Chương 10: Đáng thương hay đáng trách? (2)
Phương Lâm đứng tại bên trong căn phòng vệ sinh, ánh đèn dịu nhẹ phát sáng trên đầu.
Hắn yên lặng đứng im tại chỗ nhìn về cái đống màu đen bên trong thùng rác, cái áo choàng của bóng đen bí ẩn xuất hiện bên trong camera quan sát.
“Mày thông minh lắm…đáng tiếc đối thủ của mày, lại là tao”
Phương Lâm từ trong thùng rác, cầm lấy chiếc áo choàng đen to lớn, sau đó bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh.
Gã cầm lấy điện thoại gọi cho một người bạn đã giúp hắn nhiều lần, dường như để xác nhận gì đó.
Thanh âm khó nghe vang lên: “Tầm tám giờ mười lăm ấy…”
“À ừ, hiểu rồi”
…
Gần mười giờ tối.
Hoắc Đinh gương mặt mệt mỏi bước ra bãi xe, hắn ngước mắt tìm lấy chiếc xe của mình.
Bỗng nhiên cau mày nhìn về thân ảnh đang ngồi trên yên chiếc xe SH đời mới, có phần nghi hoặc tiến tới.
Thông qua ánh sáng đèn điện, Hoắc Đinh cười cười hướng về thân ảnh ‘điển trai’ nói.
“Sao giờ này còn chưa về”
Gã cười nhạt, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn về chiếc áo choàng đen đặt trên yên xe của mình, tròng mắt xoay chuyển.
“Chờ mày đó”
Phương Lâm nhếch lên nụ cười, giọng nói âm lãnh vang lên bên tai Hoắc Đinh: “Có gì muốn nói với tao chứ?”
“Nói cái gì?”
Hoắc Đinh gương mặt khó hiểu, xua tay với Phương Lâm rồi bảo: “Thôi về đi ông tướng, tao có hẹn với mấy em xinh đẹp trên bar rồi”
Phương Lâm bước xuống, chậm rãi cất giọng.
Thanh âm lạnh nhạt dường như xuyên qua tâm can mà nổ vang bên trong đầu Hoắc Đinh, làm cho gã dừng lại động tác.
“Ngày mười lăm tháng sáu, camera của trường bỗng dưng bị ngắt kết nối, sau đó Bạch Lan được phát hiện đ·ã c·hết trong trạng thái treo cổ”
“Tao đã tự hỏi tại sao camera lại hỏng đúng lúc như thế, hóa ra là có kẻ âm thầm thúc đẩy nàng t·ự t·ử”
“Nhưng mà, tao không biết rốt cuộc là thằng nào đã làm điều đó…cho đến khi tao nhớ lại lần đầu sau cả tháng hè gặp lại mày”
“Thì sao?”
Hoắc Đinh nhún vai, ánh mắt nhìn về Phương Lâm cao ngạo hỏi.
Đáng tiếc, trái với gương mặt tức giận trong chờ mong của hắn thì Phương Lâm lại bình tĩnh dị thường, hắn ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao mà nói:
“Ngày mười bốn tháng sáu, vì đang ở Phú Quốc nên mày không biết chính xác Bạch Lan sẽ t·ự v·ẫn ở đâu, nên mày đã chọn cắt hết camera của trường, sau đó mày xóa hết các video của trường để tránh việc điều tra ra căn bệnh của Bạch Lan”
“Căn bệnh của Bạch Lan, có lẽ mày đã biết thông qua Trịnh Lưu, tao nói đúng chứ?”
Dừng lại một chút Phương Lâm quan sát thần sắc Hoắc Đinh.
Dù thất vọng vì không nhìn ra gì cả nhưng hắn vẫn thanh âm khẳng định nói: “Bạch Lan mắc chứng r·ối l·oạn nhân dạng phân ly, nàng thường khó phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.”
