“Trong sáng cậu……”
Tân Nguyệt nghiến chặt răng, kiềm chế ý định chửi thề.
Vốn dĩ trong lòng cô lúc nãy còn hoảng loạn như con nai nhỏ rất lợi hại, nhưng bây giờ con nai nhỏ đã ngã chết, chỉ còn sự tức giận vì bị cậu trêu chọc.
Cô hung dữ trợn mắt với Trần Giang Dã, dùng bàn tay dính đầy bùn của mình hất tay cậu ra, xoay người rời đi.
Trần Giang Dã không đi theo, chỉ đứng đó nhìn bóng lưng tức giận của cô, trên môi nở nụ cười.
Sau khi đợi Tân Nguyệt đi được bảy tám mét, cậu uể oải gọi cô: “Cỏ cho heo ăn không cần nữa?”
Bước chân của Tân Nguyệt ngừng lại.
Cô khó chịu nhắm mắt, nghiến răng, xoay người trở về.
Cô không nhìn Trần Giang Dã, đi thẳng đến cái giỏ đựng cỏ ở phía sau, chỉ khi đi mới liếc cậu một cái.
Trần Giang Dã mỉm cười, vẫn đứng nguyên tại chỗ, dự định xem khi nào cô mới nhớ ra vẫn còn thứ chưa lấy.
Lần này không cần cậu nhắc nhở, Tân Nguyệt sau khi đi được hai bước thì quay trở lại, giật lấy túi đựng quả mâm xôi từ trong tay cậu, sau đó xoay người tiếp tục bước đi.
Trần Giang Dã cười hai tiếng, nhấc bước chân thong dong đi theo phía sau cô: “Cô không thể đổi xử hào phóng với ân nhân cứu mạng của cô à? Một quả cũng không cho?”
Tân Nguyệt lạnh giọng hừ một tiếng: “Tôi đã trả xong ba ân tình rồi, không còn thiếu nợ cậu nữa.”
Lời cô nói là trong lúc tức giận, ba ân tình mà Trần Giang Dã nhắc cô đã trả xong rồi, nhưng nếu cậu có yêu cầu gì không quá đáng, cô vẫn sẽ đồng ý giúp cậu.
Sau Trần Giang Dã nghe xong, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Trên đường trở về nhà mất khoảng mười phút, trong mười phút này, Trần Giang Dã không nói lời nào, lặng lẽ đi theo phía sau Tân Nguyệt, khoảng cách không xa cũng không gần.
Tân Nguyệt không nhận ra sự bất thường của cậu, hai người họ vốn dĩ cũng không nói chuyện nhiều với nhau.
Về đến nhà, Tân Nguyệt đi thẳng đến chuồng lợn, bỏ rơi Trần Giang Dã ở trong sân.
Tân Long nghe thấy động tĩnh, từ trong nhà đi ra nhìn thấy Trần Giang Dã đang đứng trong sân nhìn về hướng chuồng lợn, cả người như đang thẫn thờ.
“Về rồi hả.”
Trần Giang Dã định thần, dời ánh mắt sang nhìn tân long, gọi ông một tiếng: “Chú.”
“Đến đây.”
Tân Long vẫy tay cậu, “Giúp chú một việc.”
Trần Giang Dã đi về phía ông.
Tân Long lấy cho cậu một chiếc ghế đẩu, bảo cậu ngồi xuống trước một cái chậu đựng gà.
“Giúp chú nhổ lông gà.”
Tân Long chỉ muốn ăn cơm nhanh rồi đi đánh mạt chược, có người liền sai vặt, không quan tâm Trần Giang Dã là thiếu gia trong thành phố hay là tên nhóc trong thôn.
May mà Trần Giang Dã không phải là loại thiếu gia được nuông chiều ghét bỏ những việc này, cậu rất nhanh đã đồng ý.
Khi Tân Nguyệt từ chuồng lợn đi ra, nhìn thấy hai người đàn ông đang nhổ lông gà, cô sững sờ trong hai giây.
Cảnh tượng Trần Giang Dã nhổ lông gà……thật là lạc quẻ.
