Chạy Đến Bên Em

Chương 4: Ghét lắm sao?




Làm thế nào để diễn tả tâm trạng lúc này của Cảnh Diệp.

Như thiên tai đánh trúng đầu, như tia sét đánh giữa trời quang, hối tiếc và hối hận... như một chút khác biệt đã đủ để lật đổ tất cả.

Nếu như thời gian có thể quay lại trưa hôm nay, nhất định Cảnh Diệp sẽ không tiến tới gần Lâm Thiền, cũng không có tâm trạng mời Lâm Thiền về nhà ăn tối...

Hơn nữa, anh chắc chắn sẽ không gọi cú điện thoại ngu ngốc đó.

Anh xem lại tin nhắn trò chuyện với Ngu Châu, cuối cùng cũng hiểu được thắc mắc của mình suốt thời gian qua.

Tại sao thái độ của Lâm Thiền lại kỳ lạ đến vậy, trong khi trước đây anh lại không để ý tới điều đó, tại sao khi gặp mặt, ánh mắt Lâm Thiền nhìn anh như thù địch, tại sao biểu cảm của Lâm Thiền đối với anh như một mối liên hệ bị cắt đứt với ranh giới mờ nhạt, đầy sự không chắc chắn...

Bởi vì, những gì anh và Lâm Thiền nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau.

Trái tim Cảnh Diệp rộng lớn như vũ trụ, anh cảm thấy mọi hành động giữa họ là do tình anh em, tình bạn của họ, ngay cả khi vượt quá ranh giới thì đó cũng chỉ là Lâm Thiền còn nhỏ tuổi và chơi cùng với anh.

Nhưng đối với Lâm Thiền, có lẽ họ đã có một mối tình thực sự.

...Nhưng cuối cùng, họ đã bắt đầu yêu nhau vào lúc nào?

Cảnh Diệp hoàn toàn không biết, anh cố gắng suy nghĩ để nhớ lại.

Anh sống trong một gia đình tương đối giàu có và ấm áp, đi nghỉ dưỡng tại nhà của ông bà ngoại ở quê hương để tận hưởng cuộc sống đồng quê, trong thời gian bình thường có ông bà nuôi dưỡng, và với cha mẹ, anh có mối quan hệ như bạn bè, có thể cãi nhau nhưng cũng có thể hiểu lẫn nhau. Không thiếu tình yêu, từ khi còn nhỏ anh đã biết biểu đạt cảm xúc yêu thích một cách ngay thẳng.

Trong khi ở bên Lâm Thiền, mặc dù Cảnh Diệp là anh trai, nhưng cảm xúc thẳng thắn của anh luôn giống như một đứa trẻ nhỏ viết bài luận văn: thích bầu trời xanh, thích hoa, thích Mộc Mộc mời mình ăn kem.

Nếu phải chọn một thời điểm cụ thể, có lẽ đó là...

"Anh à, em thích anh."

"Anh biết mà, anh cũng thích em không phải sao?"

Cảnh Diệp chưa bao giờ nghĩ rằng những lời này khi đến bên tai Lâm Thiền, lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác. Trong mắt Cảnh Diệp, vào sinh nhật lần thứ 18 của anh, câu nói "Anh à, em thích anh" của Lâm Thiền, và câu trả lời "Anh cũng thích em" của anh, không có gì khác biệt.

Cho đến những ngày sau đó, Lâm Thiền muốn nắm tay anh, muốn ngủ cùng anh và trò chuyện với anh cho đến rạng sáng, muốn anh hôn mình khi thua game...

Cảnh Diệp thề rằng, anh thực sự không nghĩ đến lý do tại sao Lâm Thiền người vốn kín đáo, ít nói - lại nói những lời đó.

Anh chỉ đơn giản thích chơi cùng Lâm Thiền và coi trọng tình cảm từ thuở thiếu thời của họ. Mỗi câu nói đều nói từ tận đáy lòng, nhưng dường như sau những lần giao tiếp không hiệu quả đã mang lại một ý nghĩa khác.

Và nụ hôn đó... Cảnh Diệp cũng chưa hôn bao giờ nên không thể phân biệt được sự khác biệt và sai lầm.

