Chương 6: Không phải là ả? (2)
Phương Lâm trầm mặc, lặng im quan sát Bạch Lan tự tay rạch đi khuôn mặt, đôi mắt tràn ngập phẫn hận, nước mắt rơi xuống v·ết t·hương chảy máu, đưa đầu qua dây thừng trên cao.
Không gian từ từ lặng biến.
Chuyển động trở về căn phòng của hắn, Phương Lâm đưa tay với lấy ly cà phê trên bàn, chậm rãi nhấp lấy một ngụm rồi khó khăn lên tiếng.
“Ta…”
Bạch Lan lắc đầu nhẹ nhàng, xoay người ‘bay’ đến bên cửa sổ, trút hơi thở dài nói.
“Ta biết được khó khăn của người”
“Ta xin lỗi”
Phương Lâm chẳng biết nói gì ngoài như vậy, gã im lặng uống một hơi hết cốc cà phê đắng.
“…”
Lê bước tiến vào nhà vệ sinh, thay bộ thường phục rồi rời khỏi căn phòng.
Bạch Lan vẫn lặng im đứng đấy, mái tóc sau lưng nàng chậm rãi bay nhẹ theo hơi gió, nàng cũng không hề quay đầu lại cho đến tiếng cửa đóng vang lên.
Cạch.
Phương Lâm đôi mắt mơ hồ, không rõ nên làm gì tiếp theo đôi chân của hắn lạc bước ở trên đoạn đường náo nức tiếng xe.
Gã cứ vô định bước đi, bỗng dưng ‘ma xui quỷ khiến’ lại chạy vào bên trong một con hẻm nhỏ.
Vô tình hắn thấy ở cuối con hẻm kia…là một hiệu sách cũ.
Là một người mê tiểu thuyết, Phương Lâm rất thích tìm tòi đọc lấy sách truyện…vì thế gã lựa chọn đi về nơi cuối con hẻm kia.
Đi sát vào đường bên phải, băng qua những vũng nước mưa, Phương Lâm đứng tại trước cửa nhìn vào bên trong.
Trước mắt là hiệu sách chập chừng ánh đèn dù ngoài trời nắng chói, nhưng nó lại tạo cho hắn cảm giác âm u lạ thường, hắn cũng chẳng quan tâm gì sất.
Chân bước đi vào bên trong, bên tay phải của hắn là một cụ già đã ngoài bảy mươi, cầm lấy tờ báo mà đọc.
Thấy hắn bước vào, lão ngẩn đầu nhìn hắn rồi lại cúi đầu đọc tiếp, một bộ chẳng thèm quan tâm.
Phương Lâm sửng sờ đôi chút, rồi cũng bước vào bên trong, mắt của hắn nhìn qua những tấm bảng treo ở trần nhà, những biển báo phân ra những tủ sách riêng biệt.
Hắn nhìn từ trái qua phải, bỏ qua những đề mục truyện tranh, sách giáo khoa,…
Chân hắn vô tình dừng lại phía trước một bìa sách với tiêu đề có phần lôi cuối.
Phương Lâm đọc qua phần giới thiệu sơ lược, nhưng vì chữ nhìn được chữ không, lại còn ‘thô cứng’ từ ngữ, làm hắn chẳng hiểu được gì.
Ngoài ra những vệt giấy này có phần ố vàng, chất lượng đã xuống cấp nhiều lần nên hắn lắc đầu cười trừ, tiện tay để nó lại chỗ cũ, dời bước sang những quyển sách ‘tri thức’ khác.
Lão già tựa như thấy hắn không biết nên mua cái gì, nên khàn giọng hỏi.
“Chàng trai trẻ, cậu muốn tìm gì ở đây?”
Phương Lâm lại trung thực lắc đầu, hắn nói.
“Cháu cũng không biết nữa”
Lão già đặt xuống tờ báo, nhìn hắn thật sâu rồi tựa như nhìn ra tâm tư, từ trong lồng ngực rút ra điếu xì gà đắt tiền, hít lấy một hơi, tạo ra dáng vẻ ‘đắc đạo’ cười nói.