Cậu mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng của Off-White, chất liệu vải có họa tiết sạch sẽ đến mức dường như không tì vết, biểu tượng hoa văn ở mặt sau cực kỳ bắt mắt, có cảm giác dễ nhận biết và xu hướng vượt xa nhiều thương hiệu, lại thêm khuôn mặt khiến quần áo rẻ tiền cũng thành cảm giác cao cấp, khiến người khác cảm thấy cậu nên xuất hiện trên đường phố của khu vực trung tâm thành phố, đi cùng với những nam sinh mặc quần áo thương hiệu làm vài trò cool ngầu, mà không phải cùng người khác nhổ lông gà trong sân của một ngôi nhà trệt.
Tân Long nhận thấy cô đi ra: “Ngây người ở đó làm gì? Không phải con đi hái san phao nhân hả, mau chóng đi rửa sạch đi, một lát nữa nướng ăn.”
Tân Long là người ăn vặt, đang nhổ lông gà trong tay còn nhớ đến quả mâm xôi.
Lúc này Tân Nguyệt cũng nhớ đến quả mâm xôi, cô xách túi vào nhà đổ vào một cái bát, đem ra vòi nước rửa sạch, cắt bỏ đài hoa và cuống.
Mới chọn được một nửa, Tân Long ở bên ngoài thúc giục: “Còn chưa rửa xong? Cha khát chết rồi.”
Tân Nguyệt bĩu môi, bưng một nửa đã rửa sạch đi ra: “Khát thì uống nước, quả này chua lè có thể giải khát hả?”
Tân Long âm thầm chửi nha đầu chết tiệt: “Cha mày ăn vài quả san phao nhân cũng không được?”
“Không nói là không được.”
Tân Nguyệt đưa bát đến trước mặt ông.
Tân Long xòe bàn tay phủ đầy lông gà cho cô xem: “Tao còn đây nào để bóc?”
“Mở miệng.”
Tân Nguyệt bóc vài quả bỏ vào miệng tân long.
“Ây, lần này rất ngọt.” Tân Long mặt mày hớn hở chép miệng hai lần.
Tân Nguyệt đang định bóc hai quả cho vào miệng, ánh mắt vô ý liếc nhìn Trần Giang Dã ở bên cạnh, bàn tay nhất thời khựng lại.
Trần Giang Dã nhìn cô.
Lúc này, Tân Long hỏi Trần Giang Dã: “Tiểu Dã, cháu chưa từng ăn quả này đúng không?”
Trần Giang Dã thu hồi ánh nhìn: “Đúng vậy.”
“Cháu ăn thử đi, đây đều cây trái hoang dã, người thành phố chắc chắn chưa từng ăn qua.”
“Ừm.”
Trần Giang Dã lại ngước mắt nhìn Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt cũng nhìn cậu.
Hai người mở to mắt nhìn nhau hai giây.
Thấy cô trì trệ không cử động, trong mắt Trần Giang Dã hiện lên ý cười, cũng đưa cánh tay dính đầy lông gà cho cô xem, trên mặt gần như viết rõ ràng:
“Đút tôi.”
Tân Nguyệt nghiến răng, cô khăng khăng không đút cho cậu.
“Một lát nữa làm xong tự bóc ăn.”
Nói xong câu này cô xoay người trở vào nhà.
Trần Giang Dã nhướng mày, có chút nằm ngoài dự đoán.
“Này! Nha đầu thối nói chuyện với người khác như vậy hả!”
Tân Long mắng chửi Tân Nguyệt xong liền quay đầu hòa giải với Trần Giang Dã: “Con gái là thứ kỳ quặc, cháu đừng để ý.”
Trần Giang Dã cười: “Không đâu.”
Nhổ lông gà xong, Tân Long đem gà ra vòi nước móc bỏ nội tạng rồi cho vào nồi nấu chín.
Tân Nguyệt phụ trách thiêu nồi, Tân Long phụ trách nêm gia vị và nấu các món khác, còn Trần Giang Dã vẫn đứng ở vị trí cũ, dựa vào tường nhìn hai người bận rộn, cả quá trình cũng không xem điện thoại một lần.
