Chương 8: Rối loạn nhân dạng phân ly (2)
Ánh trời màu đen, chúng tinh rực sáng ở phía bên trên.
Phương Lâm đẩy cửa bước vào, gương mặt đầy vẻ hâm mộ nhìn lấy những ánh đèn rực màu của thành phố buổi đêm thông qua ‘bức tường’ cửa kính đối diện.
“Bao giờ ta mới giàu như vậy đây…”
Hắn khao khát mà nói thầm, sau đó quan sát một vòng căn hộ.
Dù là một kẻ không biết gì về thiết kế nhưng cách bày trí căn nhà thật sự làm cho Phương Lâm cảm thấy thoải mái.
Dường như bố cục có sự sắp xếp của ‘phong thủy’ nên từ lúc bước vào hắn cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Đặt chiếc thẻ từ lên trên mặt bàn, chiếc thẻ này là hắn nhờ Bạch Lan ‘ra tay’ lấy trộm từ trên người Yết Loan.
Hắn nhìn qua từng phòng, ngoài phòng bếp và nhà vệ sinh mở cửa ra, thì chỉ có ba căn phòng là được khóa trái lại từ bên trong, hoặc là dùng chìa khóa ngược.
Theo như linh tính mách bảo, gã nâng tay đẩy căn phòng đầu tiên bên tay phải, cửa phòng chậm rãi mở ra.
Ánh đèn huyền ảo bên trong, đặt ở giữa phòng là chiếc giường ngủ có phần rộng lớn, có lẽ là giường cho cặp vợ chồng Trịnh Lưu.
Đặt ở gần đó là chiếc bàn trang điểm, kế bên là chiếc tivi khoảng chừng 32inch.
Phương Lâm nhìn qua rồi tay đặt lên cửa rồi đóng lại, dời bước sang căn phòng tiếp theo, thanh âm lạch cạch lập tức phát ra.
“Cửa phòng bị khóa”
Hắn nhìn qua mảng ‘không khí’ kế bên, thanh âm trầm thấp nói.
“Ngươi vào trong mở ra đi”
Bạch Lan gương mặt âm u gật đầu, đi xuyên qua bức tường, bỗng một chốc sau vang lên thanh âm.
Cạch.
Cót két---
Cửa phòng chậm rãi mở ra, ở phía bên trong là căn phòng hồng nhạt bao phủ.
Đặt chiếc giường ngủ phương vị giống với căn phòng vợ chồng Trịnh Lưu, nhưng lại là một màu hồng trắng, có những nhân vật hoạt hình nổi tiếng bên trên.
Đặt phía trên giường là một con búp bê được đắp chăn gọn gàn, dường như là ‘bạn thân’ của con lão.
Chiếc bàn gỗ nhung đặt nhiều sách vở, từng cuốn sách giáo khoa cấp một, hai ba, từng quyển sách tiếng anh dày cộm đặt lên trên đó, đã bám đầy bụi bẩn.
“Có vẻ là phòng của con Trịnh Lưu”
Phương Lâm trầm giọng, nhưng Bạch Lan lại sâu xa nói.
“Trịnh Lưu làm gì có con?”
Hắn không để ý lắm nên tiện tay đóng lại cánh cửa, sau đó bước sang căn phòng thứ ba, đưa tay lên nắm cửa.
Lạch cạch, lạch cạch.
Cót két---
Bạch Lan từ trong cánh cửa, lộ ra thân ảnh xinh đẹp, nhìn về Phương Lâm có phần nghi hoặc hỏi.
“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Phương Lâm không đáp mà bước xuyên qua nàng, tay đặt lên cánh cửa mà đẩy ngược về sau, đóng lại.
Đây đúng là căn phòng hắn tìm rồi, phòng làm việc của Trịnh Lưu.
“Ngươi có từng biết…Trịnh Lưu ngoài là một giảng viên đại học, hắn còn là một thạc sĩ chuẩn bị tấn cấp tiến sĩ chứ?”
Phương Lâm trầm ngâm nói ra, chân bước lại chiếc bàn làm việc của Trịnh Lưu, nhìn lấy cái đống tài liệu, đọc lấy những dòng chữ nhuệch nhoạc.
“Thì sao?”
Bạch Lan đối với loại người như Trịnh Lưu thì không hề để tâm, cứ nghĩ tới cái cảnh bị hắn đè trên người là đã thấy kinh tởm lạ kì.