“Cậu không tìm lấy sách, mà cậu tìm câu trả lời”
Phương Lâm còn phần nghi hoặc nhìn về lão, lòng thầm chửi.
Lão này bị điên à?
“Câu trả lời mà cậu mong muốn, thật ra là…”
…
Phương Lâm như người mất hồn, chân bước rời khỏi hiệu sách, để lại sau lưng là ánh mắt trầm tĩnh nhìn theo.
Chân hắn như lết, bước ra ngoài ngõ.
“…”
Lúc này, Phương Lâm giật mình tỉnh lại, quay người về sau thì…lưng hắn chảy ròng mồ hôi lạnh.
Ở tại cuối ngõ, làm gì có cái hiệu sách cũ nào nữa chứ?
Có chăng chỉ là căn nhà hoang tàn, đầy vết cháy xém do lửa nóng đốt qua.
Hắn ngơ ngác nhìn về nơi đó, rồi cười khổ bước đi.
“Mẹ nó cái số gì mà suốt ngày gặp ma thế này”
Phương Lâm đưa mắt nhìn về đồng hồ, đầu óc bỗng dưng xoay chuyển nhanh chóng.
Trong đầu nghĩ về câu nói của lão niên ban nãy, lúc ấy thần sắc của lão trang nghiêm cực kỳ, như chạm vào thiên ngôn mà nói làm Phương Lâm thầm nghĩ.
“Thuận theo bản tâm sao?”
Bước được vài bước, hắn như với trầm mê, miệng cứ lẩm bẩm gì đó, nếu như lão niên đó thấy được ắt hẵn sẽ rất vui mừng vì kết quả này.
Trong lúc vô định, Phương Lâm đã quay trở lại căn phòng của mình.
Gã đẩy cửa bước vào, chẳng biết từ lúc nào trên tay đã cầm lấy điếu thuốc đã cháy gần hết.
Hắn dụi nó vào gạt tàn, rồi đứng trên lầu cao nhìn xuống mặt đất, nhìn dòng người hối hả bon chen, mà sinh ra cảm giác mịt mờ.
Bỗng nhiên gã đưa ra quyết định kì lạ, cầm lấy điện thoại gọi cho Bắc Minh Hà.
Sau một hồi đổ chuông, nghe thấy thanh âm hít thở nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, Phương Lâm giọng nói hòa hoãn nói.
“Minh Hà đúng không?”
“Ừm…”
Bắc Minh Hà thanh âm dè chừng, hình như vẫn còn sợ hãi đối với hắn.
“Chuyện là…tôi có việc này muốn nói với cậu, không biết có tiện không…”
Phương Lâm cũng có chút ngượng ngùng, nghĩ lại cái cảnh mình ‘đè’ con gái nhà người ta vào tường, tay bóp lấy cổ thì đúng là không khác gì mấy thằng biến thái là bao…
“Hiện tại sao?”
Minh Hà đang đứng trước gương trong phòng, nàng vừa trở về nhà sau cuộc hội thảo thì thấy Phương Lâm gọi tới, tuy muốn từ chối nhưng dường như có ma lực bảo nàng phải bắt lấy điện thoại mà nghe.
Lúc này nàng vốn muốn từ chối, nhưng lại chẳng hiểu sao mà bảo rằng: “Ừm, thế thì cậu ra quán coffee gần trường đi, mười phút nữa tôi tới”
“Được”
Phương Lâm chưa kịp dứt câu thì thanh “Tút” vang lên, hắn ngẩn người nhìn về chiếc điện thoại trong tay, không nghĩ lại thuận lợi đến thế.
Gã lắc đầu cười khổ.
---
Nữ nhân động lòng người ngồi trong căn phòng vắng khách, gương mặt có chút khẩn trương nên đỏ hồng kinh diễm.
Nàng nhìn về cầu thang, tầm mắt của nàng dần hiện lên mái tóc đen huyền, có phần uốn lượn, đôi mắt hững hờ trên chiếc khẩu trang trắng xám.
