Chương 7: Rối loạn nhân dạng phân ly (1)
“Bắc Minh Hà không thể là người trong đêm hôm đó được, ắt hẵn là có gì đó ta còn chưa hiểu”
Phương Lâm tay phải vặn ga, đầu óc dần rơi vào miên man, hắn không khỏi trầm tư tự hỏi.
“Như vậy, nếu nàng không phải là người trong đêm, vậy thì ai?”
“Có khi nào là chị em song sinh của nàng?”
“Không thể, Minh Hà không hề có chị em song sinh”
Thanh âm phiêu miểu nhẹ nhàng, Bạch Lan ngồi ở phía sau Phương Lâm ánh mắt có phần phức tạp.
“Ngươi cũng đã ở đó, phải không?”
Phương Lâm không hề xoay đầu mà nhẹ giọng đáp.
“Ừ”
“Ngươi nghĩ sao về nàng?”
“Giống như ngươi”
“…”
---
“Trên đời này có chuyện người giống người sao?”
Phương Lâm bóp thắng, dừng lại phía trước đèn đỏ, lắc nhẹ cổ tay hỏi.
“Giống thì hẵn là có…nhưng mà chuyện trùng hợp như vậy thì không thể diễn ra…”
Bạch Lan sâu xa nói ra, có phần run rẩy tựa như nghĩ tới điều gì đó đáng sợ.
“Ngươi thử nghĩ xem…chúng ta có bỏ qua chi tiết gì không?”
Phương Lâm nghi hoặc nói, sau đó ngẩn đầu nhìn về biển báo in đậm chỗ đèn giao thông.
Ba…hai…một
“TUYẾN ĐƯỜNG CÓ GIÁM SÁT, XỬ PHẠT BẰNG CAMERA”
“Camera?”
Phương Lâm ngẩn người nghĩ tới gì đó, trong đầu hồi tưởng lại câu nói của Bắc Minh Hà.
“Camera của trường học đều bị tắt hết…”
“Tắt hết sao? Phải chăng là có thực thể tâm linh như ngươi?”
Phương Lâm nghi hoặc nói ra.
BÍP.
Đèn xe đã chuyển sang màu xanh, tiếng còi đi đường vang lên inh õi, đánh thức hắn lại từ trong suy tư.
Bạch Lan nghe thấy Phương Lâm nói thế thì sửng sốt, nàng cũng có phần nghi hoặc, gương mặt cúi thấp âm trầm, suy nghĩ.
Sau đó lắc đầu, không cho là đúng nói: “Ngươi có điều không biết, mỗi một u linh tồn tại trong trời đất…đều có “khí” của riêng mình”
Dừng lại một như để sắp xếp mạch suy nghĩ, Bạch Lan âm u nói tiếp.
“Nhưng dù ta đi khắp ngôi trường này…không hề cảm thấy “khí” nào ngoài của ta cả”
“Thật sao?”
Phương Lâm nghe thế thì không cho là đúng, giọng điệu buồn cười hỏi lại.
“Thật”
“Ngươi đã quên mất, gã giảng viên đ·ã c·hết từ tầng ba sao?”
“Thì sao?”
“Ngươi nghĩ đó là c·ái c·hết ‘oan’ sao?”
Phương Lâm âm dương quái khí hỏi ngược.
“Oan?”
Bạch Lan có phần tức giận, giọng nói như thét vào tai Phương Lâm.
“Đó là hắn tự làm tự chịu!”
“Bình tĩnh đi, ta nghĩ trong ngôi trường này…không chỉ có mỗi mình người là ‘ma’ ”
Hắn lạnh nhạt đáp.
“Ngươi đang nghi ngờ ta sao?”
Thanh âm của nàng có chút chói tai.
“Ta nghĩ là ta thấy được vấn đề ở đây rồi”
Phương Lâm âm trầm nói ra, sau đó tay lái đánh ngược, trở về lộ tuyến cũ.
