(*) PTSD là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Post-Traumatic Stress Disorder", có nghĩa là "Rối loạn stress sau chấn tthương.
________
Em lau đũa làm gì chứ? Em gắp thức ăn cho anh để thể hiện sự tôn trọng, nhưng em vẫn cần phải giữ rõ ranh giới à?"
Em nghĩ rằng chỉ việc gắp thức ăn cho anh là mọi chuyện sẽ kết thúc đúng không?
"......Vậy là em vẫn còn giận hả?".
Vừa nãy, cả vẻ mặt lẫn cử chỉ của Lâm Thiền, kể cả nụ cười như thể chẳng có gì, toàn thể đều tràn ngập sự khinh miệt và khó chịu, giống như viên đá ném xuống nước gây ra những gợn sóng nhấn nhác, lan tỏa ra từng vòng, để lại âm vang dai dẳng, và tràn đầy sức chịu đựng.
Tâm trạng Cảnh Diệp vừa được an ủi chút ít sau khi tự an ủi mình, nhưng lại trở nên lo lắng một lần nữa..
Thành thật mà nói, anh thực sự rất sợ bị Lâm Thiền ghét.
Nếu trong ba năm không thường xuyên tiếp xúc mà Lâm Thiền không có sự thay đổi lớn về tính cách - hiện tại dường như không có khả năng này - thì giống như sự hiểu biết của Cảnh Diệp về Lâm Thiền, cậu là người nhớ thù đáng sợ nhất trong vùng, không ai sánh được.
Thời đó, họ vẫn là những đứa trẻ. Một lần, khi đang đùa giỡn, Tưởng Tử Dật đã nói Lâm Thiền trông giống như một cô gái nhỏ, từ đó Lâm Thiền không cho Tưởng Tử Dật sắc mặt tốt nào suốt một tháng trời.
Sau thời gian ấy, Tưởng Tử Dật nhận ra mình đã nói sai, đã cố gắng để làm cho Lâm Thiền vui trở lại. Nhưng từ đó, dù hai người chơi bên nhau, nhưng Lâm Thiền không còn nói chuyện với Tưởng Tử Dật nữa. Thỉnh thoảng, Tưởng Tử Dật vẫn cố gắng tiếp chuyện với Lâm Thiền, nhưng Lâm Thiền chỉ cười lạnh, không nóng không lạnh mà nói: "Những cô gái nhỏ như chúng em không hiểu đâu."
Lúc đó, học sinh tiểu học Lâm Thiền tự học được kỹ thuật bạo lực tinh thần, lần đầu tiên sử dụng nó trong suốt nửa năm.
Một câu đùa vô tình đã khiến Tưởng Tử Dật trở thành người tiên phong trong việc bình đẳng giới, không dám bông đùa về vấn đề này nữa. Hắn thậm chí còn có dị chứng là "cảm thấy hơi rùng mình khi nhìn thấy Lâm Thiền cười lạnh", đến nay vẫn chưa lành, mơ hồ đi theo hắn suốt đời.
"Lòng dạ hẹp hòi" và "đừng xúc phạm ai trừ cậu" đã trở thành hiểu biết chung của mọi người.
Cảnh Diệp luôn không hiểu, và bây giờ, anh ngồi trong phòng ăn của nhà mình, hoàn toàn hiểu được cảm xúc lúc đó của Tưởng Tử Dật: khi nhìn thấy biểu hiện tinh tế của Lâm Thiền, anh sẽ tự tưởng tượng ra cuộc sống đáng thương của mình sắp bị châm ngòi bằng những biểu cảm nhỏ nhặt khác nhau…Anh ước gì có thể quỳ trước mặt Lâm Thiền, la lớn rằng anh sẽ sửa đổi sai lầm của mình.
Nhưng sửa đổi cái gì?
Thay vào đó hãy nói "Anh thích em" à?
Lúc này, nếu anh nói "anh thích em", đó có phải là câu trả lời mà Lâm Thiền muốn nghe không?