Nhưng đối với Lâm Thiền, từ đó trở đi, anh trở thành một kẻ vô đạo đức, lợi dụng tình cảm của trẻ em.

Người trong cuộc hiện đang rất hối hận.

Thật đáng tiếc là đời thực không giống như game RPG(*), ở đó bạn có thể "load lại" và chơi lại từ đầu. Những lời đã ra khỏi miệng thì không thể gọi lại. Cảnh Diệp chờ ở siêu thị tới khi nhân viên ca đêm đến, rồi mới về nhà.

(*) RPG là viết tắt của "Role-Playing Game", có nghĩa là Trò chơi nhập vai

Chưa đầy mười phút đi bộ, Cảnh Diệp suýt vượt qua được những khó khăn của hành trình dài.

Anh đứng trước cửa nhà, sắp xếp lại những suy nghĩ rối ren từ buổi chiều đến giờ, và nghĩ rằng: "Vậy thì chết càng sớm càng tốt..."

Một lúc sau, Cảnh Diệp lại nghĩ: Nhưng có thể, Lâm Thiền sẽ không đến đâu nhỉ?

Cảnh Diệp thấy mình quá thiếu trách nhiệm, anh không biết liệu có muốn gặp Lâm Thiền hay không, hay muốn tránh xa sự hiểu lầm sâu sắc đó mãi mãi. Tâm trạng đó luôn trôi đi và trôi lại trong tâm trí anh. Cảnh Diệp quyết định không trốn tránh khỏi vấn đề nữa, anh mở cửa nhà mình với tinh thần như sắp hy sinh.

"Ông bà ơi, con về rồi đây!"

Có một bức tường ngăn cách giữa phòng khách và hành lang, anh đang thay giày thì nghe thấy giọng nói của mẹ anh, Diệp Tiểu Huệ: "Chỉ vài bước chân thôi mà cứ lề mề như sên vậy, còn phải để khách đợi sao?"

Trong lòng anh như có quỷ, cười nói, sau đó lại nghe Diệp Tiểu Huệ nói: "Nhanh vào chào ông bà Lâm, ông bà nội đi."

Quá tốt, bà ấy không nói Lâm Thiền đến rồi!

Trong khoảnh khắc đó, Cảnh Diệp cảm thấy như được sống lại, rực rỡ như khi đến phòng thi nhưng lại nghe tin bị hoãn thi. Anh chạy về phía ông bà với vẻ mặt rạng rỡ, cười tươi để chào ông bà Lâm, nhưng khi anh đến gần, nụ cười và cả cơ thể đều cứng lại khi nhìn thấy Lâm Thiền đang ôm điện thoại, ngước mắt nhìn lên.

Không đủ thời gian để chuẩn bị, Cảnh Diệp thay đổi lời chào của mình: "Lâm...Thiền, sao em lại đến đây?"

"Không phải con mời thằng bé đến sao?" Diệp Tiểu Huệ hỏi lại, đưa đĩa bỏ vỏ, cắt quả bưởi hồng thành những miếng nhỏ, "Tiểu Lâm ăn trái cây đã, còn chờ đồ ăn thêm một chút nữa, đừng đói nha."

Lân Thiền ngoan ngoãn gập điện thoại lại: "Cảm ơn cô Diệp."

Ngoại trừ cái liếc mắt kia, từ đầu đến cuối, Cảnh Diệp như chưa từng tồn tại.

Bị ngó lơ một cách khó hiểu, Cảnh Diệp cười ngượng nghịu hai tiếng. Sau khi chậm trễ chào hai ông bà Lâm, anh lịch sự bước vào bếp với lý do "giúp ông nội".

Tiếng nước rửa chén và đũa lanh lảnh vang lên, trong khi đó Cảnh Diệp đang nghe chăm chú vào cuộc trò chuyện trong phòng khách.

Âm lượng của TV không cao, anh lắng nghe kỹ và nhận ra mẹ đang nói chuyện với bà ngoại Lâm. Bà ngoại Lâm than phiền con gái quá bận nên chuyển đề tài sang Lâm Thiền, biết nhu cầu của mẹ, Cảnh Diệp sử dụng cách miêu tả được fan yêu thích nhất để hình dung, bà hẳn là mẹ ruột của Lâm Thiền."

