Hai người cụng bát nhau, uống cạn nước canh trong bát.
Thực ra Tân Nguyệt ăn no rồi, nhưng bầu không khí đều đến đây rồi, cô vẫn uống sạch không chừa một giọt.
“Đưa bát cho tôi.”
Trần Giang Dã duỗi tay qua.
“Làm gì?”
“Rửa bát.”
Tân Nguyệt chớp chớp mắt, luôn cảm thấy hai chữ này bật ra từ trong miệng của cậu rất không bình thường.
“Tôi rửa là được rồi.”
Trần Giang Dã chẹp một tiếng, trực tiếp giật lấy chiếc bát trên tay cô, mặt không biểu cảm nói: “Cô nấu ăn tôi rửa bát, đạo lý hiển nhiên.”
Tân Nguyệt ngạc nhiên, đại thiếu gia sống trong nhung lụa giống như cậu còn muốn tranh rửa bát với cô.
“Cậu biết rửa bát không?” Tân Nguyệt có hơi nghi ngờ.
“Mẹ nó có ai đến bát còn không biết rửa.”
Tân Nguyệt chống cằm nhìn cậu đặt bát trên bếp rửa: “Tôi cảm thấy đại thiếu gia giống như cậu, không biết rửa cũng rất bình thường.”
“Không biết rửa bát không phải là đại thiếu gia, là tên đần độn.”
Tuy nhiên giây tiếp theo sau khi Trần Giang Dã nói ra lời này, cậu phát hiện bản thân đã nói quá sớm, nhìn chiếc bếp hoàn toàn xa lạ, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Ở đây không có gì ở đây ngoại trừ một bếp lò và một bể chứa nước. Nước ở trong nồi cậu còn không biết đổ ở đâu.
“Đổ nước ở đâu?”
“Bên cạnh cậu có một cái xô.”
Trần Giang Dã ồ một tiếng, đổ hết nước ở trong nồi ra cái gáo nước.
“Này! Không phải dùng cái gáo nước đó.”
Trần Giang Dã khựng lại: “Vậy dùng cái nào?”
“Cái trong tay của cậu dùng để múc nước sạch, bên trên là dùng để múc nước bẩn.”
Đổ nước ra ngoài, nhìn lớp bột nhão còn dính ở trong nồi, Trần Giang Dã lại gặp khó khăn. Thứ này trơn nhớt, làm dính lên miếng chà nồi thì không dễ rửa.
Cậu cau chặt mày.
Bát thì ai cũng rửa được, nhưng nồi thì chưa chắc.
Tân Nguyệt cười nhẹ một tiếng, đi qua: “Hôm nay tôi rửa, lần sau cậu rửa.”
Trần Giang Dã ngược lại cũng không muốn phô trương mặt mũi, bước sang một bên, nhưng lông mày vẫn cau chặt. Khi Tân Nguyệt bắt đầu rửa chén bát, cậu cũng không rời đi, đứng quan sát ở bên cạnh. Ở nông thôn có rất dụng cụ cậu chưa từng thấy qua, đây không phải là nhà của cậu, cậu không thể dựa vào suy đoán của mình mà tùy ý sử dụng.
Cậu nhìn thấy Tân Nguyệt cầm một cái muôi múc múc một ít nước từ thùng nước vào trong chậu, sau đó dùng một chiếc bàn chải trông giống như được bó bằng que tre cọ trong nồi một vòng, sau đó gõ vào thành chậu vài cái, rũ bỏ chất nhờn ở trên cọ, sau khi đổ nước ra, bây giờ mới múc nước sạch để rửa nồi.
Lúc này, điện thoại trong túi quần Trần Giang Dã rung lên, cậu lấy ra xem, nghe máy.
“Mày đâu rồi?”
Giọng nói của Phó Thì Việt phát ra từ trong điện thoại.
“Đợi một lát nữa quay về.”
Nói xong, cậu cúp máy.
“Tôi về trước đây, buổi tối gọi tôi.”
“Buổi tối bạn bè của cậu cũng qua hả?” Tân Nguyệt hỏi.
“Hôm nay tôi bảo bọn nó trở về.”
