Chương 5: Không phải là ả? (1)
Phương Lâm đôi tay như múa, lướt trên mặt phím, từng trang web cứ thế bật lên rồi tắt đi.
Từng luồng thông tin ngặp tràn câu chữ được hắn đọc đi đọc lại, tay phải cầm lấy chiếc bút xoay xoay rồi lại ghi chép.
Sau thời gian dài tích lũy, trước mắt Phương Lâm là cả chục trang web nối đuôi nhau, đôi mắt hắn liếc trái rồi phải, quét sạch tin tức hiển thị trên màn ảnh.
Hắn không những tìm kiếm thông tin c·hết các trang web chính thống mà con len lỏi bên trong các hội nhóm, có cái ẩn danh, có cái nổi tiếng.
Sau hai canh giờ tìm hiểu, ghi chép đủ thứ, Phương Lâm chậm rãi hoàn thiện những nét bút cuối cùng, gã nhìn vào trang giấy ngặp tràn chữ viết, màu đen nổi bật.
Hắn hài lòng gật đầu, nhanh chóng nâng tay, nối lại các dữ kiện với nhau, một mạch suy nghĩ dần dần hiện lên trong đầu của hắn.
“Bắc Minh Hà cùng với Bạch Lan vốn là đôi bạn thân”
“Cả hai cùng nhau phát triển một ý tưởng khoa học, nhưng vì muốn độc chiếm tên tuổi nên nàng đã ép Bạch Lan phải t·ự v·ẫn mà c·hết”
“Vì thế Bạch Lan đối với nàng phẫn hận đến như thế kia”
Phương Lâm đôi mày cau chặt, vần trán nhăn lại, đọc ra bố cục của sự việc lần này, có chút đồng tình với cảm giác của Bạch Lan, nhưng mà như vậy…
Vẫn rất khó để kết luận sự việc, bởi vì hắn cảm giác, dữ liệu có phần bị thiếu, sâu xa là quá một chiều.
Gã cầm cốc nước màu vàng, một hơi uống hết, vị đắng tràn vào khoang miệng, Phương Lâm châm lên hơi thuốc, khói phả ra ngập tràn căn phòng, vị đắng từ bia và thuốc như tiếp thêm can đảm.
Phương Lâm chậm rãi gạch tên Bắc Minh Hà, quyết định sẽ trực tiếp hành động, tìm kiếm thông tin.
Cầm lên chiếc điện thoại của mình, Phương Lâm tìm đến trang cá nhân của nàng, chậm rãi nhấp nút kết bạn…chỉ trong vài giây sau, đã thấy nàng đồng ý lời mời của hắn.
Ánh mắt Phương Lâm quét qua trang thông tin cá nhân, nhìn lấy thành tích của nàng phải khiến hắn thầm khen trong lòng.
Nữ nhân này…không những xinh đẹp lại học giỏi vô cùng.
Lúc này, Phương Lâm thông qua vài người bạn mà biết được tin tức, chiều mai sẽ có cuộc hội thảo giữa ban thường vụ và các chi đoàn.
Gã liền nhanh chóng thông qua người bạn của mình mà chiếm được một suất tham dự.
Ánh mắt của gã bên trong màn đêm chậm rãi lóe lên, như thợ săn tìm thấy con mồi, sắc bén dị thường.
Màn đêm tĩnh lặng trôi qua, tia nắng ‘ban mai’ thông qua ô cửa mà đánh thức hắn dậy.
Phương Lâm dũi mạnh cái lưng, cảm giác nhức mỏi sau cả đêm làm việc cũng hồi phục trở lại.
Nheo lại đôi mắt nhìn về đồng hồ, thấy đã qua giữa trưa một tí, Phương Lâm gương mặt tươi cười, thong thả bước chân xuống giường, tự nấu cho mình bữa ăn ‘chất lượng’.
Hai quả trứng gà, thêm tí xà lách, rau giá đi kèm chút ít cơm nguội đêm qua, hắn cười nhạt, như vậy là đủ rồi.
Hai giờ hội thảo bắt đầu, từ nhà đến trường cũng gần mười lăm phút, hiện tại cũng đã một giờ rưỡi trưa, Phương Lâm thầm nhẩm sau đó bước vào nhà tắm, ngân nga ca khúc.
…
Ngồi trong hội thảo, ánh mắt của hắn không nhìn lên chủ tọa bên trên mà tập trung vào một nữ nhân ngồi ở dãy đầu.
Nàng mặc chiếc váy lụa vàng trắng, cánh tay trắng nõn khoanh lại trước ngực, nghiêm túc lắng nghe.
Ánh mắt của hắn lập lòe ý niệm, bỗng dưng hắn thấy nàng đứng lên, cúi người đi ra khỏi phòng.
Phương Lâm theo thói quen, muốn đứng lên đuổi theo, bỗng dưng ngẩn người, lúc này, hắn cảm giác được cả chục ánh mắt sau lưng đang tập trung nhìn mình.
