Chương 9: Đáng thương hay đáng trách? (1)
Đứng trước cửa sổ, Phương Lâm tay cầm điếu thuốc, rít một hơi sâu rồi nhả ra làn khói, che phủ tầm mắt.
Gã cúi đầu nhìn về dòng người tấp nập bên dưới, những chiếc xe chạy trên đường lộ.
Bỗng nhiên có hai cảnh sát giao thông đang đi tuần, người ngồi đằng sau đưa gậy giao thông tấp một thanh niên lái chiếc wave alpha vào lề.
Hắn cau mày nhìn nhìn, sau đó cười nhạt.
“Không kính chiếu hậu à…”
Bỗng dưng gã cảnh sát giao thông đưa tay nhấn về cái chấm đen trên nón, Phương Lâm đang cười cười thì như bắt được cái gì đó mà chăm chú quan sát, cau mày suy tư.
Trong đầu của hắn dần nhớ về cuộc trò chuyện với Bắc Minh Hà, khung cảnh dường như tái hiện lên bên trong đầu của hắn.
“Camera của trường, toàn bộ đều bị ngắt hết”
Giọng nói có phần sợ hãi, thanh âm có chút ngọt ngào như xuyên qua thời gian mà truyền vào trong tai của gã.
“Bạch Lan khi đó vẫn còn sống…vậy ai…là người ngắt camera?”
“Chẳng lẽ lại có sự trùng hợp đến vậy…?”
Phương Lâm rơi vào trầm tư, đôi mắt nhấp nháy kì dị, gã rít một hơi sâu rồi dụi tắt tàn thuốc, chân bước xuống tầng hầm, rời khỏi căn phòng của mình.
…
Sau gần nửa giờ lái xe, hắn dừng lại phía trước cổng trường.
Ánh mắt trầm tư, xa xăm nhìn lên tầng ba tòa nhà khu B, hắn cau mày suy nghĩ rồi lái xe đi vào bên trong.
“Này, đi đâu đấy?”
Gã bảo vệ già đang ngồi, mắt nhìn về chiếc tivi trong phòng, bỗng dưng nghe thấy tiếng xe nên ngước đầu ra cửa, hướng hắn cau mày hỏi lớn.
“À dạ, cháu để quên đồ trong trường nên quay lại lấy”
Phương Lâm quay đầu, nhìn lão mà nói lớn.
“À ừ, thế nhanh lên nhé”
Lão thần sắc đã hiểu, đưa đầu vào trong, mặc kệ hắn.
Phương Lâm không mấy ngạc nhiên khi tên bảo vệ cho hắn đi vào…
Bởi vì trường hắn thường xuyên tổ chức các sự kiện, hội thảo tới tận đêm khuya, thường thường mười giờ vẫn có người quay lại lấy đồ để quên là chuyện bình thường.
Đi qua chỗ lấy thẻ xe, Phương Lâm đôi mắt nhìn vào trong bãi rải rác vài chiếc, hắn đá chống xe.
Sau đấy đôi chân chậm rãi đi dọc bãi gửi tới gần tòa nhà khu B.
Dừng lại phía trước một khuôn viên không mấy dị thường, Phương Lâm nhìn xuống những viên gạch dưới chân, có chút sậm màu lạ kì, hơi đen hơn những viên gạch chỗ khác.
Hắn thầm nghĩ: “Chắc là chỗ này rồi”
Trong đầu Phương Lâm cố gắng tưởng tượng ra khung cảnh hiện trường của ngày hôm đó, nhưng rồi hắn lắc đầu cười khổ.
“Đáng tiếc, những thứ Bạch Lan cho ta xem…đều là ý chí chủ quan của nàng”
“Nếu như có thể tái xây hiện trường…thì tốt rồi”
Gã theo bản năng, ngước mắt lên nhìn, thì hình ảnh cột đèn hiện lên khung kính mờ ảo dị thường.
Vô tình lọt vào tròng mắt Phương Lâm là một bóng người áo đen đứng đấy.