Anh âm thầm than thở, tại sao anh lại phải đối mặt với sự thật bị hiểu lầm một cách đột ngột và trực tiếp như vậy chứ?
Cảm thấy buồn bực và tức giận, Cảnh Diệp nghĩ: "Ngay cả tên họ Ngu kia khi ủng hộ cũng chỉ cần động não thoáng một phút là có thể biết chuyên gia bạo lực tinh thần tầm cỡ cao không phải là hắn, mà là cậu học sinh trung học với vẻ ngoài vô hại này, đúng không?
Niềm vui nỗi buồn của con người không nối liền với nhau.
Ngay cả bữa ăn cũng vô vị.
"Con ăn xong rồi." Cảnh Diệp đặt đũa xuống, vừa nói đến đây, liền có cảm giác như người bên cạnh ngừng động tác ăn cơm lại, sống lưng anh lập tức căng thẳng, nghĩ rằng Lâm Thiền muốn làm gì đó.
Nhưng Lâm Thiền phớt lờ anh, một lúc sau, cậu tiếp tục nhai với cái miệng nhẹ nhàng.
Trong gia đình, có một quy tắc sau bữa tối, khi khách ăn xong mới được rời khỏi bàn. Cảnh Diệp cảm thấy buồn chán, như ngồi trên đống lửa, anh chỉ có thể lặng lẽ lén nhìn Lâm Thiền từ khóe mắt.
Lâm Thiền bắt đầu học nghệ thuật sau khi bước vào tuổi dậy thì, tính cách vốn đã ít hoạt động của cậu càng trở nên hướng nội hơn. Nhưng cậu không thụ động, cũng không khó giao tiếp, cậu thực sự rất thoải mái và hòa đồng.
Cậu ăn chậm, đọc sách chậm, đi bộ không chút vội vàng, thậm chí khi mải mê cũng luôn có nhịp độ riêng của mình, khiến cho tốc độ không khí xung quanh cũng như giảm xuống, khiến người ta không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Nhưng cậu lại không bao giờ làm chậm bất kỳ việc gì, dường như trong đầu cậu có một bảng kế hoạch, chính xác đến giây, chia nhỏ các giai đoạn của cuộc đời một cách rõ ràng.
Cậu không phải là người hoàn toàn im lặng, đôi khi cậu cũng cố tình đùa nghịch, và đôi khi cậu cũng kể những câu chuyện cười. Cậu biết cách làm cho người khác vui vẻ, cậu cũng thích giấu những món quà nhỏ trong sinh nhật bạn bè để khiến họ tìm thấy.
Vui vẻ và im lặng, tinh quái và chậm chạp, khoan dung và nhớ thù... Như một sự mâu thuẫn, tất cả những điều đó dường như đã hòa trộn lại với nhau trong Lâm Thiền.
Cảnh Diệp cảm thấy Lâm Thiền có một loại không khí độc đáo, nhưng họ đã quen biết được mười năm rồi, không chỉ có anh, có lẽ không ai trong những người bạn cùng trang lứa dám nói họ hiểu hoàn toàn về Lâm Thiền.
Cảnh Diệp thích ở chung với Lâm Thiền, nhưng cũng sợ làm cho cậu không vui.
".... Bà nghĩ rằng kết thúc của bộ phim đó quá vội vàng, khi con quay phim vào thời điểm đó, không ai nghĩ rằng nhân vật nữ phụ qua đời một cách đơn giản như vậy, phải không Cảnh Diệp… Cảnh Diệp?"
"Cảnh Diệp, bà nội đang nói chuyện với con đó!"
Giọng nói của Diệp Tiểu Huệ xuyên qua không gian, Cảnh Diệp bắt đầu chú ý trở lại. Vẫn còn mơ mộng, Diệp Tiểu Huệ không chút khách khí hỏi thẳng: "Con ngắm em trai làm gì vậy?"
"À? Hả..."
Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Thiền hả?