Phương Lâm mở ra hộc tủ, nhìn về giấy tờ bên dưới, hắn từng cái đọc qua, toàn bộ căn phòng của Trịnh Lưu, dưới sự ‘tra xét’ của hắn thì đã bị xem qua một lần.
Lúc này trên tay của Phương Lâm là một cuốn tập đen, có vẻ giống với nhật ký cá nhân.
“Ngươi đọc nhật ký của hắn làm gì?”
Mặc kệ những lời nói của Bạch Lan, Phương Lâm đôi tay chậm rãi chạm qua từng trang giấy, từ những nét bút đầu tiên cho đến dấu chấm cuối cùng.
Khoảng độ mười phút sau, hắn rơi vào trầm mặc.
Gương mặt hiện lên vẻ khó tin, đôi mắt nhìn về Bạch Lan có phần sâu xa, sau đó lặng người bước ra căn phòng, một mạch đi thẳng xuống hầm gửi xe.
Đứng trong thang máy, Phương Lâm tay nhấn vào nút gọi trên màn hình, nghe giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia, hắn trầm thấp hỏi.
“Ê cái hôm mười bốn tháng sáu, có phải mày đi ra Phú Quốc không?”
“À ừ, tính dẫn con bồ đi vài ngày mà không biết chi phí bao nhiêu nên hỏi thử ấy mà”
“À oke, biết rồi”
Hắn cúp điện thoại, đôi mắt dần trở nên sáng lên, các mạch suy nghĩ trong đầu dần trở nên liên kết với nhau.
…
Phương Lâm im lặng vặn ga phóng trên tuyến đường, Bạch Lan cũng có nghi ngờ của mình nhưng lại im lặng không nói ra.
Cả hai cứ thế trầm mặc đi về tới căn phòng Phương Lâm.
Hắn bước vào trong phòng, đứng tại trước cửa sổ, từ trong lồng ngực lấy ra gói thuốc, rít một hơi sâu rồi thở dài nói.
“Bạch Lan…ta thực sự không muốn nói cho nàng biết”
“Rốt cuộc là có chuyện gì”
Bạch Lan dường như không nhịn được, hướng hắn lớn giọng hỏi.
Gã ngẩn đầu nhìn lên trời cao, để cho nàng cái bóng lưng rộng lớn, thanh âm t·ang t·hương quanh quẩn mà nói.
“Làm gì…có cái gọi là gã giảng viên muốn c·ưỡng h·iếp nàng?”
“Ngươi nói vậy là sao?”
Bạch Lan gương mặt nghi ngờ, hướng hắn nói: “Ý ngươi là ta vu oan cho hắn?”
Phương Lâm lắc đầu, giọng nói dần trở nên sâu xa: “Trịnh Lưu…hắn bị vô sinh”
“Thì sao? Vô sinh thì không phải k·ẻ h·iếp d·âm à?”
“Hắn còn là một nam nhân ch·ung t·hủy.”
“Ai chẳng là kẻ ch·ung t·hủy cho đến khi n·goại t·ình?”
Bạch Lan có phần nhạo báng những quan điểm của hắn, nhưng đập vào mắt nàng là cái lắc đầu buồn cười của Phương Lâm.
“Lần này nàng sai rồi, nàng có biết căn phòng thứ hai, là dành cho ai không?”
Nàng nhìn hắn nghi hoặc rồi lắc đầu, bên tai chậm rãi vang lên thanh âm như sét đánh.
“Là dành cho đứa con gái trong tưởng tượng của hắn”
“Cái con búp bê nằm ở trên giường, là con của hắn, Trịnh Quỳnh”
“Buồn cười không? Một giảng viên tâm lý lại xem búp bê như con mình…”
Thanh âm của hắn có phần run rẩy, hít một hơi thuốc sâu, Phương Lâm như nhớ lại những dòng mực đen bên trong trang nhật ký.
“Cả đời anh không thể giúp em trở thành người mẹ đúng nghĩa, anh thật có lỗi với em, Yết Loan”
“Thế ngươi nói sao về cái ngày hôm đó?”
Bạch Lan nhìn thẳng vào mắt Phương Lâm mà nói.
“Ngươi…có bệnh”
Phương Lâm nhìn nàng, sau đó khó khăn nói ra.