---
Dừng lại gần trường, hắn nhìn lên đồng hồ trên tay, gương mặt có phần nghi ngờ nhưng vẫn im lặng chờ đợi.
“Ngươi dừng ở đây làm gì?”
Bạch Lan có vẻ còn tức giận, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh hướng hắn hỏi.
“Chờ người”
Bạch Lan nghĩ hắn đang giận nàng nên giọng nói có phần hòa hoãn
“Ai vậy?”
“Ngươi sẽ biết…”
Phương Lâm chưa kịp dứt câu thì từ bên trong cổng trường, một người đàn bà chạy chiếc lead trắng phóng ra.
Ả mặc chiếc váy đỏ dài, mang đôi hài cao vài tấc màu trắng.
“Là nàng!”
Thanh âm phẫn nộ vang lên, Phương Lâm không đáp mà vặn ga đuổi theo người đàn bà đi trước.
…
Sau hơn nửa giờ theo dõi, Phương Lâm dừng lại phía trước một trung tâm mua sắm, gã đưa mắt nhìn về chiếc lead trắng đang đi vào bãi gửi xe dưới hầm, rồi vặn ga đuổi theo.
Thanh âm của hắn có phần nghi hoặc, nói thầm: “Giờ này bà ấy còn không về nhà mà còn có nhã hứng đi shoping sao?”
“Nhà của ả nằm ở phía trên kia”
Bạch Lan lạnh nhạt hướng hắn giải thích, rồi âm dương quái khí hỏi.
“Ngươi theo dõi ả để làm gì?”
“Có một vài nghi ngờ nên ta cần giải đáp”
Phương Lâm nhìn về chiếc lead đỗ ở cách đó không xa, bất đắc dĩ nói: “Nếu nhà của bà ấy là căn hộ, thì làm sao chúng ta vào được đây…”
Bạch Lan nhìn hắn rồi giọng nói có phần quái dị: “Tiểu Hà…nhà nàng ở đây”
“Hả?”
…
“…”
Phương Lâm có chút ngượng ngùng, ngồi trong tiền sảnh nhìn nữ nhân yểu điệu đang lấy bánh quy từ lò nướng.
Nàng mặc một chiếc đầm hồng tôn quý, lộ ra đường rẻ ở nơi núi đồi, mái tóc hơi dài quá vai như ẩn như hiện cái lớp da trắng hồng bên dưới.
Cánh tay thon dài cầm lấy đĩa bánh, pha cho hắn chén trà mà nhẹ giọng hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“À ừm…”
Phương Lâm còn chưa kịp sắp xếp mạch lời trong đầu thì Bạch Lan ngồi ở kế bên đã ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, bên tai nói: “Tưởng ngươi thế nào, hóa ra là trai tân à?”
“Mẹ nó, ngươi bảo ai là trai tân?”
Hắn như bị chạm vào lòng tự ái, quay sang kế bên nói lớn.
Bắc Minh Hà một mảnh mịt mờ, nhìn mảng ‘không khí’ kế bên, rồi bỗng dưng gương mặt có vẻ đỏ lên, nhìn hắn im lặng.
“À thì…Minh Hà à”
“Ưm”
Gương mặt của nàng có phần không được tự nhiên, cứ liếc mắt nhìn về mảng ‘không khí’ kế bên Phương Lâm, trong đầu nhớ lại những gì bên trong chiếc usb Phương Lâm đã đưa.
“Cậu biết…”
“Lan nhi, ở đây…đúng không?”
Nàng có phần nghi hoặc, hình như cũng có chút sợ hãi, hướng hắn hỏi.
Phương Lâm có chút kinh ngạc, sau đó nhìn qua Bạch Lan rồi gật đầu.
“Nếu cậu đã xem qua nó thì tôi cũng xin nói rõ…”
Phương Lâm thanh âm trầm thấp, gương mặt trở nên sâu xa.
