Cháy Nắng

Chương 29: Ôm nhau




Khi Trần Giang Dã trở về thôn Hoàng Nhai đã là năm giờ chiều.

Cậu cất xe đi lên lầu, đứng trên ban công liếc nhìn sang sân nhỏ ở bên cạnh, không thấy Tân Nguyệt đâu.

Một cơn cáu kỉnh dâng lên, cậu nhíu mày lấy hộp thuốc ra châm một điếu, không đi vào phòng, đứng dựa vào ban công hút thuốc.

Khi hít chất nicotin vào phổi, lông mày của cậu hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn còn một khe núi sâu.

Hút đến một nửa, một bóng người lay động xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Cậu lập tức ngước mắt lên, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.

Sau khi nhìn rõ bóng dáng của người đó, chút ánh sáng lại mờ đi.

Cách đó không xa, Tân Long vác cuốc trên vai chậm rãi đi về bên này.

Trần Giang Dã hít một hơi thật sâu, không thể giải thích được, vô thức đưa bàn tay kẹp điếu thuốc xuống.

“Tiểu Dã hôm nay cháu không ra ngoài hả?” Tân Long cũng nhìn thấy cậu, chào hỏi cậu vài câu.

“Vừa quay về ạ.”

“Đi tiễn bạn bè hả?”

“Ừm.”

Trần Giang Dã gật đầu.

Tân Long vừa móc chìa khóa ra vừa nói với cậu: “Buổi tối qua đây ăn cơm, tối nay làm gà xé trộn cho cháu.”

Trần Giang Dã chớp mắt, nghĩ chắc Tân Nguyệt đã nói với cha cô cậu sẽ qua ăn cơm mỗi ngày.

“Cảm ơn chú.”

“Cảm ơn gì chứ.”

Tân Long xua tay với cậu, “Chú vào trong đây.”

Tân Long mở cửa đi vào trong, gọi Tân Nguyệt, không có ai trả lời.

Ông mím môi, lấy điện thoại ra xem giờ, lầm bầm trong miệng: “Đã mấy giờ rồi còn chưa quay về, đừng nói là đi hái mộng rồi, lão Tào còn đang đợi mình đánh bài.”

Ông nghĩ ngợi một lúc, xoay người ra ngoài gọi Trần Giang Dã vẫn còn đang đứng trên ban công: “Tiểu Dã, nhờ cháu một việc.”

“Chú nói đi.”

“Cháu lên núi tìm Tân Nguyệt giúp chú, bình thường vào giờ này nó ở trên hồ chứa nước cắt cỏ cho heo ăn, cháu biết hồ chứa nước ở đâu phải không.”

“Cháu biết.”

“Vậy được, tìm thấy nó thì bảo nó mau chóng về ăn cơm, ăn cơm xong chú còn có việc.”

“Được, cháu lấy thứ này rồi đi liền.”

Trần Giang Dã trở vào phòng, ấn thuốc lá vào gạt tàn rồi đi ra ngoài.

Hồ nước cách nơi này ước chừng khoảng nửa tiếng, có một con đường núi không nhỏ dẫn đến hồ, nếu Tân Nguyệt đang trên đường trở về, nhất định sẽ gặp được cậu.

Hôm nay là ngày nhiều mây, gió núi mát mẻ.

Đi dọc theo con đường núi không lâu, Trần Giang Dã bắt đầu giảm tốc độ bước chân.

Cậu nhìn thấy Tân Nguyệt rồi, ở trong một bụi cây đầy trái nhỏ màu đỏ bên đường.

Trần Giang Dã không nhận ra được loại cây này, nó trông giống như một quả dâu tây thu nhỏ treo trên cây.

Cành cây đầy ngạnh, Tân Nguyệt mải mê hái quả mọng nên không chú ý đến cậu, hơn nửa ở đây có một cái cây cao hơn nửa người, tạo ra sự ảo giác, tầm nhìn của cô sẽ bị che khuất khi cô đứng bên dưới.

Con đường này có nhiều người qua lại, Tân Nguyệt phớt lờ sự tồn tại của những người này theo thói quen, Trần Giang Dã chỉ còn cách cô một mét, cô vẫn chỉ vùi mình trong bụi gai và tìm kiếm những trái đỏ mọng.

Trần Giang Dã không gọi cô, lẳng lặng đứng trên cao nhìn xuống cảnh tượng này——

Thiếu nữ khom người hái quả mơ trong bụi cây, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, mặc cho gió thổi.

Từng quả mọng đỏ giống như một loại trái cây đẹp rực rỡ trong truyện cổ tích, thắp sáng cả khu rừng và đổi mắt của thiếu nữ.

Bên tai là tiếng ve sầu bất tận, kèm theo tiếng chim hót lanh lảnh, nhưng thế giới lại tĩnh lặng.

Đối với một người sống ở thành phố từ khi còn nhỏ, đã quen nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, nghe thấy tiếng còi xe ồn ào, thì bức tranh ở trước mặt cậu quá mức yên tĩnh, có chút gì đó không chân thực.