Hôm nay mặc dù bầu trời âm u, nhiệt độ không cao, nhưng trong nồi một khi châm lửa nồi lên, trong bếp vẫn rất nóng. Tân Long không ngừng lau mồ hôi, Tân Nguyệt cũng liên tục lấy tay quạt gió cho mình.
“Tiểu Dã, cháu ra ngoài chơi điện thoại đợi đi, ở đây rất nóng.” Tân Long vừa lau mồ hôi vừa nói với Trần Giang Dã.
“Xem chú nấu ăn khá thú vị, cháu cũng thuận tiện học một chút.”
Tân Nguyệt và Tân Long đồng thời ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Tân Long thở dài một tiếng: “Bọn cháu là con nhà có tiền còn học nấu ăn làm gì, nếu như chú có tiền ngày nào chú cũng đi ăn nhà hàng.”
Trần Giang Dã chỉ mỉm cười không đáp.
Nấu cơm xong đã sáu giờ rưỡi.
Tân Long vội đi đánh bài, múc đầy bát cơm liền bỏ đi.
“Chú đi trước, tiểu Dã cứ từ từ ăn.”
Ông vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Tân Nguyệt và Trần Giang Dã.
Vừa đến hè Tân Nguyệt không có khẩu vị gì, ăn nửa bát cơm liền đặt xuống. Lúc này, Trần Giang Dã lại đi bới đầy bát cơm.
Tân Nguyệt mặc dù giận dỗi, nhưng cũng không đến mức vứt cậu ở đây một mình, thúc giục cậu: “Ăn nhanh lên.”
Nghe thấy giọng điệu có chút không vui của cô, Trần Giang Dã nhướng mi nhìn cô, không những không ăn nhanh mà còn đặt bát xuống.
“Tôi nói này.”
Cậu khẽ nheo mắt, ngã người ra phía sau, “Tôi nói cô một câu trong sáng, cô giận tôi đến bây giờ.”
“Làm sao? Chẳng lẽ cô không trong sáng?”
Trần Giang Dã nói chuyện quả thật hơi khó nghe, Tân Nguyệt lại bị cậu chọc tức, cô trừng mắt chửi cậu gay gắt: “Trần Giang Dã cậu có bệnh à!”
Không ngờ Trần Giang Dã nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.
Tân Nguyệt cảm thấy cậu không dùng lý lẽ: “Cậu thật sự có bệnh.”
“Là có bệnh.”
Cậu ngước mắt nhìn Tân Nguyệt một cách kiên định, đôi đồng tử sẫm màu của cậu giống như biển sâu ẩn giấu mọi thứ, đến giọng nói của cậu cũng trầm xuống như dòng nước ngầm dưới đáy biển:
“Sắp phát điên rồi.”
Tân Nguyệt sững sờ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của cậu, như thể cậu bị một sự bất lực không thể khắc phục chạm đến sâu sắc.
Cô còn cho rằng, một người chẳng lo sợ gì như cậu sẽ không bị hiện thực làm khó, nhưng hóa ra……cậu có chuyện muốn làm mà không làm được sao?
Nhìn vào đôi mắt như vậy, trái tim của cô chầm chậm đau nhói.
Cô biết, đó là thứ cảm xúc mang tên thương hại.
Mà cô đã từng nghe qua một câu nói:
Thích một người không đáng sợ, vừa thích vừa thương hại một người mới đáng sợ.
Khi bạn bắt đầu thương hại người mình thích, thì làm thế nào cũng không thể trốn thoát.
Tân Nguyệt rũ mắt xuống, dần dần nắm chặt tay trên bàn.
Một lúc sau, cô đứng dậy, cụp mắt xuống lạnh lùng nói: “Muốn điên cũng đừng phát điên với tôi.”
Nói xong, cô xoay người trở về phòng.
Dưới bóng đèn kiểu cũ mờ ảo, chỉ còn một mình Trần Giang Dã.
Cậu yên tĩnh ngồi trên bàn, ánh đèn kéo hình bóng của cậu thật dài.
Bữa cơm trước mặt vẫn còn bốc khói thơm phức, một mình cậu ăn không hết, nhưng có người từng nói không được phép lãng phí.