“Tôi…có thể…nói chuyện với cậu ấy được không?”
Thanh âm run rẩy, dường như xen lẫn ý điệu cầu xin mà nói.
Hắn có phần bất đắc dĩ nên cau mày nhìn về Bạch Lan, thấy nàng lắc đầu thì Phương Lâm nhã nhặn từ chối, giọng nói lần nữa trở nên lạnh nhạt.
“Cái đêm Bạch Lan t·ự t·ử trong trường, người nàng nói chuyện lại là ‘thân ảnh’ của cô, nhưng cái đêm đó…cô lại có mặt ở trong nhà hàng thủ đô”
“Từ đó tôi cho rằng, việc Bạch Lan ‘c·hết’ là có gì đó lạ kỳ…nên tôi muốn điều tra về Trịnh Lưu, gã giảng viên đã đẩy nàng về ‘bờ vực’.”
“Chuyện đó…”
Minh Hà có phần mờ mịt, điều tra Trịnh Lưu thì liên quan gì tới nàng mà lại hướng nàng nói?
Cốc, cốc, cốc.
Thanh âm cửa gỗ nặng nề vang lên, Phương Lâm dừng lại, nhìn về cánh cửa, mắt quay lại nhìn về Minh Hà có phần nghi hoặc hỏi.
“Cô ở với gia đình à?”
“Không”
Bắc Minh Hà cũng có phần nghi ngờ nên đã chậm rãi bước tới cánh cửa, mắt đặt lên lỗ nhỏ phía trên.
“Là Kim Yết Loan”
Thanh âm của nàng vang lên, trong đầu Minh Hà bắt đầu hiểu được lý do tại sao Phương Lâm lại tới đây, bởi vì vợ của Trịnh Lưu – Kim Yết Loan ở cùng tầng với nàng.
Nàng mở ra cánh cửa, nhìn người phụ nữ đứng tuổi phía trước, gương mặt có phần mất tự nhiên mà nói.
“Cô Loan”
“Ừm, cô vào trong được chứ?”
“Dạ…”
Minh Hà nhìn về Phương Lâm đang ngồi phía trên sofa, có chút khó xử không biết nên làm sao.
Yết Loan ngước mắt nhìn vào bên trong, thấy có người thanh niên đang ngồi thì gương mặt lộ vẻ đã hiểu, tay che lên miệng cười nói: “Ai, sao lại không nói sớm, cô xin lỗi ha ha ha”
Phương Lâm gương mặt trải qua từng vòng suy tư, bỗng nhiên hướng về Bạch Lan nói nhỏ.
“…”
Sau đó tay hắn cầm chiếc điện thoại đặt ở bên tai, đứng lên hướng về Minh Hà nói: “Nhà mình có việc đột xuất, mình về trước nhé”
Hắn bước ra khỏi cửa, gật đầu với Kim Yết Loan sau đó nâng lên hai tay như kiểu ‘đầu hàng’ lách người bước qua, hướng về thang máy mà đi.
Minh Hà một mảnh ngờ vực nhưng vẫn gật đầu với Phương Lâm, sau đó nhìn Kim Yết Loan mà nói: “Dì vào ngồi chơi đi ạ”
“Cũng được”
Kim Yết Loan nhìn về Phương Lâm đang đợi thang rồi gật đầu, sau đó bước vào bên trong.
Đợi cho cửa phòng chậm rãi đóng lại cũng chẳng một ai thấy khóe môi của hắn nhếch lên nụ cười.
Gã xoay người bước về căn phòng nằm ở gần kề cầu thang, cửa phòng vàng đục có tay nắm điện tử.
Gã đứng đó nhìn về tay nắm rồi từ trong túi quần lấy ra thẻ từ, quẹt nhẹ.
“…”
Nhanh chóng đẩy cửa bước vào bên trong, trong đầu đọc lấy cái tên.
“Kim Yết Loan”