“Vì thế mày ỷ vào việc nàng không biệt được nên đã theo dõi nàng, mày đã đẩy nàng vào con đường c·hết”
Đôi mắt Phương Lâm dần trở nên tức giận, tông giọng cũng cao hơn: “Mày đã làm cho nàng tưởng mình bị Kim Yết Loan đuổi g·iết, dưới áp lực đó căn bệnh của nàng dần trở nên nặng nề hơn”
“Mày làm rất tốt…kế hoạch thật sự rất hoàn hảo, nhưng đáng tiếc, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát”
“Đáng tiếc ở chỗ trong hồi ức của nàng…đã xuất hiện thân ảnh của mày”
“Từ lúc đó tao đã bắt đầu nghi ngờ mày”
“Nếu không phải nàng đã nói với tao rằng…cái ôm của mày đã khiến nàng cảm thấy ấm áp thì tao đoán thực sự không ra”
Hắn thở dài, khó khăn nói.
Hoắc Đinh đôi mắt trừng to, nhìn về Phương Lâm, thanh âm giận dữ như b·ị c·ướp lấy con mồi: “Hóa ra…nàng tìm tới mày?”
“Mày biết về thực thể tâm linh?”
Lúc này tới Phương Lâm có phần kinh ngạc, hắn cứ ngỡ cái chuyện ma quỷ này…rất ít người biết, nhưng rồi nghĩ tới gì đó mà hắn phẫn nộ quát: “Mày nhắm tới ‘công đức’?”
“Không, hắn nhắm tới ‘luân hồi đạo tràng’.”
Thanh âm lạnh lùng vang lên, từ trong tòa nhà bước ra một thanh niên phong trần, đôi mắt sắc bén nhìn về Phương Lâm mà nói.
Mộ Dung Quyền đôi mắt sâu xa, giọng nói trầm ấm nhưng lại làm cho tâm linh Phương Lâm có phần hoảng hốt: “Hoắc Đinh, có một em gái song sinh, nàng gọi là Hoắc Huyền”
“Từ nhỏ Hoắc Huyền đã yếu đuối lạ thường, nên đã mất cách đây mười năm”
“Là một người anh trai cực kì quan tâm em gái mình, Hoắc Đình không những biết rõ về các phương thuốc trị bệnh…mà còn là một kẻ cuồng tín”
“Từ những ngày đầu bước lên đại học, hắn đã tiếp xúc với tôn giáo đại cương, từ giây phút đó trong hắn đã biết tới ‘luân hồi đạo tràng’.”
“Có lẽ vì cứu em gái, Hoắc Đinh đã nhắm vào Bạch Lan, tôi nói đúng chứ?”
Mộ Dung Quyền nhìn về Hoắc Đinh mà nhếch miệng nói.
“Luân hồi đạo tràng, rốt cuộc là gì?”
Phương Lâm ngờ vực, có chút không rõ hướng về gã bí thư trẻ tuổi hỏi.
Mộ Dung Quyền ném cho Phương Lâm một ánh mắt khinh bỉ, môi mấp máy muốn nói gì đó thì Hoắc Đinh đã khoác tay ngăn cản, trầm giọng trả lời.
“Luân hồi đạo tràng là nơi những ‘kẻ được chọn’ sẽ chém g·iết lẫn nhau...để dành cơ hội ước nguyện”
Hoắc Đinh đôi mắt đau buồn, từ trong chiếc ví của mình, rút ra một tấm ảnh, đôi tay nhẹ nhàng ‘sờ’ lên gương mặt đứa bé gái bên trong.
Gã ngẩn đầu nhìn trời, như rơi vào trong kí ức, ánh mắt phức tạp, giọng nói dịu dàng truyền cảm.
---Ngày chín tháng sáu, căn phòng hiện trường, tầng ba.
Hoắc Đinh gương mặt ngờ vực, đưa mắt nhìn vào bên trong, hắn thấy gã giảng viên to béo đang lớn tiếng nói: “Bạch Lan, em phải bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, bình tĩnh mà nghe thầy”
“Không, thầy đừng tới đây, làm ơn đừng, đừng”
Trước mắt Hoắc Đinh, Trịnh Lưu thân hình to lớn lao về Bạch Lan đang đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay giang rộng.