Nhận ra hành động vừa rồi của mình, Cảnh Diệp lập tức đưa ánh mắt trở lại cái bát trống của mình, hai tai đỏ bừng, lắp bắp nói: "Con, con hơi... buồn ngủ."
Diệp Tiểu Huệ cười: "Ăn no rồi lại buồn ngủ à? Thế thì con đi tìm việc làm đi."
Cảnh Diệp nhăn mặt, làm nũng: "Mẹ..."
Bị vạch trần, Cảnh Diệp nghĩ lần này anh có thể vượt qua cảm giác ngượng ngùng. Lại một lần nữa nghiêng mình, Lâm Thiền đặt đũa xuống, không chú ý gì đến anh, cười dịu dàng và lịch sự: "Cô Diệp, cháu sẽ rửa chén."
Diệp Tiểu Huệ: "Sao thế được...?"
Nhưng bà ngoại của Lâm Thiền lại nói: "Để thằng bé làm đi, ở nhà chúng tôi quy định ai nấu ăn thì không phải rửa chén. Trẻ con làm việc nhà nhiều cũng không có gì không tốt."
Trong khi ánh mắt của Diệp Tiểu Huệ lướt qua người Cảnh Diệp, đột nhiên anh nghe thấy tiếng "lộp bộp" trong lòng ngực mình.
Và rồi, ngay sau đó, anh nghe thấy Diệp Tiểu Huệ nói một cách tự nhiên: "Vậy Cảnh Diệp cũng đi cùng em trai đi, trước hết dọn bàn ăn, rồi mới rửa chén, cho tỉnh táo lại"
Cảnh Diệp: "...Dạ."
Sợ gì có nấy.
Cảnh Diệp thường xuyên làm những công việc nhà, biết cách thực hiện công việc cơ bản nhưng chưa bao giờ anh lại làm công việc đó với tâm trạng không hứng thú như hôm nay. Anh tự nguyện chọn việc dọn dẹp nhà bếp để tránh cạnh tranh với Lâm Thiền, trong khi Lâm Thiền lại làm việc dọn dẹp phòng ăn.
Dù không tình nguyện nhưng Cảnh Diệp vẫn phải làm việc. Khi anh đang rửa chén, Lâm Thiền đứng ở bồn rửa chén khác, ôm một đống chén đĩa.
Ở phòng khách, các người lớn lại bắt đầu một đợt thảo luận mới, không khí náo nhiệt tương phản với sự êm đềm và lạnh lẽo của nhà bếp. Điều này khiến Cảnh Diệp cảm thấy như mình rơi vào một cái hố không đáy, không có điểm tựa nào để giữ thăng bằng.
Chén đĩa được đặt vào bồn rửa chén, phát ra tiếng cọ xát.
Sau đó, một bàn tay với các khớp rõ ràng đã vặn nắp vòi nước ra.
"Rào rào -"
Âm thanh của dòng nước đã làm giảm đi một chút sự im lặng, Cảnh Diệp không quay đầu nhìn Lâm Thiền, cúi đầu rửa chén, ngay cả khi tay áo của anh ướt cũng không để ý. Anh lại chôn đầu vào cát, cô lập bản thân khỏi thế giới bên ngoài, không muốn đối mặt với sự thật.
Trái tim anh đập như một chiếc trống, ngày càng nhanh hơn, anh rối loạn tư tưởng, suy nghĩ không biết bắt chuyện như nào.
Khi một chiếc chảo được rửa sạch và đặt xuống bên cạnh, Cảnh Diệp lấy một vài cái chén chưa rửa còn lại trong khu vực quyền lực của Lâm Thiền - đó là một kế hoạch để anh vượt qua sự ngượng ngùng. Lâm Thiền bình tĩnh đồng ý cho anh vượt qua giới hạn.
Ngón tay của Cảnh Diệp chìm vào bong bóng phong phú, anh nhìn chăm chú, cổ họng khô cứng, lưỡi liếm răng vài lần, rồi mới dũng cảm hơn, gọi tên cậu.