Cậu cầm bát lên, nuốt nước miếng một cách khó khăn, sau đó đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, rửa bát, lau nồi, lau bếp…… Đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ xong, cậu đứng ở bên ngoài lối đi dẫn đến cửa phòng của Tân Nguyệt một lúc, sau đó lặng lẽ rời đi.
Ban đêm rất yên tĩnh.
Tân Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân rời đi của cậu, từ trong bếp đi ra sân, sau đó từ trong sân biến mất sau tiếng đóng cửa.
Sau đó, những âm thanh liên quan đến cậu cũng không thể nghe thấy nữa.
Tân Nguyệt ngồi thất thần trước bàn học, đôi mắt trống rỗng.
Cô không biết tại sao mình lại trở nên như vậy, thời gian giữa cô và cậu chỉ còn chưa đầy một tháng, cô nên trân trọng nó hơn.
Tân Nguyệt nặng nề nhắm mắt lại, trong lòng có chút buồn bực.
Không biết trôi qua bao lâu, cô mở mắt ra hít một hơi thật sâu, vẻ mặt chán nản cầm bút trong ống đựng lên, mở sách bài tập chuẩn bị làm đề.
Trước đây, mỗi khi cô cảm thấy sắp bị cảm xúc tiêu cực lấn át, cô sẽ học bài để chuyển hướng sự chú ý của mình, phần lớn hiệu quả đều rất tốt. Kể từ sau vụ tai nạn xe, cho dù có chịu nhiều ấm ức cỡ nào, chỉ cần cô chuyển hướng chú ý một chút, cô đều nhanh chóng nghĩ thông suốt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng lần này dường như không thể.
Cô cầm bút nhìn câu hỏi rất lâu nhưng vẫn không viết được chữ nào, giữa chừng còn nhìn sang bên cạnh một cái nhưng không thấy sáng đèn, không biết Trần Giang Dã sau khi rời đi đã đi đâu rồi.
Trong lúc cô định cố gắng tập trung trở lại, chợt nghe một tiếng “bộp” vang lên, căn phòng đột nhiên chìm vào bóng tối, chỉ còn ngọn đèn bàn vẫn sáng.
Mất điện rồi.
Đây còn là lần đầu tiên mất điện trong năm.
Tân Nguyệt thấy chiếc đèn này cũng không sáng được bao lâu, cầm đèn lên để tìm một ngọn nến, kết quả không tìm thấy ngọn nến nào, đèn pin ở trong nhà cũng hết pin, chỉ có thể đến tiệm tạp hóa nhỏ trong thôn để mua.
Cô thở dài, cầm đèn đi ra ngoài.
Tiệm tạp hóa cách nhà cô cũng khá xa, cô mua nến xong quay về thì ngọn đèn trên tay đã gần hết điện.
Khi đèn sắp hết điện, nó sẽ đột ngột mờ đi một độ.
Khi ánh đèn đột ngột mờ đi, trái tim Tân Nguyệt đập loạn nhịp.
Do từng mất đi thị lực cho nên cô khá sợ bóng tối, thôn làng ở sâu trong núi, nhà nào cũng cách xa nhau, cho dù các nhà có bật đèn thì đường đi cũng tối om, lại cộng thêm bên hai đường đi toàn là mồ mả……
Người dân trong thôn cơ bản không theo chủ nghĩa duy vật, nhưng tin rằng trên đời này có ma quỷ.
Ban ngày Tân Nguyệt không sợ mồ mả, thậm chí còn thường xuyên trèo lên mộ để hái quả mâm xôi, nhưng vào ban đêm, không nhìn thấy ngôi mộ nào cô còn hoảng sợ, càng đừng nói đến việc cô nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay trước mồ mả.
Con người một khi gặp xui xẻo, sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra.
Vừa đi ngang qua một ngôi mộ cổ, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Trong nháy mắt, da đầu của cô trở nên tê dại.
Cô tự nhủ chắc chắn cũng là người đi ra ngoài mua nến, không nên hoảng sợ mà phải bình tĩnh, nhưng cả người lại phát run, không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể vội vàng tăng tốc về nhà.