Trần Giang Dã cũng đã từng nhìn thấy những cô gái hái chè trên cánh đồng, những cô gái ngửi khóm hoa, nhưng là cố ý có thể nhìn thấy rõ và làm mất giá trị đến thế nào……không sống động như vậy.

Mỹ lệ đến thế này, quả thực không nên làm phiền.

Cậu không gọi Tân Nguyệt, chỉ lặng lẽ đứng bất động chờ đợi cô.

Ven đường có mọc vài bông hồng dại, trong vài phút chờ đợi, cậu tùy tiện ngắt những cánh hoa, nắm trong lòng bàn tay.



Nửa ngày, Tân Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra có người đang đứng trên đường nhìn mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Hai ánh mắt còn chưa va vào nhau, một cơn gió nhẹ nổi lên.

Cảm nhận cơn gió và ánh mắt của cô, Trần Giang Dã đang đứng phía trên mở lòng bàn tay ra, những cánh hoa trong lòng bàn tay bị gió cuốn bay ra xa, rơi trên mặt cô.

Những cánh hoa nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt của cô.

Cô chợt nhắm mắt lại, khẽ nâng vai lên, như một con nai sợ hãi trong núi.

Ánh mắt của Trần Giang Dã tối sầm lại, sau đó khóe miệng nhếch cao lên.

Tân Nguyệt nhăn mũi, phủi cánh hoa trên mặt, mở mắt ra để nhìn thấy nụ cười giễu cợt của cậu.

Tân Nguyệt trừng mắt với cậu: “Sao ở đâu cũng gặp cậu vậy?”

“Có câu này cô chưa từng nghe qua?”

Giọng nói của Trần Giang Dã vẫn còn khàn.

“Câu gì?”

Cậu nhìn Tân Nguyệt từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt chuyển thành màu tối.

“Nếu như em cảm thấy luôn gặp được tôi, đó là do tôi muốn để em gặp.”

――Cậu nói như vậy trong lòng, nhưng không nói ra khỏi miệng.

Khi mở miệng, mười tám ký tự biến thành bốn ký tự:

“Oan gia ngõ hẹp.”

Tân Nguyệt hơi sững sờ, đôi mắt của cô vô thức né tránh: “Đừng có dùng thành ngữ tào lao.”

“Oan gia” trên baidu được giải thích như thế này: Một là đề cập đến biệt danh cho người yêu, hai là chỉ người mang lại đau khổ cho chính mình nhưng không nỡ rời xa, ba là chỉ kẻ thù.

Trong ba cách giải thích này, không có cái nào là phù hợp.

“Còn có, đây là một từ, không phải một câu.”

Tân Nguyệt lại trừng mắt với cậu.

Trần Giang Dã bật cười, quay về vấn đề chính: “Ba cô nhờ tôi gọi cô mau chóng về nhà.”

Tân Nguyệt: “Bây giờ mới mấy giờ?”

“Ông ấy nói ăn cơm xong còn có việc.”

Tân Nguyệt bĩu môi: “Ông ấy còn có thể có việc gì, chính là muốn đi đánh mạt chược.”

Cô một chút cũng không vội cất chiếc dây đeo quả mọng, đưa cho Trần Giang Dã: “Cầm giúp tôi một lát.”

Trần Giang Dã lười biếng ngồi xuống, nhận lấy: “Đây là gì?”

“Ở đây gọi là san phao nhân, không biết tên khoa học là gì.”

Trần Giang Dã cầm lên xem: “Có thể ăn?”

“Không ăn được tôi hái nó làm gì?”

Nói xong, Tân Nguyệt nắm lấy thân cây chuẩn bị trèo lên.

Tối qua vừa đổ mưa, đất hơi mềm, Tân Nguyệt vừa bước lên dốc thì đất đã nứt toác.

Tân Nguyệt chuẩn bị thử lần đầu tiên, một bàn tay to lớn giơ ra trước mặt cô.

“Tôi kéo cô.”

Giọng nói thản nhiên của Trần Giang Dã vang lên từ trên đỉnh đầu.

Tân Nguyệt ngẩn người.

Nhìn bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng trước mặt, Tân Nguyệt vô thức chớp mắt.

Một lúc sau cô mới nói: “Không cần.”

Cô thử lại lần thứ nhất, kết quả vẫn không lên được. Tiếp theo lần thứ ba, lần thứ tư……đều thất bại.

Rõ ràng là thấy quỷ rồi.

Thường ngày cô có thể leo lên những chướng ngại vật thậm chí còn cao hơn thế này.

Một tiếng cười trầm thấp rơi xuống.

“Đừng có cố nữa.” Bàn tay trắng nõn đẹp mắt lại chìa ra trước mặt cô.

Tân Nguyệt cũng không muốn bị cậu cười nhạo nữa, phủi đất dính trên bàn tay chuẩn bị để cậu giúp mình, nhưng nhìn vào bàn tay đó, cô lại do dự.

“Ngây người ở đó làm gì?”



Trần Giang Dã giơ hai ngón tay lên.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, buộc phải đặt những suy nghĩ mờ ám đó ra sau đầu, đặt tay cô vào lòng bàn tay của cậu.

