cái chết thê thảm nhất."

Hơn mười sinh tồn giả đã bị cải tạo thân thể, về mặt thể lực lại khỏe mạnh và có sức dẻo dai nên họ thuận lợi giết chết một số tên giám thị, cướp được súng của bọn chúng. Sau khi sinh tồn giả cầm vũ khí trong tay và bắn chết một người giám thị, bắt đầu đắc ý vênh váo. "Những giám thị này thật vô dụng, chỉ cần một phát súng đã có thể tiêu diệt chúng." Khóe môi của Phót Nhất Hành khẽ nhếch lên, bật ra một tiếng cười lạnh.

Uyển Sa lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, bọn họ không để ai vào mắt, một trong tối một ngoài sáng làm sao có họ có thể trốn thoát dễ dàng như vậy?

Trên trời cao, trên ngọn cây xanh đang rung rung, bỗng dưng truyền đến giọng nói cao vút và ngọt ngào của Vitas: "Cho một người năm phút để trở lại chỗ cũ, nếu không tất cả đều bị xem như phết vật."

Một số sinh tồn giả bắt đầu thể hiện sự sợ hãi, do giự mà quay trở lại. Vương Hữu An phát hiện lòng người xao động, giơ súng lên trời bắt mấy phát: "Đừng sợ, bây giờ chúng ta có súng, lát nữa sẽ có thể tránh khỏi sự theo dõi của bọn chúng." "Còn 30 giây nữa, xem ra các người không có ý định đầu hàng, tôi cho mọi người thêm một cơ hội nữa, bắt đầu đếm ngược, 30, 29, 28..." Xung quanh, sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng bước chân, một nhóm giám thị đang đến gần bọn họ mơ hồ nghe được tiếng của huấn luyện viên Trần hét lên: "YaYa, trở lại cho cha YaYa nghe tiếng cha gọi mình má lưng cứng đờ. Vương Hữu An nhăn mặt nhe răng, cầm súng hét lên: "Thà chết không đầu hàng!" Những người ủng hộ cũng hét lên: "Không bao giờ đầu hàng!"

"Tôi đầu hàng." Phó Nhất Hành bỗng nhiên quay sang Uyển Sa nhét đồng hồ của anh vào trong tay cô. Uyển Sa bị ép nhận chiếc đồng hồ lạnh lẽo, nhấp nuốt ý nghĩa của ba chữ đó mà trái tim như bị bóp mạnh. Vương Hữu An bị chọc giận, chất vấn: "Phó Nhất Hành, anh đang làm gì vậy?" Phó Nhất Hành lạnh lùng nói: "Tôi sẽ tiếp tục chơi với anh nhưng không mang theo cái ấy." Quả nhiên, Vương Hữu An nhận ra sự sắp xếp của Phó Nhất Hành, cuộc đấu súng tiếp theo sẽ không thể tránh khỏi, đến lúc đó càn quét một trận mà Uyển Sa tay trói gà không chặt, khả năng bị thương rất cao.

Uyển Sa nắm chặt tay Phó Nhất Hành, giọng nói khàn khàn cương trực phát ra từ cổ họng: "Em không rời khỏi anh, dù có chết cũng không sợ." "Tôi không cho phép em bị thương, dù chỉ một chút." Bàn tay Phó Nhất Hành ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô mà hôn nhẹ lên, hơi nóng thở ra lướt qua làn da của cô, "Nghe lời tôi, tôi sẽ sớm đến đón em." Mí mắt của Uyển Sa khó chịu, cô gật gật đầu: "Anh nhất định phải đến đón em."

Trong thâm tâm cô biết rõ, Phó Nhất Hành xác định trong quy tắc trò chơi chỉ một người có thể sống sót, nên anh lựa chọn để Uyển Sa thắng còn mình tự mở một con đường máu. Về phần anh đến cửa sông hay cửa chết, anh không thể chắc chắn.

Ánh mắt của hơn mười sinh tồn giả giống như mũi tên nhọn bắt về phía Uyển Sa, suy tính nếu như kháng chiến thất bại thì cướp lấy chiếc đồng hồ của cô gái này, khả năng còn có một con đường sống. Uyển Sa bị bọn họ nhìn chăm chút khiến lưng cô lạnh toát, mắt thấy một bóng lưng rộng lớn chắn trước người. "Ai dám động vào cô ấy?"

Phó Nhất Hành siết chặt đôi găng tay đen nhanh chóng chắn lại, nghiêm khắc đưa ra lời cảnh cáo, sát khí thoáng chốc cắt vỡ màng nhĩ của mọi người. Một người dù có tặc tâm cũng không có gan cướp, chứng kiến bóng dáng gầy yếu của Uyển Sat lẻ loi, từng bước một đi về phía lưới điện bị phá hỏng. Ba tên giám thị vây quanh Uyển Sa, biết cô người thắng cuộc, thái độ xem như không tệ: "Đi thôi, đến sân khấu nhận phần thưởng."