Gã xoay người tìm kiếm thân ảnh của nàng, rồi gật đầu bước tới.
“Ừm…chuyện hồi trưa…”
Phương Lâm nâng tay gãi đầu, thanh âm chập chững muốn xin lỗi nàng thì nhìn thấy Minh Hà hướng hắn xua tay, nàng bảo.
“Cậu có thể cho tôi lời giải thích mà”
Nàng hướng về hắn, đôi mắt thanh thuần nhấp nháy, nhẹ giọng cười.
Phương Lâm cau mày suy nghĩ, rồi chậm rãi gật đầu.
“Có thể”
“Nhưng mà trước tiên, tôi có thể hỏi cậu vài câu không?” Phương Lâm nhìn nàng thật sâu, trầm giọng nói.
“Cũng được, cậu nói đi”
“Cậu biết Bạch Lan chứ?”
Phương Lâm đôi mắt nghi hoặc, nhìn thật sâu về Bắc Minh Hà như sợ bỏ qua gì đó.
Minh Hà cũng nhìn về Phương Lâm, nhưng ánh mắt của nàng từ thoải mái chuyển sang ngưng trọng, cuối cùng có phần sợ hãi nhìn về hắn mà hỏi.
“Cậu…rốt cuộc là ai?”
Minh Hà gương mặt tái nhợt, như nhìn thấy ma quỷ mà run rẩy lên tiếng.
“Tại sao cậu lại g·iết nàng?”
Phương Lâm không trả lời nàng, mà tiếp tục đặt ra câu hỏi, thanh âm có phần lớn tiếng.
Ý thức được mình có phần lỡ lời, hắn đưa mắt nhìn về xung quanh, nhận thấy không có ai nhưng vẫn cố gắng kìm nén thanh âm của mình xuống, ngưng trọng nhìn nàng.
Lúc này, Minh Hà bỗng dưng như được tiếp thêm can đảm, hai tay trắng xinh đặt trên cặp đùi mê hoặc, khép chân lại mà run rẩy lên tiếng.
“Tớ…tớ không có g·iết nàng”
Vành mắt của nàng dần dần phiếm hồng, đôi mắt cũng ngặp nước, giọng nói nức nở mà kể.
Ngày mười bốn tháng sáu, Bắc Minh Hà phải về thủ đô, cũng chính là quê hương của nàng để thăm bệnh ông nội.
Trong tối hôm đó, nàng đã có cuộc hẹn ăn tối với vị ‘hôn phu’ nhưng vì lo lắng cho ông nên nàng đã nhã nhặn từ chối, vì thế đêm mười bốn không có ai làm chứng cho nàng.
Nhưng là một người thường, nàng không thể bay về g·iết người, rồi bay ra nơi đó được, nên Phương Lâm kết luận lời giải thích đêm mười bốn chấp nhận được.
Đêm mười lăm đối phương lại nhờ cha qua mời nàng đi ăn, vì ngại ngùng mặt mũi, nên nàng đã đáp ứng đêm đó, vì thế nên đã có bức ảnh đi ăn ở nhà hàng sang trọng, cùng với bức ảnh bắt tay vị kia…
Ngày mười sáu, vì để tránh né tên kia nên nàng đã bắt đầu dành cớ là lấy thời gian cho ông…trong khoảng thời gian đó, nàng cũng nhận được tin tức Bạch Lan t·ự t·ử bên trong trường học.
Tới lúc này, Phương Lâm gương mặt bình tĩnh nhìn nàng, trong đầu chậm rãi liên kết các dữ kiện ‘thời gian’ lại với nhau.
Kết luận của hắn là lời giải thích hợp lý.
Đêm mười sáu nàng đã lên chuyến bay cấp tốc, để có thể gặp bạn thân của mình lần cuối…nhưng lại không thể.
Nàng nghe từ gia đình Bạch Lan bảo, nàng t·ự t·ử là vì ‘lỡ tay’ hại c·hết giảng viên của mình, vì không thể ngủ ngon nên đã chọn tự kết liễu đời mình ở nơi trường học…
Bắc Minh Hà đương nhiên là không tin lời giải thích ấy, nhưng nàng lại không thể chứng minh được bạn mình có ý định khác.