"Ừm?" Lâm Thiền trả lời như không có chuyện gì xảy ra, phát ra một giọng mũi.
Có sự phản hồi, Cảnh Diệp cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh cố gắng tăng cường tình huống, để lại đủ khoảng trống để có thể đưa mọi thứ trở lại trạng thái bình thường: "Vậy, bây giờ... em có... thấy ghét anh không?"
Tuy nhiên, Lâm Thiền không suy nghĩ theo cách anh mong đợi, ngay lập tức hỏi lại: "Không phải anh ghét tôi sao?"
Giọng điệu bình thường, không có sự sắc bén hoặc mập mờ, không có cảm xúc đặc biệt nào, dường như đó chỉ là một câu hỏi tương tự như "Chúng ta ăn gì vào sáng mai?" hay "Tối nay có mưa không?"
Ngón tay trượt sang một bên, Cảnh Diệp nắm chặt cái chén sứ trắng, quyết định nói một cách chắc chắn: "Anh chưa bao giờ ghét em."
"Thật sao?"
"Anh thật sự chưa bao giờ ghét em." Anh nhấn mạnh, nắm lấy cơ hội, cẩn thận hỏi: "Vậy... em thì sao?"
Lâm Thiền nhìn qua một bên, với một biểu cảm vô cùng dịu dàng, nhưng đôi mắt rũ xuống trông rất vô tội, khiến Cảnh Diệp không thể tránh khỏi cảm giác bị lùi sâu vào góc tường:
"Tôi thật sự ghét anh."
Nói xong, trước khi Cảnh Diệp kịp phản ứng lại, Lâm Thiền đã tắt vòi nước, lau chén đĩa cẩn thận và đặt chúng trở lại kệ, quấn khăn giấy quanh tay bị nhăn do nước rồi quay lưng ra khỏi nhà bếp.
Khi đi ngang qua, Cảnh Diệp nghe thấy những hơi thở ngắn của cậu.
Giống như tiếng cuời nhạo lạnh lùng.
"Khi đó tôi rất sợ, cả cơ thể tôi đều rùng lên. Anh biết không, tôi suýt nữa cầm dao để bảo vệ mình, đề phòng anh bất ngờ lấy dao ra…"
Cảnh Diệp nằm trên giường, gửi tin nhắn thoại cho Tưởng Tử Dật với giọng khóc lóc: "Tại sao em ấy lại đáng sợ đến vậy chứ!"
Là người chung cảnh ngộ khi gặp Lâm Thiền, Tưởng Tử Dật cảm thông với tâm trạng Cảnh Diệp, nhưng hắn không hiểu hết được sức mạnh của Lâm Thiền - một học sinh cấp ba đầy khôn ngoan.
Tưởng Tử Dật nói một cách tự nhiên: "Hãy chuộc tội bằng cách mời em ấy ăn uống đi, anh em ruột thịt thì không nên bảo thù nhau đâu."
"... Bọn tao không phải anh em ruột." Cảnh Diệp nói một cách buồn bã, "Và em ấy ghét tao."
Tưởng Tử Dật hỏi: "Em ấy trực tiếp nói như vậy sao? Hình như là vấn đề nghiêm trọng rồi, tao chưa bao giờ bị em ấy ghét cả. Mày suy nghĩ lại xem mình đã làm gì mà thậm chí cả việc quỳ gối xin lỗi cũng không làm em ấy tha thứ cho mày được? "
Cảnh Diệp cảm thấy chột dạ, chỉ gửi đi một dãy chấm.
Tưởng Tử Dật có một suy nghĩ kì lạ, hỏi: "Có phải mày cướp bạn gái của thằng bé không? Hay là mày đã nói xấu ẻm trước mặt người khác?"
Cảnh Diệp muốn đóng chặt cái mỏ quạ đen của hắn lại, nhưng bây giờ anh không còn tự tin như trước nữa, chỉ có thể ngậm ngùi trả lời bằng một từ: "Cút!"