Vẻ mặt của Tân Nguyệt lộ ra vài phần ngạc nhiên: “Người ta từ nơi xa xôi đến thăm cậu, cậu không giữ bọn họ ở lại thêm hai ngày?”
“Không giữ.”
Cậu cũng không nói lý do, chỉ đột nhiên nói ra hai chữ này.
“Đi đây.”
Ra khỏi phòng bếp, Trần Giang Dã ngước mắt lên liền nhìn thấy Phó Thì Việt đang hút thuốc trên ban công.
Thị lực của Trần Giang Dã rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng Phó Thì Việt đang thích thú nhướng mày. Ngược lại cậu không có biểu tình nào, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Phó Thì Việt không bát quái như hai tên Từ Minh Húc và Lưu Duệ, sau khi Trần Giang Dã trở lại cậu ta cũng không trêu chọc gì, chỉ hỏi: “Hôm nay nói thế nào?”
“Đợi Kiều Ngữ và hai tên say rượu kia tỉnh lại, tao đưa bọn mày lên Huyện Bồ.”
Phó Thì Việt: “Không giữ bọn tao ở lại thêm hai ngày?”
Trần Giang Dã vẫn là hai chữ đó: “Không giữ.”
Phó Thì Việt sáng tỏ trong lòng mà mỉm cười, tiếp tục hút thuốc, chỉ khi vừa búng tàn thuốc thì mới nói một câu: “Lần sau gặp lại, có lẽ là năm mới rồi.”
Trần Giang Dã cũng hút một điếu: “Không đến mức đó.”
Phó Thì Việt cũng không tiếp lời.
Hai người trầm mặc hút thuốc.
Khi Trần Giang Dã chuẩn bị châm điếu thứ hai, Phó Thì Việt ngăn cậu lại: “Tối qua mày hút không ít đúng không, giọng nói đều khàn vậy rồi, đừng hút nữa.”
Phó Thì Việt lấy điếu thuốc trong tay của cậu cho vào hộp thuốc lá: “Dắt tao ra ngoài đi dạo đi, tao chưa bao giờ đến vùng nông thôn như vậy.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, tối qua mày có mua bánh mì không, tối qua chỉ ăn chút đồ ăn vặt, tao sắp đói chết rồi.”
“Mua rồi.”
Trần Giang Dã quay vào phòng lấy bánh mì cho vứt cho cậu.
Phó Thì Việt nhận lấy: “Mày không ăn?”
“Tao ăn rồi.”
“Ăn ở nhà Tân Nguyệt?”
Trần Giang Dã không phủ nhận, ừm một tiếng.
“Mày và cô ấy……thôi vậy.”
Phó Thì Việt vẫn không hỏi.
“Đi thôi.”
Hai người ra ngoài đi dạo một vòng, khi trở về thì tình cờ gặp Kiều Ngữ bước ra khỏi ra Tân Nguyệt.
“Kiều Ngữ.”
Phó Thì Việt gọi cô, “Cậu qua về thôi dọn hành lý đi, một lát nữa phải về rồi.”
Kiều Ngữ không ngờ phải về sớm như vậy, vẻ mặt hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, chỉ liếc Trần Giang Dã một cái, sau đó xoay người trở về thu dọn đồ đạc.
Lúc này đã hơn tám giờ, Trần Giang Dã và Phó Thì Việt lên trên gọi hai tên say rượu dậy.
“Anh Dã, anh cũng không biết đạo lý gì cả, mới ngủ có một đêm anh đã đuổi bọn em về rồi.”
Từ Minh Húc còn chưa muốn rời đi.
“Bọn mày lại ở thêm vài ngày, mẹ kiếp tao phải uống đến chết.”
Trần Giang Dã vừa nói như vậy, Từ Minh Húc mới chú ý tới quầng thâm đen dưới mắt cậu: “Tối hôm qua anh không ngủ ngon giấc hả?”
“Không phải là ngủ không ngon giấc, là không ngủ.”
Từ Minh Húc vẫn là một mặt ngây thơ hỏi cậu: “Tại sao không ngủ?”