Đứng ở bên trong căn phòng Bạch Lan t·ự t·ử, đôi mắt rét lạnh, đôi phần mờ ảo thông qua ô kính mà nhìn xuống hắn.
“Là ai?”
Phương Lâm tâm tư nhảy vội, chẳng biết vì sao, hắn có cảm giác đôi mắt này rất quen thuộc, có một cảm giác chỉ cần gặp được người này…thì mọi đáp án đều được hé mở.
Lập tức hắn xoay người, chạy về cánh cửa tòa nhà khu B, thanh âm nặng nề vang trên hành lang, đôi chân gã chạy như ma trên sàn.
Phương Lâm nhanh chóng nhìn về những khung thang máy liền kề, thấy tầng lầu hiện lên số một thì hắn thầm mắng một tiếng.
“Mẹ nó”
Bỗng dưng hắn nghĩ tới gì đó, ánh mắt như rơi vào trầm tư, miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu.
Gã đi lên thang bộ, cước bộ chậm rãi, bước chân có lực vang vọng tầng lầu.
Ngẩn đầu nhìn tầng bốn, Phương Lâm đôi tay đẩy nhẹ cửa thoát hiểm tầng ba mở ra.
Trước mắt của hắn là hành lang tối đen như mực, không có lấy một ánh sáng căn phòng nào cả, phải chăng là ánh đèn đường từ ngoài cửa kính hắt vào.
Chân hắn bước chậm, dừng lại phía trước căn phòng ban nãy, căn phòng có đôi mắt nhìn xuống Phương Lâm.
Đây là h·iện t·rường v·ụ á·n Trịnh Lưu, đồng thời là căn phòng Bạch Lan t·ự v·ẫn.
Lấy trong túi quần ra chiếc khăn tay, Phương Lâm vươn tay cầm về nắm cửa, vặn lên vặn xuống.
Lạch cạch, lạch cạch.
“Cửa khóa? Tại sao có thể?”
Phương Lâm gương mặt ngờ vực, tay đặt lên cằm, một vẻ mờ mịt như rơi vào mê cung, không khỏi trầm ngâm: “Người có thể khóa được căn phòng lớp học…chỉ có thể là bảo vệ thôi”
Hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Gã xoay lưng lại nhìn về hành lang với ánh đèn mập mờ, đôi chân chậm rãi bước đi, hắn tiến về thang máy, bấm nút gọi thang.
…
Đing.
Phía trên tầng bốn, cửa thang chậm rãi mở ra, gã thanh niên với mái tóc dài, đôi mắt bình tĩnh bước ra.
Đưa mắt nhìn về căn phòng duy nhất sáng đèn, đôi chân chậm rãi tiến tới.
Bên trong là những thanh niên mặc trang phục đoàn viên, ngồi thẳng lưng nghiêm túc, tay cầm viết ghi chép, dường như đang có nghị sự nào đó.
Hắn đánh mắt nhìn vào bên trong.
Nhìn về gã thanh niên đang đứng phía trên bục giảng, gương mặt của gã có vài phần phong trần do làm việc từ sáng đến tối, nhưng lại hiện lên vài phần khí thế của một vị lãnh đạo toàn tâm toàn ý.
Bí thư đoàn trường, Mộ Dung Quyền.
Đứng trong mảng tối, ẩn mình ở cánh cửa sau, Phương Lâm đôi mắt quét về các thành viên bên trong.
Bỗng dưng hắn cảm thấy, có một bóng lưng quen thuộc, cái dáng dấp ấy, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
“Hoắc Đinh.”
Trong đầu gã nhảy ra một cái tên, Phương Lâm có chút nghi ngờ nhìn về y.
Rõ ràng là trong trí nhớ của hắn, Hoắc Đinh rõ ràng là điển hình của một tên công tử ăn chơi trác táng, phá gia chi tử điển hình.
Đâu có nào đâu bộ dáng của một thanh niên sẽ tham gia hoạt động của đoàn tới tận đêm tối?