Chỉ với Tưởng Tử Dật, người không biết gì về tình huống này, Cảnh Diệp mới có thể cảm thấy tức giận vô ích.
Sau cùng, anh là người đã đồng ý, là người đã hôn Lâm Thiền, là người đã đùa giỡn với Lâm Thiền, và thậm chí còn là người không nhắn tin cho Lâm Thiền trước khi lên tàu -
Sau khi đổi chỗ suy nghĩ, Cảnh Diệp tuyệt vọng mà kết luận: Anh thực sự là một thằng đểu.
Tưởng Tử Dật, quân sư đầu chó, không biết gì nhưng vẫn chỉ trỏ nói: "Thành Roma không thể xây xong trong một ngày, hãy suy nghĩ kỹ lại xem, trong ba năm qua em ấy có làm điều gì bất thường không?"
Được truyền cảm hứng, Cảnh Diệp xoay người, ngồi thẳng trên giường, suy tính về mọi chi tiết giữa anh và Lâm Thiền.
Khi mới đến Bắc Kinh, anh nhớ lại việc đã bỏ lỡ một cuộc hẹn với Lâm Thiền, anh có chút sợ hãi không dám liên lạc với cậu. Cho đến Trung thu, Cảnh Diệp mới dám gửi cho Lâm Thiền một bức ảnh mờ ảo của mặt trăng tại Bắc Kinh, để chúc cậu một ngày lễ vui vẻ.
Lâm Thiền trả lời: "Anh trai, chúc mừng ngày lễ" [biểu cảm vui vẻ]
Vì vậy, một nửa trái tim của Cảnh Diệp được giải tỏa, anh nghĩ rằng Lâm Thiền không quan tâm nhiều đến những gì anh gửi. Từ đó, mỗi khi đến ngày lễ, anh đều gửi lời chúc mừng đến Lâm Thiền, chúc mừng sinh nhật đúng ngày, chia sẻ những trải nghiệm vui và thú vị với cậu ngay lập tức… Điều đó kéo dài cho đến khi anh bước vào đoàn phim, khi liên lạc giữa hai người trở nên ít hơn một chút, nhưng không bao giờ bỏ lỡ những ngày quan trọng.
Khi đọc lại các tin nhắn gần đây, Cảnh Diệp nhăn mày, cảm thấy có gì đó không đúng - anh không quan tâm đến Lâm Thiền sống ở đâu, học gì, cảm thấy như hai người đã dần xa nhau trong vô thức.
Anh ngưng ngay tay ở một cuộc trò chuyện cách đó khoảng một nửa tháng trước.
Đầu mèo chảy nuớc mắt: Anh muốn ăn lẩu, em cũng đã lâu không trở lại Trùng Khánh rồi phải không? [khóc nức nở]
Lâm Thiền: [vui vẻ]
Sau khi đọc lại những cuộc trò chuyện của hai người, Cảnh Diệp cảm thấy lạnh sống lưng khi phát hiện điều gì đó mà anh luôn thấy khó hiểu: không phải là vì họ có thể dễ dàng trò chuyện với nhau trong nhiều năm, cũng không phải vì Lâm Thiền có thái độ thất thường đối với anh - Lâm Thiền luôn rất ôn hoà với anh, nhưng...
Có vẻ như đã rất lâu rồi, bất kể anh gửi gì, Lâm Thiền chỉ trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc.
[Vui vẻ]
Nụ cười kỳ lạ với khuôn mặt vàng ửng nhẹ nhàng, bất kể không vui, nó lại giống với ánh mắt lạnh của Lâm Thiền, không chỉ không vui mà còn có ý nghĩa "Anh hãy chờ đợi tôi", có vẻ như sau đó sẽ có một con dao được giấu kín.
Trong mùa đông đang dần trở nên lạnh hơn, khi nhìn vào biểu tượng đó, Cảnh Diệp bỗng nhiên đổ mồ hôi như mưa.
Tất cả đều là mồ hôi lạnh.
"Cứu mạng, a a a a Đầu to thật sự giết tôi rồi- - -!"