Trần Giang Dã: “Hai bọn mày gáy mẹ nó còn to hơn tiếng máy kéo, tao ngủ thế nào được?”
Từ Minh Húc xấu hổ sờ mũi: “Em còn đỡ, tên ngốc Lưu Duệ mới gáy to tiếng, tối qua uống nhiều rượu như vậy em còn nghe thấy tiếng gáy của nó.”
Một bao thuốc lập tức bị ném qua, sau đó là tiếng mắng chửi của Lưu Duệ: “Đm tao còn nghe thấy tiếng mày gáy đó!”
“Mày đánh rắm!”
“Mày mới đánh rắm!”
Phó Thì Việt cắt ngang: “Bọn mày có thể mau lên không, Kiều Ngữ đang đợi ở bên dưới.”
Hai người tạm thời ngừng đấu khẩu, mặc quần áo vào, nhưng động tác của Từ Minh Húc rất chậm, rõ ràng là không muốn trở về.
Nhà họ Từ và Nhà họ Trần là thế giao, cậu ta và Trần Giang Dã làm hàng xóm với nhau hơn mười mấy năm, cậu ta không quen với cuộc sống không có Trần Giang Dã, mặc dù môi trường ở đây rất khó khăn.
Không là chỉ vì thói quen, Từ Minh Húc từ trước đến nay luôn ỷ lại vào Trần Giang Dã. Cậu ta là đồ miệng thối, nếu như không phải có Trần Giang Dã chống lưng, không biết cậu ta đã bị người khác đánh mấy trăm lần.
Từ trên lầu đi xuống nước, trên đường đi Từ Minh Húc vắt óc suy nghĩ làm sao để Trần Giang Dã giữ bọn họ ở lại thêm vài ngày, đến súc miệng cũng không quên lải nhải.
“Nếu không thì vậy đi, bọn em lên Huyện Bồ tìm một cái khách sạn, buổi sáng anh lái xe lên thị trấn, bọn em đến thị trấn đón anh, buổi tối lại đưa anh trở về.”
Tuy nhiên, cậu ta nói một loạt dài như vậy chỉ đổi lấy một câu của Trần Giang Dã: “Im lặng súc miệng đi.”
Cuối cùng, cậu ta vẫn bị Lưu Duệ lôi lên xe.
Tín hiệu trên núi không tốt, Trần Giang Dã sợ bọn họ đi nhầm đường nên lái xe máy đi trước dẫn họ ra khỏi núi.
Hôm nay là ngày âm u, đi xe máy khá mát mẻ, Trần Giang Dã vốn chỉ định đưa bọn họ đến thị trấn, nghĩ ngợi một hồi lại quyết định mời họ đến Huyện Bồ ăn bữa cơm.
Cậu dẫn bọn họ đến tiệm cơm mà Tân Nguyệt dẫn cậu đi ăn trước đó.
Tiệm cơm này trông có vẻ tồi tàn, nhưng hương vị thực sự rất ngon.
Từ Minh Húc vốn không muốn ăn, đều đến trên trấn rồi còn dẫn bọn họ đi ăn ở tiệm cơm tồi tàn, nhưng đối phương là anh Dã thân yêu của cậu ta, cậu ta nhẫn nhịn không nôn ra, kết quả sau khi món ăn được dọn lên, cậu ta ăn còn ngon miệng hơn người khác.
“Đm, tiệm cơm tồi tàn thành thế này, vậy mà hương vị lại ngon như vậy!”
Nói xong, cậu ta nghĩ được gì đó, cười hihi hai tiếng, nháy mắt với Trần Giang Dã và nói, “Anh Dã, chỗ này chắc chắn không phải là anh phát hiện ra đúng không.”
Trần Giang Dã liếc cậu ta, không đáp lời.
Từ Minh Húc nhiều lời, cho dù Trần Giang Dã không để ý cậu ta, cậu ta cũng nói không xong.
“Này, anh Dã, khi nào anh quay lại Thượng Hải vậy?”
Động tác nuốt cơm của Trần Giang Dã khựng lại.
Từ Minh Húc nói tiếp: “Đến khi đó em đến đón anh, chúng ta ăn lại một bữa.”