“Thằng này đâu có thiếu điểm rèn luyện đâu ta?”
Suy nghĩ vừa vang lên thì Phương Lâm có cảm giác ai đó nhìn về mình, hắn đánh mắt lại vào bên trong.
Mộ Dung Quyền đôi mắt liếc về cánh cửa, gã như nhìn thấy Phương Lâm phía trong bóng tối, nhẹ nhàng gật đầu nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục trình bày.
Những thanh niên bên dưới thì dường như cảm nhận được lạ thường của bí thư, đồng thời xoay người nhìn về phía sau, đáng tiếc chẳng có một ai nhìn thấy bóng dáng của hắn ở đó nữa.
Duy chỉ có một ánh mắt lạ thường, chậm rãi quan sát từng thành viên bên trong căn phòng hội nghị.
…
Phương Lâm đôi chân chậm rãi bước về căn phòng an ninh của trường, hắn hít một hơi sâu, sau đó gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Vài giây sau, cửa phòng mở ra, đang trực ca đêm là một người đàn ông trung niên, Phương Lâm nhìn qua cái tên phía trên ngực áo, rồi nhẹ nhàng gật đầu, hướng Phó Đông lạnh nhạt nói.
“Phó bí thư Bắc Minh Hà nhờ tôi kiểm tra lại camera ngày có nữ sinh t·ự v·ẫn, cảm phiền hợp tác”
Trung niên bảo vệ đôi mắt quan sát Phương Lâm.
Đồng thời trong đầu hồi tưởng lại một sinh viên xinh đẹp từng hướng hắn nói như thế, thanh âm có phần đau thương đó như xuyên qua thời gian mà quanh quẩn trong đầu.
Phó Đông theo quán tính muốn gật đầu bỗng dưng nghĩ tới gì đó, hướng hắn trầm giọng hỏi.
“Có gì chứng minh không?”
Phương Lâm lạnh nhạt nhìn hắn, từ trong ví đen rút ra chiếc thẻ sinh viên, đưa lên cho hắn bảo: “Như vậy được rồi chứ?”
Tên bảo vệ nhìn qua cái tên, xác nhận là sinh viên của trường thì gật đầu, tay chỉ về chiếc máy tính bên trong mà bảo: “Biết cách sử dụng chưa?”
“Đã từng học qua”
Phương Lâm lạnh nhạt nói, gã bảo vệ thấy vậy thì ánh mắt lập lòe gì đó rồi gật đầu, vỗ vai hắn nói nhỏ: “Tao đi vệ sinh chút, có gì thì báo tao”
“Ừm”
Phương Lâm nhìn qua thân ảnh áo xanh rời khỏi căn phòng thì mỉm cười, miệng khẽ tán thưởng tâm tư kín đáo của hắn.
Sau đó ánh mắt phức tạp ngước mắt nhìn về chiếc màn hình đang hiển thị hơn chục khung hình khác nhau.
Gã cầm lấy con chuột, chậm rãi mở lên một phần mềm, điều chỉnh những mốc thời gian bên trong.
Ngày mười ba tháng bảy, ngày một tháng bảy, ngày mười tám tháng sáu, ngày mười lăm tháng sáu…
Phương Lâm muốn mở ra video từ ngày mười lăm tháng sáu thì trên hệ thống hiển thị ra dòng chữ đen chữ, in đậm bên trên màn hình.
“Video đã bị xóa khỏi hệ thống”
Phương Lâm đôi môi lẩm bẩm, gương mặt có phần kinh ngạc nhưng tay vẫn không dừng lại mà tiếp tục tua xuống ngày mười bốn, mười ba, mười hai…
Sau đó hắn kinh hãi phát hiện.
Mười lăm ngày an ninh trên hệ thống…toàn bộ đều đã bị xóa đi.
Nếu hắn muốn xem được, cần phải lên cục công an thành phố để xem.
Hắn làm gì có thẩm quyền đó chứ…xem được lần này hoàn toàn là nhờ mặt mũi của Bắc Minh Hà, nữ nhân xinh đẹp động lòng người đấy.