"Tiểu Lâm học mỹ thuật, cuối năm sẽ thi chung chuyên đó phải không? Có ý định học ở trường nào chưa?"

Lâm Thiền nói: "Cháu muốn học ở Bắc Kinh ạ."

Diệp Tiểu Huệ "ai da" hai tiếng: "Bắc Kinh? Cháu giỏi thế, học ngành gì vậy?"

"Có thể là ngành truyền thống, cháu cảm thấy rất hứng thú với nó." Lâm Thiền giải thích một cách đơn giản về ngành học khá xa lạ này, nói thêm: "Giáo viên của phòng vẽ tranh cũng tốt nghiệp ngành truyền thống, cháu muốn học hỏi ông ấy một chút."

Diệp Tiểu Huệ: "Thật tuyệt vời, đứa trẻ có quyết định rõ ràng thật khác biệt. Nếu có gì cần giúp đỡ, hãy nói với cô, đừng ngại ngần."

Lâm Thiền nói cảm ơn, đáp ứng lời mời của cô Diệp.

"Tiểu Lâm thật ngoan, từ nhỏ đến lớn đều dễ quản lý, đặc biệt tốt. Không giống như thằng con nhà cô, hứa hẹn học ngành tài chính, đến lúc phải học thì đột nhiên muốn học truyền thông... Học thì học đi, đừng làm phiền đến gia đình, kết quả thì thế nào? Chưa tốt nghiệp đại học đã bắt đầu đóng phim truyền hình, chưa có công việc ổn định... "

Sau đó là một loạt chỉ trích liên tiếp về Cảnh Diệp, anh không cần phải nghe, anh biết mẹ sẽ than phiền điều gì.

Tuy vậy, mẹ anh vẫn tôn trọng quyết định của anh. Đôi khi nói chuyện với người khác, mẹ sẽ chê bai anh một chút, nhưng Cảnh Diệp đã rèn luyện được kỹ năng không bị ảnh hưởng.

Mẹ ruột của anh nói nhiều nhưng thực chất rất tốt bụng, chỉ cần không đuổi anh ra khỏi nhà, thì chê bai thế nào cũng được.

Để chào đón sự trở lại của Cảnh Diệp cộng thêm nhà có khách, ông bà nội đã nấu một bàn ăn gia đình lớn. Đồ ăn có màu sắc hương vị đầy đủ, nhưng tâm trạng hiện tại của Cảnh Diệp rất phức tạp, anh cảm thấy không muốn ăn.

Khi ngồi xuống, anh muốn chọn một góc xa Lâm Thiền nhất và không dễ dàng nhìn vào mắt cậu, nhưng Diệp Tiểu Huệ lại kéo anh đến bên cạnh Lâm Thiền, cho anh hai cốc sữa đậu nóng, nói: "Hai anh em, hãy nói chuyện với nhau đi."

Cảnh Diệp đang có một nỗi đau trong lòng mà không thể nói lên lời, anh lén lút di chuyển ghế sang bên cạnh một chút.

"Anh ghét tôi đến thế sao?"

Một giọng nói nhỏ nhẹ và trầm thấp bên cạnh đã làm Cảnh Diệp suýt chút nữa bị kẹp tay. Anh nhìn xuống, xoa nhẹ những vết đỏ trên đầu ngón tay mà không để lại dấu vết nào. Câu trả lời "không phải" cứ đọng lại trên đầu lưỡi anh, nhưng không thể nói ra thành lời.

Trong những lúc quan trọng, anh thường trốn tránh và không muốn đối mặt với thực tế. Điều này đã từng xảy ra và hiện tại cũng vậy. Cảnh Diệp biết đây là hành động không tốt, nhưng không biết lên thay đổi từ đâu.

Trong mắt Lâm Thiền, ánh mắt mơ hồ của anh dường như là một lời khẳng định. Đối phương thu hồi ánh mắt, co bàn tay trái về phía cơ thể, như thể chiều theo ý của Cảnh Diệp, không để họ tiếp xúc với nhau.

Người lớn vỗn dĩ không quan tâm đến những hành động nhỏ nhặt này, sau vài lời "ăn cơm thôi" thì cuộc trò chuyện về gia đình đã bắt đầu.