Bạch Lan thấy gã giảng viên lao đến thì đôi mắt sợ hãi, xoay người nhảy sang cạnh bên…Trịnh Lưu theo đà đâm qua ô cửa sổ mở nên lao đầu xuống đất…c·hết như vậy đấy.
---Ngày mười bốn tháng sáu, trong con hẻm nhỏ.
Hoắc Đinh từ xa nhìn thấy Bạch Lan đang một tay b·óp c·ổ mình, một tay tát vào mặt, thanh âm đau rát vang lên trong con hẻm yên tĩnh.
“Vì từ văn phòng Trịnh Lưu mà biết được căn bệnh của Bạch Lan, nên trong đầu tao đã muốn ‘giúp’ nàng”
“Giúp nàng thoát khỏi cuộc đời đau khổ”
Hoắc Đinh thản nhiên nói ra làm Phương Lâm tức giận, hắn đưa tay xách lên cổ áo của gã nhưng Mộ Dung Quyền nhìn hắn lắc đầu.
Cảm nhận được mình hơi quá đáng, Phương Lâm rụt tay lại, buông Hoắc Đinh ra, nhìn về Mộ Dung Quyền, thấy gã cũng bất đắc dĩ nhún vai thì cười khổ: “Vậy camera ngày mười lăm…?”
Hoắc Đinh đôi mắt phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Như mày thấy đấy, khi tao đang xem camera của trường…thì tao thấy nàng bước vào, tao biết ‘thời cơ’ đã tới nên tao đã ngắt toàn bộ camera đi”
Phương Lâm như nắm được cái gì đó từ trong u minh, khó tin quát: “Mày lợi dụng nàng?”
Hắn cười khổ gật đầu: “Tao muốn nàng tìm tới, tao muốn trở thành người được chọn”
“Là vì cái gì?”
Phương Lâm quen miệng hỏi lại.
“Vì em gái tao…nhưng đáng tiếc, nàng không tìm tao, mà lại tìm mày”
Hoắc Đinh lắc đầu đau khổ nói ra.
Phương Lâm có phần tức giận nhưng cũng có phần đáng trách chỉ tay về Hoắc Đinh: “Mày…”
“Ai, nàng vì yêu mày…nên đã không tìm tới mày”
Hắn thở dài, thanh âm như lẩm bẩm.
“Yêu tao?”
Hoắc Đinh ngẩn đầu nhìn Phương Lâm, lắc đầu không tin nhếch miệng: “Mày muốn lừa tao hả?”
Phương Lâm ão não rút từ túi quần ra chiếc điện thoại, mở ra dòng tin nhắn của Bắc Minh Hà đưa cho Hoắc Đinh xem.
Đôi tay run rẩy của hắn cầm lấy chiếc điện thoại đời cũ, ánh mắt phức tạp, giọng nói nức nở phát ra: “Xin lỗi…thật sự xin lỗi”
Nước mắt của gã thanh niên ăn chơi trác táng lại rơi vì một nữ nhân xa lạ…có thể xem như là sự hối hận không?
Phương Lâm thầm nghĩ, bỗng hắn đưa tay ra trước mặt.
Thấy giọt nước từ trên trời rơi xuống, cái lạnh chậm rãi chạm lên bàn tay thô ráp, làn gió ẩm thấp của ngày hạ bủa vây.
Phương Lâm như cảm thấy gì đó mà ngước nhìn lên trời, hắn tựa như thấy nụ cười nàng, lộng lẫy như những ánh sao trên cao.
Bầu trời dần đổ cơn mưa, Phương Lâm ngẩn người nhìn về vạt áo đã ướt.
Hắn vô tình liếc qua cạnh bên thì làm gì còn bóng dáng của Mộ Dung Quyền, phải chăng là cái màn đêm lạ thường.
Phương Lâm nghĩ về gã bí thư trẻ tuổi đã rời đi từ lúc nào, khuôn mặt dần hiện lên nụ cười nhạt, bởi vì hắn biết…
Mộ Dung Quyền, một kẻ không đơn giản.