“Mẹ kiếp”
Phương Lâm chửi thầm một câu, sau đó bàn tay nhanh chóng tua lại ngày hôm nay, ngày ba mươi tháng bảy.
Đôi tay của hắn nhanh kéo một khoảng thời gian dài, từ nửa đêm ngày ba mươi cho tới tám giờ ba mươi hôm nay…
Phía trên màn hình, hiển thị hành lang tối đèn, có một thân ảnh thanh niên tóc dài, đôi chân bước về căn phòng ở gần cuối dãy.
Hình ảnh nhòe nhòe làm Phương Lâm có phần bực mình, hắn phải căng mắt ra thì mới nhận ra người trong video chính là mình.
Gã nhanh tay tua ngược lại chiếc video, thân ảnh chậm rãi lùi lại, lập tức xuất hiện trên hành lang biến là một cái bóng đen, đúng hơn là áo choàng đen bao phủ thân thể.
Đôi chân ma mị chậm rãi di chuyển, thông qua hình ảnh nhòe màu.
Phương Lâm thấy người đó đeo cái khẩu trang đen với cái đầu phía dưới áo choàng, thân dáng người nhìn qua thì phổ thông quá đáng, đặt tên đó vào giữa biển người thì thật sự rất khó phân biệt.
Chiếc video chậm rãi trở nên sọc sọc, như kiểu bị ai đó nhiễu sóng, năm phút sau, cái bóng đen đó xoay người bước về thang máy, tiến vào bên trong.
Phương Lâm lập tức đổi góc camera thì thấy tên đó bấm về số một.
Khi hắn muốn tính tiếp tục xem xét thì bóng đen đó bước ra, cảm nhận gì đó mà ngước mắt nhìn về chiếc camera đặt bên trong thang máy, sau đó cúi đầu đi vào lối thoát hiểm thang bộ.
“Mẹ nó, gian manh thật”
Phương Lâm nhanh chóng tra xét thời gian, sau đó điều chỉnh sang camera thang bộ…hình ảnh dần dần hiện lên.
Hắn thấy một thân ảnh cau mày bước lên với gương mặt hiện rõ, chính là hắn - Phương Lâm, đồng thời còn có một thân ảnh bước lên tầng bốn.
Hắn mặc chiếc áo choàng đen nhanh chóng rời khỏi lối thoát đi vào bên trong hành lang tăm tối.
Phương Lâm lập tức đổi camera thì thấy hắn bước vào căn phòng vệ sinh tầng bốn…
Chỉ vài giây sau, màn hình bỗng nhiên màu đen lạ thường.
Phương Lâm cảm nhận được gì đó bất thường, nhưng vẫn yên tĩnh đợi chờ, chỉ tua nhanh video.
Quả nhiên trong vòng vài phút sau, hắn nhìn thấy thân ảnh của mình đi trên hành lang, đi qua cái đoạn hành lang tăm tối, bước tới căn phòng duy nhất sáng đèn.
Vậy là…ta nghĩ mình đã biết ngươi rồi.
Phương Lâm nhếch miệng cười tươi.
Hắn rút từ trong ví ra tờ một trăm, đặt dưới chiếc bàn phím sau đó bước ra khỏi căn phòng an ninh.
Nghiêng đầu thì thấy gã bảo vệ đang đứng bên ngoài h·út t·huốc, hắn gật đầu chào, sau đó xoay người bước đi.
Phó Đông nhìn hắn rồi dập lấy tàn thuốc rồi bước vào bên trong, đôi mắt nhìn về chiếc màn hình đã quay trở về trạng thái ban đầu thì cười nhạt, đặt mông ngồi vào vị trí của mình.
Bỗng nhiên hắn thấy bên dưới là tờ tiền màu xanh, có chút ngạc nhiên sau đó mỉm cười như hiểu ra ý nghĩa.
Gã đứng lên xoay người che góc camera, đôi tay nhanh chóng vẽ một đường ưu mỹ đút vào túi quần.