Trần Giang Dã bắt đầu nhai cơm lại, vẫn là không trả lời cậu ta.
“Anh Dã anh nói một câu đi.”
Trần Giang Dã chuẩn bị bảo cậu ta ngậm miệng lại, chỉ đột nhiên nghe thấy cậu ta nói “Đm”.
“Anh Dã! Không lẽ anh không muốn trở về Thượng Hải nữa!?”
Vẻ mặt của Trần Giang Dã bỗng trùng xuống.
Một lúc sau, cậu ngước mắt lên nói: “Mày nghĩ nhiều rồi.”
“Anh sẽ quay về?”
“Ừm.”
Từ Minh Húc nheo mắt quan sát vẻ mặt của cậu, cuối cùng đập bàn một cái: “Vậy anh thề đi.”
Trần Giang Dã cau mày, lạnh lùng liếc cậu ta: “Mẹ kiếp mày mấy tuổi rồi còn thề?”
Từ Minh Húc bĩu môi lẩm bẩm: “Thề một cái thì làm sao, anh lại không phải chưa từng thề qua, em thấy anh đây là trọng sắc khinh bạn không muốn trở về.”
Bình thường, Trần Giang Dã nhất định sẽ mất kiên nhẫn bảo cậu ta câm miệng, nhưng hôm nay cậu lại bình tĩnh lạ thường.
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Từ Minh Húc vang lên tiếng chuông cảnh báo trong lòng, cảm thấy bản thân thật sự nói trúng rồi.
Lúc này, Kiều Ngữ luôn yên lặng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói với Trần Giang Dã: “Nếu như cậu lười thề thì còn được, còn cậu thật sự không muốn trở về, tôi khuyên cậu nên bỏ ý nghĩ này đi.”
Mọi người lần lượt nhìn Kiều Ngữ, Trần Giang Dã cung liếc nhìn cô.
Kiều Ngữ cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói: “Cậu không phải là đến đi học cũng không đi nữa chứ?”
Trần Giang Dã dường như bị giọng điệu chế giễu của cô chọc tức, đè nén ngọn lửa trong mắt.
“Cho dù cậu không đi học, người khác không đi?”
Kiều Ngữ đón nhận ánh mắt áp bức của cậu, “Cậu là đại thiếu gia của tập đoàn Hằng Viến, dựa vào bằng tốt nghiệp tiểu học cũng có thể có tiền mà người khác tiêu tám đời không hết, nhưng những cô gái ở trên núi muốn ra ngoài chỉ có thể dựa vào việc học, hơn nữa người ta cũng có hoài bão của riêng mình, khác xa với những cô gái moi vét kia, không phải cậu chơi đùa chán rồi cho người ta phí chia tay là xong việc, cậu đừng bởi vì nhất thời cảm thấy mới mẻ mà làm trễ cuộc đời của người khác.”
Kiều Ngữ nói tất cả những gì cô muốn nói trong một hơi, cảm thấy có hơi kích động, nói xong lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Cô nói xong chưa?”
Trần Giang Dã bỗng nhiên mở miệng.
Kiều Ngữ nhìn bộ dáng lạnh nhạt của cậu, tức muốn hết hơi: “Vậy mẹ nó cậu nghe lọt vào lỗ tai chưa?”
Trần Giang Dã lạnh lùng nhìn Kiều Ngữ: “Cô cho rằng chỉ một mình cô nghĩ được những điều này?”
Ở trong thời đại thần hồn nát thần tính này, luôn có người nông nổi và hoang đường.
Có người nói đây mới là thanh xuân——
Tùy tiện, sôi nổi, liều lĩnh.
Thanh xuân có lẽ nên sống mà khống tính đến kết quả.
Tình yêu tuổi mười bảy, mười tám nên rầm rộ mãnh liệt.
Nhưng nếu bạn thực sự thích một ai đó, ngay cả người bốc đồng cũng sẽ thận trọng, người không theo lẽ thường cũng sẽ kiềm chế được.
Nếu đã thích, làm sao mà không nghĩ cho cô ấy được.