"Tiểu Huệ, hôm nay anh Đào không về sao?"

Diệp Tiểu Huệ khinh thường nói: "Anh ấy à, bận rộn quá mà, đừng quan tâm đến anh ta, cả nhà ăn cơm thôi!"

Ông ngoại Lâm mỉm cười, bình tĩnh chuyển chủ đề: "Này, không sao, bận chút cũng tốt... à, đúng rồi, Cảnh Diệp, ở Bắc Kinh thế nào, có bận lắm không?"

Cảnh Diệp đang định đưa đũa vào gắp cá chua ngọt, nhưng khi nghe câu hỏi, anh liền lễ phép thu đũa lại: "Cháu vừa mới quay phim xong."

"Cháu trở thành ngôi sao lớn rồi đấy!" Bà ngoại Lâm vui mừng cười nói: "Bà rất thích bộ phim của cháu, bà thường xem ở nhà, bà còn nhờ tiểu Lâm tìm ở thư viện tư liệu giúp bà nữa..."

Cảnh Diệp cười khan hai tiếng, ứng phó với cuộc trò chuyện của người lớn, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo món cá chua ngọt.

Anh chỉ ăn phần thịt ở bụng cá, ít xương và gai. Trong khi ăn uống tại nhà, ông bà luôn chiều chuộng anh, phần thịt bụng cá thường được giữ cho anh, nhưng khi làm khách thì khác, Diệp Tiểu Huệ phải quan tâm khách và kính trọng ông bà, và anh chỉ còn một vài miếng thịt bụng cá mà thôi...

Một đôi đũa chèn vào món cá chua ngọt, gắp chính xác một miếng thịt bụng cá lên.

Cảnh Diệp đã xanh mặt nhưng không dám nói gì-

Đôi đũa này là của Lâm Thiền.

Cổ họng khó khăn di chuyển, ngay lúc Cảnh Diệp đang buồn bã nói lời từ biệt với món cá chua ngọt, thì đôi đũa này đột nhiên thay đổi hướng di chuyển, đưa miếng thịt bụng cá vào tô cơm của Cảnh Diệp.

Sự phát triển ngoài dự tính này khiến Cảnh Diệp hơi bất ngờ, anh ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa mình với ông ngoại Lâm. Cử chỉ của Lâm Thiền như thể bày tỏ sự quan tâm, đồng thời như xóa sạch chút yếu tố "ghét" trong lời nói trước đó của cậu. Trái tim Cảnh Diệp đập nhanh, tại bàn ăn, anh không thể nói xong câu đã chuẩn bị.

Em ấy đang ám chỉ rằng hiểu lầm giữa họ không thực sự quan trọng sao? Cảnh Diệp khó kiềm chế được suy nghĩ này.

"Thật hiểu chuyện." Diệp Tiểu Huệ khen ngợi.

Đối với người lớn, Lâm Thiền luôn là một người hiểu chuyện và độc lập, biết tự chăm sóc bản thân và chăm sóc người già trong gia đình. Nhưng đối với Cảnh Diệp, hành động này tương đương với một bậc thang dịu dàng, nối liền ba năm nhiều hiểu lầm của họ lại.

Lúc này, anh nên hỏi Lâm Thiền, "Anh có thể nói chuyện với em được không?"

Nhưng Cảnh Diệp nhìn xuống món cá chua ngọt trên cơm trắng, môi nhỏ thì thầm một vài lần, nói nhỏ:"Cảm ơn."

Mặt anh hơi đỏ, nhiều ký ức tràn lên, cảm thấy từ "cảm ơn" này dù thế nào cũng thấy khó xử, trong khi miếng cá ruột trắng mịn đầy tình yêu đang chỉ trích anh không biết ơn.

Lời xin lỗi của Cảnh Diệp đang ở trên đầu lưỡi, anh quay đầu lại -

Lâm Thiền rút một tờ giấy ăn, không né cũng không tránh ánh mắt của Cảnh Diệp, mỉm cười nhẹ, sau đó chậm rãi lau sạch đôi đũa của mình trong ánh mắt của Cảnh Diệp.

Cảnh Diệp:"......"

Món canh cá chua trong tô của anh bỗng nhiên không còn ngon nữa.