Ngay cả thanh niên đứng nói bên trên cũng dừng lại, nhìn hắn.
Mẹ nó, quê thiệt chứ.
Phương Lâm ngẩn đầu cười trừ, sau đó len người rời khỏi căn phòng bằng cửa sau.
Tiếc là nàng ở tầng một, hắn ở tầng hai nên chẳng biết đi đâu mà lần, nghĩ vậy Phương Lâm liền rời khỏi căn phòng, đôi tay theo thói quen vuốt tóc ra sau đầu, thầm nghĩ.
“Có lẽ nàng chỉ đi vệ sinh mà thôi”
Phương Lâm từ trong túi quần, lấy ra chiếc điện thoại của mình, nhìn xem thì quả thực nàng đang trực tuyến.
Lúc này cạnh bên Phương Nguyên xuất hiện hơi thở âm u, không gian vốn sáng đèn cũng trở nên đen tối dị thường, từ bên cạnh xuất hiện một ‘nữ nhân’ ưu nhã – Bạch Lan.
Phương Lâm đã quá quen thuộc với sự xuất hiện ‘thoắt ẩn thoắt hiện’ của nàng nên có phần bình tĩnh đến lạ, hắn nhìn về nàng, rồi im lặng.
“Ả đang ở một mình trong nhà vệ sinh tầng dưới, nếu ngươi muốn g·iết ả thì đây là cơ hội hoàn mỹ”
“Camera sẽ ghi hình lại ta, như vậy khác gì ngươi kêu ta cùng c·hết với nàng?”
“Ta có thể làm cho camera bị ngắt trong một khoảng thời gian”
“Bao lâu?”
“Hai phút”
“Được”
Phương Lâm hững hờ đồng ý, thong thả bước đi trên hành lang, bấm nút thang máy, tiến xuống tầng dưới.
Chẳng hay từ lúc nào, Bạch Lan đã ‘lơ lửng’ bên cạnh hắn, nàng lạnh lùng nói.
“Từ bây giờ, toàn bộ hệ thống an ninh trong ngôi trường này sẽ bị ngắt đi, ngươi có hai phút thời gian”
“Ừ”
Phương Lâm gật đầu, nhìn nàng nâng lên hai tay, từng luồng khói đen từ cơ thể tỏa ra, chậm rãi đi xuyên qua bức tường, nàng hét lên.
“Bắt đầu”
1 phút 50 giây.
Phương Lâm tăng tốc bước vào bên trong cửa phòng vệ sinh, đưa mắt nhìn về cánh cửa duy nhất đóng kín, chân trước vừa bước thì thanh âm phát ra.
Cạch.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, nữ nhân gương mặt hồng hào, ánh mắt thanh thuần từ trong bước ra, cánh tay thon dài còn đang chỉnh trang lại chiếc váy tinh xảo.
Nàng vô thức đánh mắt nhìn lên, ngẩn người nhìn về Phương Lâm, đôi môi hấp dẫn ngơ ngác, đột nhiên nàng ý thức được, có chuyện chẳng lành.
“A…ưm”
Phương Lâm không cho nàng cơ hội, nhanh tay đẩy nàng vào tường, bàn tay nhanh chóng che lại miệng nàng, đẩy thanh âm la hét trở thành tiếng nói ‘rên rỉ’ mê người.
Hắn nâng tay, ra hiệu im lặng, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói.
“Nín”
Thấy nàng chậm rãi bình tĩnh lại, Phương Lâm mới chậm rãi buông ra, nhìn gương mặt sợ hãi, vành mắt phiếm hồng.
Hắn có chút không đành lòng nhưng ngoài mặt vẫn rét lạnh như cũ, gã nâng tay, đặt lên trên cổ trắng ngọc ngà, mạnh mẽ siết vào, rồi nói.
“Nghe cho rõ đây, tao hỏi mày cái gì, mày trả lời cái đó, được chứ?”
Nàng gật đầu, Phương Lâm cũng không buông tay mà lạnh lùng nói tiếp.
“Ngày mười lăm tháng sáu, thời điểm đó mày đã ở đâu”
“Ngày mười lăm…tôi đang ở thủ đô”
Nàng cau mày, rồi thanh chập chừng nói ra.
“Tại sao tao phải tin mày?”
Bắc Minh Hà sửng sốt, đôi mắt phiếm đỏ, nước mắt chậm rãi chảy ra, oan ức nói.
“Cậu không tin thì cậu hỏi tôi chi”
“Có gì chứng minh không?”
Phương Lâm không cho là đúng, hỏi lại.
“Điện…điện thoại”
Nàng rụt rè, đưa tay vào túi váy, lấy ra chiếc điện thoại đời mới đưa cho Phương Lâm.
Cầm điện thoại trên tay, Phương Lâm xoay ngược màn hình vào mặt nàng, để ứng dụng mở khóa rồi nói.