Vì c·hết là hết, nàng tự treo đầu mình qua dây nên có chứng minh cũng được cái gì chứ?
Nếu Bạch Lan không c·hết vì việc ‘lỡ tay’ thì lại mang cái danh ‘đại nghịch bất đạo’.
Vì thế Minh Hà chỉ đành ngậm ngùi để việc này trôi vào quên lãng, nhưng nàng cũng đã cho người điều tra về tại sao Bạch Lan lại có thể vào trường vào buổi đêm…
Cái đêm Bạch Lan tới trường, camera của trường cũng đã được kiểm tra, nhưng toàn bộ camera đều bị ngắt kết nối bí ẩn, như có thế lực nào đó ‘nhúng tay’.
Nhưng bên ‘điều tra’ lại bảo rằng chỉ là sự trùng hợp, kể đến đây nàng có phần e ngại nhìn về Phương Lâm…bởi vì sau khi sự kiện hồi trưa diễn ra, nàng đã có nghi ngờ.
“Tại sao hắn lại không sợ camera ghi lại khi đi vào nhà vệ sinh nữ chứ?”
“Đây không phải là xú danh bình thường, mà có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời”
Là một phó bí thư đoàn trường, Bắc Minh Hà đương nhiên cũng nhận được thông tin an ninh của trường.
Trong lúc nàng nghi ngờ thì tin tức tự truyền đến, nàng biết được hệ thống camera bỗng dưng bị ngắt kết nối như cái đêm hôm đó.
Minh Hà không cho rằng đây lại là “sự trùng hợp” ắt hẵn là có m·ưu đ·ồ gì đó.
“Hành động của Phương Lâm sợ là có liên quan gì đó đi”
Đến lúc này, là một nữ nhân thông minh, nàng rốt cuộc biết mục đích của Phương Lâm là gì?
Trả lại ‘trong sạch’ cho Bạch Lan đi?
“Ngươi thích Bạch Lan sao?”
Bắc Minh Hà bỗng dưng có hứng thú, ánh mắt phát sáng nhìn về Phương Lâm.
Tuy nhiên, đối với câu hỏi của nàng, Phương Lâm chỉ lạnh lùng hỏi tiếp.
“Ý kiến khiến ngươi trở thành tân phó bí thư là gì? Ngươi có thật là đã độc chiếm nó?”
Không nghe được đáp án mình muốn, Minh Hà chu lên đôi môi xinh xắn, thanh âm nhỏ xíu dần trở nên lớn hơn.
Lời nói của nàng cũng trở nên phóng khoáng hơn, làm Phương Lâm như rơi vào bên trong một tâm tư ‘vĩ đại’.
“Thật ra…tôi cũng không thích tranh đoạt mấy cái tên tuổi gì đâu, chỉ là không muốn công sức của tiểu Lan rơi vào công cốc, không muốn nó rơi vào tay của những kẻ khác mà thôi”
“Vì tâm nguyện của nàng…nên tôi phải đứng ra đấu tranh vì nó”
Minh Hà ngước mắt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thanh trong, giọng nói có phần xúc cảm làm cho Phương Lâm ngẩn người.
Nghe lấy lời này, hắn mỉm cười đứng dậy, từ trong túi áo lấy ra một cái usb, giọng nói hòa hoãn hơn trước, cũng có phần áy náy.
“Được rồi, câu hỏi của nàng, tôi đã trả lời trong này”
Gã đẩy cái usb về nàng, giọng nói thân thiện.
“Xem xong thì lập tức đập bể nó đi, đừng để cho bất kì ai nhìn thấy…nếu không tôi không nghĩ là chúng ta còn mạng để nói với nhau đâu”
Hắn nhẹ nhàng nói, sau đó tiêu sái xoay người bước xuống cầu thang, nhưng một hồi sau mới rời khỏi quán coffee.
Gã để lại một ánh mắt mông lung quan sát bóng lưng của mình mà rời đi.