Nhưng tiếng bước chân ở phía sau càng lúc càng gần, càng lúc càng gần……
Bị bao trùm bởi bầu không khí đáng sợ, trái tim cô đập loạn xạ, sợ hãi đến mức khó thở, thần kinh đại não không thể kiểm soát được, toàn thân như rơi vào một cánh cửa không gian u ám, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ và vụn vặt.
Cho nên dưới hoàn cảnh như vậy, Tân Nguyệt chỉ vấp phải một viên đá nhỏ, cô cunngx ngã sấp xuống đất.
Tân Nguyệt không quan tâm đến cơn đau, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nhưng khi cô chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cảm thấy một cái chạm lạnh truyền đến trên cánh tay.
“Aaaa——!”
Cô bị dọa sợ đến mức hét to lên, vội vàng lùi về phía sau.
“Là tôi.”
Một giọng trầm rất dễ nhận ra từ trên đỉnh đầu rơi xuống:
“Trần Giang Dã.”
Khi nghe thấy ba chữ “Trần Giang Dã”, trái tim treo lơ lửng của Tân Nguyệt dường như đột ngột rơi xuống đất.
Cô giật mình ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Nước mắt không thể kiểm soát mà tuôn trào.
Nhìn thấy những giọt nước mắt chực trào trên mắt cô, Trần Giang Dã sững người tại chỗ như thể bị một thứ gì đó quay cuồng đâm trúng.
Trong đêm đen, có ánh sáng đen lấp lánh trong mắt cậu.
Tân Nguyệt nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu, đồng thời cũng cảm nhận được sự đau nhức cùng ẩm ướt từ trong mắt mình truyền đến, cô vội vàng quay đầu sang một bên, cắn chặt môi, cố nén nước mắt trong hốc mắt, không để một giọt nước mắt nào chảy ra.
Lúc này, có một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Hóa ra cũng có thứ khiến cô sợ.”
Trái tim của Tân Nguyệt khẽ run lên, sau đó cau lông mày lại.
Cô đều bị dọa sợ thành như vậy rồi, cậu còn cười cô!
Cô tức giận đến mức siết chặt bàn tay lại, đứng dậy muốn rời đi.
“Aaa!”
Kèm theo một tiếng kêu ngạc nhiên, cô lại ngã xuống đất.
Trần Giang Dã vội vàng bước qua nắm lấy cánh tay cô.
“Trật chân rồi?”
Tân Nguyệt không trả lời cậu, bướng bỉnh quay đầu sang một bên.
“Tôi cõng cô.”
Trần Giang Dã vừa nói vừa kéo cánh tay của cô đặt lên vai mình, nhưng bị Tân Nguyệt rút về.
“Không cần cậu cõng.”
Tân Nguyệt tức giận với cậu.
Trần Giang Dã nhếch môi, giọng điệu chế giễu: “Nếu không thì cô trở về như thế nào, bò về nhà hả?”
“Cậu!”
Tân Nguyệt quay đầu trừng mắt với cậu.
Trần Giang Dã lạnh giọng: “Chịu nhìn tôi rồi?”
Câu nói này của cậu lại thành công khiến cô ngoảnh đầu sang một bên.
Trần Giang Dã nhìn cô, ánh mắt tối sầm.
Sau đó, cậu không nói lời nào, trực tiếp ôm ngang cô lên.
“Trần Giang Dã!”
Tân Nguyệt kinh ngạc ngước đầu nhìn cậu.
“Cậu bỏ tôi xuống!”
Cô trừng mắt với cậu.
Trần Giang Dã liếc nhìn cô: “Cô trừng mắt với tôi? Lại trừng mắt lần nữa tôi ném cô xuống ngôi mộ đó.”
Uy hiếp xong, cậu còn xoay đèn pin của điện thoại sang hướng khác, chiếu nó vào một ngôi mộ gần đó.
Một ngôi mộ đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tân Nguyệt sợ đến phát run.
Tên khốn nạn!
Tân Nguyệt mắng cậu ở trong lòng, nghiến răng và quay đầu sang một bên.