“Khi ngươi còn sống, ngươi đã mắc bệnh, khoa học gọi nó…”
“Rối loạn nhân dạng phân ly”
Bạch Lan cau lại đôi mày, giọng nói the thé: “Hửm? Ngươi có ý gì?”
“Ngày hôm đó, ngươi đến căn phòng của Trịnh Lưu là để hỏi hắn về tình hình bệnh tình, Trịnh Lưu đã kể với ngươi điều gì đó”
Phương Lâm từ trong ngực lấy ra một tờ bản sao, đưa cho Bạch Lan.
“Có lẽ ngươi đã tiếp nhận trị liệu từ hắn trong một thời gian khá dài, sau tất cả…ngươi không chấp nhận được sự thật này”
“Có lẽ ngươi đã quá sốc nên đã chạy thẳng đến căn phòng hôm đó mà nhảy lầu t·ự v·ẫn, Trịnh Lưu đuổi theo là vì cố gắng ngăn ngươi lại…nhưng hậu quả đáng tiếc xảy ra”
“Căn bệnh dần trở nên trầm trọng, ngươi tưởng tượng ra việc Trịnh Lưu vì ham mê sắc đẹp nên muốn cưỡng dâm mình”
“Ngươi còn tưởng tượng Kim Yết Loan đã ra tay t·ấn c·ông nhưng thực chất là ngươi tự mình làm hại mình”
Phương Lâm lại rút ra một bức thư tay, bên trong là một tờ giấy cùng một bức ảnh cũng đã cũ mềm nhưng mực in vẫn còn thấy rõ.
“mười bốn tháng sáu hằng năm, hai vợ chồng Kim Yết Loan đều sẽ về quê vào dịp này…vì giỗ mẹ của Trịnh Lưu”
Hắn thở dài một hơi sau đó nói ra: “Bắc Minh Hà…nàng cũng là do ngươi tự mình làm giả”
“Vậy còn Hoắc Đinh? Ngươi giải thích sao…”
“Hoắc Đinh sao? Ngươi có nhớ cuộc gọi bên trong tháng máy chứ…hôm đó hắn đang ở Phú Quốc…”
“Vậy…?”
“Đúng vậy, tất cả là do ngươi làm ra, ngươi đóng vai Yết Loan, tự mình đánh mình, ngươi đóng vai Hoắc Đinh, tự mình cứu mình”
“Tại sao là Hoắc Đinh…?”
“Tại vì…có lẽ ngươi đã yêu thầm hắn”
Phương Lâm rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, hắn đưa cho Bạch Lan xem một dòng tin nhắn, là do Bắc Minh Hà gửi tới.
Minh Hà cho rằng Phương Lâm thích Bạch Lan nên đã ‘chân thành’ nói cho hắn biết: “Bạch Lan thích Hoắc Đinh đấy, hình như hai người là bạn thân nha? Dành ‘bồ’ của bạn là không được đâu :>”
“Cái cảm giác hôm đó, chân thực lắm…”
Bạch Lan trừng to đôi mắt có phần khó tin, nước mắt lăn dài trên má rồi biến mất bên trong tối tăm.
“Sự ấm áp đó…”
Bạch Lan dần dần tan biến, chiếc váy trắng dài nàng mặc hóa thành những hạt bụi, tan vỡ chậm rãi bên trong không gian.
Nàng vẫn khóc, nước mắt vẫn rơi như không cảm thấy mình đang biến mất, bỗng dưng Bạch Lan ngẩn đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo rực rỡ phía dưới bầu trời đầy sao, những vệt nước mắt càng làm nàng trở nên lộng lẫy, đôi môi đỏ xinh nhấp nháy những thanh âm cuối cùng.
Dù không phát ra tiếng nhưng Phương Lâm vẫn hiểu được những gì nàng nói, hắn hướng nàng gật đầu.
Tim hắn như quặng thắt lại, ánh mắt của hắn cũng có chút hơi nước, gã ngẩn đầu để nước mắt không rơi ra.
Phương Lâm nhìn lấy ‘người bạn’ của mình dần biến mất, thời gian như trôi chậm lại, còn trong đầu hắn kí ức như tua ngược.
Nhớ lại những ngày đầu tiên gặp gỡ, cái ngày nàng hù hắn suýt đau tim mà c·hết, những hồi ‘điều tra’ táo bạo, bỗng dưng, hắn có cảm giác không ổn…
Hình như hắn đã bỏ qua gì đó, một cái gì đó rất quan trọng.