Trần Giang Dã phủ lên bàn tay của cô, nắm chặt.

Lòng bàn tay của cậu rất khô ráp, có một lớp chai sần mỏng. Khi kéo cô lên, những vết chai mỏng cọ vào lòng bàn tay, có chút ngứa.

Sức lực của cậu rất khỏe, có thể dễ dàng kéo cả người cô lên, nhưng chính vì sức lực quá lớn, lực quán tính của cô đã khiến cô lao thẳng vào người cậu.

Tân Nguyệt bỗng mở to mắt, cô muốn dùng tay kia chống vào cậu để ngăn bản thân lại, nhưng tay cô dính đầy bùn đất, vừa giơ lên lại vô thức thu về, trừng mắt nhìn mình đâm vào lòng cậu.

Mà Trần Giang Dã, cậu không có một chút hoảng loạn, đứng dậy đồng thời dùng tay kia ôm eo cô.

Thấy mình sắp đâm vào ngực cậu, Tân Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại, gập vai và cổ, cuộn tròn tư thế ngã vào lòng cậu.

“Bụp――”

Một tiếng bụp vang lên, một bên mặt va vào lồng ngực rắn chắc của cậu.

Hơi thở của cậu bỗng rải ngập trời.

Không thể phân biệt được đó là mùi gì, trộn lẫn với mùi thuốc lá, xộc vào khoang mũi.

Tiếp theo, eo cô bị dùng sức ôm chặt——

Bọn họ hoàn toàn ôm lấy nhau.

Thậm chí, một tay của cô còn bị cậu nắm chặt, như thể họ không tình cờ va vào nhau, mà là ôm lấy nhau nhảy một điệu valse.

Trong vài giây như vậy, hơi thở và ý thức đã biến mất, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ.

Cô dựa vào ngực cậu, như một con mèo được cậu ôm trong lòng.

Ý thức bị kéo về, mặt của cô bất giác nóng bừng, nhiệt độ trên người không ngừng tăng cao.

Mà Trần Giang Dã hoàn toàn không có ý định buông cô ra.

Tân Nguyệt muốn đẩy cậu ra, nhưng một tay bị cậu nắm chặt không thể dùng sức được, tay kia thì dính đầy bùn đất.

Cô lúng túng, lần đầu tiên trong đời bối rối thế này.

Con người luôn luôn ngu ngốc khi ở trong hoảng loạn, cô rõ ràng đỏ mặt đến phát nóng nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trần Giang Dã từ đầu đến cuối vẫn luôn rũ mắt xuống, khi nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô và trên mặt đỏ bừng đến mang tai, cậu đều thu vào trong mắt.

Con ngươi đen kịt của cậu dường như áp chế ánh sáng ở chỗ sâu nhất, chỉ lộ ra một chút, hoặc là công khai hoặc là âm thầm rung động, đặc biệt có ý nghĩa thâm sâu.

Tân Nguyệt nhìn cậu là muốn cậu buông cô ra, nhưng khi đối diện với ánh mắt đó, cô như từ đầm lầy bước xuống vực sâu, trực tiếp rơi thẳng xuống.

Cô mở miệng, nhưng không một lời nào.

Vào một ngày nhiều mây, còn có ánh sáng từ kẽ lá rơi xuống, kèm theo cơn gió, ánh sáng chập chờn đung đưa qua lại giữa hai người họ.

Có điều gì đó đang len lỏi, trong cơn gió chiều cuối hè.

Không biết đã trôi qua bao lâu……

“Cậu……”

Tân Nguyệt cuối cùng cũng đỏ mặt nói ra một chữ.

Phía sau “Buông tôi ra” còn chưa buột ra khỏi miệng, cô chợt cảm thấy eo mình thả lỏng. Trần Giang Dã buông cô ra, lùi lại một bước.

Tân Nguyệt thở phào trong lòng, ba chữ kia cô còn không biết nên nói với cậu như thế nào.

Ánh mắt của Trần Giang Dã vẫn hướng về phía cô, cô chớp mắt thật nhanh, che khuất hàng lông mi dài.

Bầu không khí rơi vào một tình huống khó được đánh vỡ.

Ngay vào lúc Tân Nguyệt không biết phải làm thế nào để giảm bớt bầu không khí khó xử lại mơ hồ, một bàn tay đã nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Tân Nguyệt kinh ngạc trợn to mắt.

Trần Giang Dã bỏ qua sự kinh ngạc và bối rối của cô, véo cằm cô qua phải qua trái, giống như đang đánh giá cô.

Tiếp theo, cậu câu khóe miệng lên, giễu cợt gọi tên cô:

“Tân Nguyệt.”

Ánh mắt của cậu vẫn dán vào khuôn mặt ửng hồng của cô.

Hai tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của cậu: “Mặt đỏ thành thế này.”

Vừa nói, cậu hơi nghiêng người, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ngước mắt lên nhìn vào mắt cô, khẽ cười:

“Cô có cần trong sáng đến như vậy không?”