“Chứng minh đi”
“Phần tin nhắn…”
Bắc Minh Hà chỉ về biểu tượng tin nhắn nhưng Phương Lâm lại lắc đầu, cho rằng nàng cố tình làm giả thì sao, hắn tự tiện truy cập vào thư mục ảnh của nàng.
Hôm nay là ngày ba mươi tháng bảy, Phương Lâm xem qua ngày ở đồng hồ trên tay rồi bàn tay lướt lướt trên chiếc điện thoại của nàng, tìm về thư mục ảnh tháng sáu.
Lúc này trong đầu của hắn vang lên thanh âm chói tai.
“Ngươi đang làm cái l*n gì vậy? Mau g·iết ả ta đi chứ”
“Ta còn bao lâu”
“Ba mươi giây”
Phương Lâm sửng sốt, ánh mắt nhanh chóng quét qua…thì đúng thật, ngày mười bốn, mười lăm…đến tận mười bảy nàng vẫn ở thủ đô đất nước.
Bởi vì, khi chụp hình ở một địa điểm nào đó, điện thoại sẽ tự động lưu lại vị trí cho người sử dụng.
Phương Lâm ngẩn người, rồi hài lòng buông tay.
Bắc Minh Hà vội vàng cúi người muốn đào thoát khỏi hắn, thì lúc này đôi tay như bị gọng kìm khóa chặt.
Nàng khó khăn xoay người thì thấy hắn đang chụp tay nàng.
Phương Lâm thô bạo quăng nàng về tường trở lại, rét lạnh nói.
“Đừng nghĩ tới việc nói ai về chuyện này…nếu không đừng trách tao”
Nhìn nàng sợ hãi gật đầu, hắn mới để chiếc điện thoại trở lại bồn rửa tay khô ráo, từ tốn bước ra khỏi cửa, bỏ lại Bắc Minh Hà c·hết lặng đứng đó.
…
Phương Lâm cũng không quay về hội thảo, mà trực tiếp trở về căn phòng của mình, bình tĩnh ngồi ở trên ghế nhìn ra cánh cửa đóng kín.
Lúc này, giọng nói nghi hoặc vang lên, thân ảnh nữ nhân xuyên qua ô cửa dừng trước mắt hắn, có phần phẫn nộ nói.
“Sao ngươi không g·iết nàng đi?”
“Nàng không phải là người g·iết ngươi, g·iết nàng thì ‘công đức’ giúp ngươi còn không bù được ‘công đức’ ta mất đi.”
Phương Lâm lắc đầu, nhìn về Bạch Lan, nghi hoặc nói.
“Ngươi vẫn chưa nói kỹ về lý do ngươi c·hết đi?”
Bạch Lan gương mặt lạnh lùng, thanh âm có phần rét lạnh hỏi ngược.
“Sao ngươi biết nàng không g·iết ta?”
“Theo như thông tin ta tìm hiểu, ngươi c·hết vào ngày mười lăm, nguyên do là tự rạch miệng mình sau đó treo cổ tại tòa B trường học. Thời gian phỏng đoán là hai mươi giờ ba mươi”
“Nhưng khi ta nhìn thấy những bức ảnh bên trong điện thoại của nàng, nó lại là những bức hình ở quảng trường thủ đô, khu nhà hàng sang trọng, và đặc biệt…nàng được một vị quan lớn bắt tay vào ngày mười lăm”
“Từ những điều đó, ta cho rằng g·iết ngươi là người khác”
Bạch Lan nghe thế thì lắc đầu, cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
Nàng cũng không nói gì mà chỉ tay về ấn đường của mình, ấn nhẹ một cái, thầm niệm chú ngữ gì đó.
Không gian xung quanh nhanh chóng thay đổi, nhưng lúc này Phương Lâm đã học được cách bình tĩnh trước mọi việc diễn ra, gã bắt chéo chân, hai tay đặt lên đùi như ngồi coi vở kịch, đôi môi cong lên cười nhạt.
…
Trong đêm tối trời, căn phòng tối đèn, thiếu nữ dáng người thanh mảnh mặc áo choàng đen, lặng im nhìn trăng khuyết trên cao
Phương Lâm ngồi im, lặng yên nhìn nàng, bàn tay cầm lấy cây bút từ lúc nào, xoay xoay, suy tư phán đoán gì đó.
Cót két---
Cửa phòng mở ra, đứng ở bên ngoài cũng là một nữ nhân xinh đẹp động lòng người.
“Có chuyện gì vậy Minh Hà?”
Bạch Lan gương mặt nghi hoặc, bước vào bên trong, hướng về nữ nhân đang đứng mà nhẹ giọng hỏi.
Nữ nhân đứng đó chậm rãi xoay người, gương mặt tinh xảo, động lộng thế nhân bên trong bộ y phục bó sát, Bắc Minh Hà mỉm cười nhìn về Bạch Lan.