Cô tức muốn chết, người khiến cô tức giận như vậy dường như còn đang mỉm cười, cô cảm nhận được lồng ngực của cậu khẽ rung động.
Tân Nguyệt cắn môi, nhăn mũi.
Buồn cười như vậy hả?
Cô luôn nghĩ rằng Trần Giang Dã đang cười dáng vở bị dọa sợ của cô, không nghĩ về những thứ khác, ví dụ như:
Khi một người vui vẻ, cũng sẽ cười.
Ở đây cách nhà còn một quãng đường, khoảng cách cũng không xa lắm, nhưng hai người vẫn trì trệ chưa đến nơi.
Tân Nguyệt gần như nghi ngờ cậu có phải cố ý đi chậm hay không, rõ ràng cậu ôm cô lên không tốn một chút sức lực nào, làm sao mà đi bộ tốn sức như vậy.
Nhưng cô sẽ không hỏi cậu, cô mới không muốn chủ động nói chuyện với tên khốn cười nhạo cô.
Trên con đường trở về nhà, cô không hề liếc mắt nhìn Trần Giang Dã, luôn quay đầu nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt của Trần Giang Dã từ đầu đến cuối đều rơi trên người cô, chỉ liếc nhìn con đường từ khóe mắt.
Nếu như cô quay đầu nhìn cậu một cái, nhất định sẽ không cảm thấy cậu đang cười nhạo cô——
Có sự dịu dàng khó tả trong ý cười của cậu.
Hơn nữa cho dù cậu đang mỉm cười xấu xa, nhưng cậu là Trần Giang Dã, khi cười lên luôn đẹp mắt khiến người khác bị đảo ngược.
Cô sẽ bị đánh bại trong vòng cung miệng của cậu.
Mặt trăng đã ló dạng ra khỏi đám mây.
Họ bước trên ánh trăng, cuối cùng cũng về đến nhà.
Trần Giang Dã dừng lại ở trước cửa, lắc Tân Nguyệt ở trong lòng: “Mở cửa.”
Tân Nguyệt vẫn còn giận dỗi: “Cậu có thể thả tôi xuống được rồi.”
Trần Giang Dã cũng không châm chọc cô nữa, chỉ nhàn nhạt cười: “Tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên.”
Tân Nguyệt lười nói nhiều với cậu, dù sao cũng về đến đây rồi, có bị cậu ôm trong lòng đi hai ba bước nữa cũng không sao.
Cô móc chìa khóa ra, vặn mở khóa như một đứa trẻ giở trò nổi giận.
Độ cong trên môi của Trần Giang Dã lại sâu thêm một phần.
Vào đến trong sân, Tân Nguyệt chỉ vào chiếc ghế đẩu dưới mái hiên nói: “Cậu đặt tôi ngồi lên chiếc ghế đó.”
“Ừm.”
Trần Giang Dã ôm cô đi qua, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên trên ghế.
Sau đó, cậu thu tay về đút vào trong túi, không có ý định muốn rời đi.
Trong lòng Tân Nguyệt có linh cảm không tốt, sau một hồi do dự cô nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Cậu còn không đi?”
“Tân Nguyệt.”
Cậu đột nhiên gọi tên cô.
Mỗi lần cậu gọi tên cô, trái tim của Tân Nguyệt lại run lên, lần này cũng không ngoại lệ.
“Nhìn tôi này.”
Trái tim cô lại run lên.
Trong giọng nói của cậu dường như có một loại từ trường kỳ lạ, rõ ràng trong lòng cô l đã vang lên hồi chuông cảnh báo nhưng cô vẫn không tự chủ được mà ngẩng đầu lên.
“Tân Nguyệt.”
Cậu không ngừng gọi tên cô, cúi người xuống, từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhìn vào mắt cô nở nụ cười, cậu nói:
“Cô lại nợ tôi một ân tình.”
___________________________
Lời của tác giả:
Nội tâm của người nào đó:
Vợ trả sạch nợ cho tôi rồi, tôi không vui.
Vợ lại mắc nợ tôi rồi, tôi vui lắm.