Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 4: Giết người dùm nàng?




Chương 4: Giết người dùm nàng?

Không gian lại tiếp tục thay đổi.

Lần này là ở bên trong con hẻm mờ mịt đèn đường, nữ sinh khuôn mặt tái nhợt chạy trên con đường, hốt hoảng quay đầu nhìn về phía sau.

“Bạch Lan, ngươi g·iết người thì phải đền mạng”

Thanh âm chua chát vang vọng ngõ nhỏ, từ đằng sau bước đến là một đám người xăm trổ, đi đầu là một nữ nhân có giọng nói chanh chua.

“Mẹ nó con tiện nhân, mày g·iết chồng bà mà dám vu oan cho lão hả?”

Ả vừa nói vừa bước tới trước mặt Bạch Lan, vung tay tát nàng, trên gương mặt xinh đẹp kia là dấu in năm ngón, đỏ rực trên làn da trắng tinh.

Bạch Lan được nhắc lại không lời đáp lại, mặc nhiên cho nàng đánh đến đau tay, chỉ rơi nước mắt trên gò má đỏ tươi, máu từ trong miệng chậm rãi rơi xuống.

Lúc này từ xa xăm vang lên giọng nói lo lắng, bước tới một thanh niên tóc xoăn, gương mặt lạnh lùng, vội vàng chạy tới.

“Công an, công an tới”

Người đàn bà sợ hãi, nhanh chóng buông thân thể nàng ra, sau đó xoay người bỏ chạy, chua nghiệt quát.

“Mẹ nó, mày coi chừng bà”

Phương Lâm gương mặt đặc sắc, có phần khó tin nhìn về nam nhân đang ôm Bạch Lan vào lòng, bởi vì, hắn nhận ra người này…

Chính là cái tên đã cho hắn ‘leo cây’ hôm nay, Hoắc Đinh.

“Từ khi nào mà thằng này tốt tính thế nhỉ?”

Hoắc Đinh ôm lấy Bạch Lan vào lòng, chạy về hướng đối diện ngõ nhỏ, bắt xe đưa nàng về bệnh viện gần đó.



Quay trở về lại màn đêm tăm tối, Phương Lâm nhìn về người đứng trước mặt mình, bình tĩnh hỏi.

“Ngươi là Bạch Lan!?”

Lúc này thanh âm quanh quẩn ở trong không gian, hắn thấy nàng gật đầu thì hỏi tiếp.

“Thế ngươi là thực thể tâm linh đã chọn ta?”

Sự việc tới mức này thì hắn cũng đoán được nữ nhân này với người ba lần vẫy tay với hắn ắt hẳn liên quan.

Nàng tiếp tục gật đầu, nhưng lại không đáp lời, bỗng nhiên đưa tay chỉ về ấn đường của mình, nhấn nhẹ…

Lúc này làm gì còn hình ảnh nữ nhân đoan trang xinh đẹp, chỉ còn lại một thân ảnh áo dài, gương mặt rạch nát, với cái miệng ngoác tới mang tai.

Giọng nói âm u hỏi hắn.

“Ngươi sợ ta sao?”

“Có”

Phương Lâm lúc này lại bình tĩnh đến lạ, gật đầu đáp.

“Thế sao ngươi không chạy?”

“Ta chạy được sao?”

Hắn nhún vai cười khổ, nói: “Ngươi muốn ta giúp ngươi sao?”



“Ừm”

Nàng gật đầu, nhìn về Phương Lâm nghe hắn nói tiếp.

“Thế ta được cái gì?”

“Đại sư chưa nói với ngươi sao?”

“Nói cái gì?”

“Công đức”

“Công đức gì?”

Bạch Lan ngạc nhiên, nâng lên cánh tay, chỉ về ngực trái của Phương Lâm, một luồng khí lực chảy vào bên trong.

Đầu của hắn dần nghe lấy một cái thanh âm xa lạ, cảm giác từ chí cao truyền tới.

“Công đức giúp ngươi ‘đắc đạo’ tăng trưởng thọ nguyên, hơn hết, vì ngươi là ‘người được chọn’ nên sẽ có cơ hội tham gia ‘Luân hồi đạo tràng’ ”

Phương Lâm mịt mờ gãi đầu, nhưng nghĩ tới việc sống lâu thêm tí coi như cũng được, nhưng thật ra là hắn làm gì từ chối được chứ?

Nghĩ đến như thế hắn mới gật đầu, nhưng rồi nghĩ tới gì đó, hỏi lại.

“Sao lại chọn ta mà không chọn hắn?”

Gã chỉ về Hoắc Đinh cứu nàng mà hỏi.

Nàng chua xót lắc đầu, nước mắt lăn dài trên gò má lại làm cho Phương Lâm kinh nghi.

“Hửm”

Phương Lâm đang nghi hoặc thì giật mình tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường ngủ, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, lắc đầu cười khổ.

“Thế nào ta lại giao kèo với ma nhỉ? Ơ nhưng mà ta phải làm gì cho nàng?”

Gã xoay người, chân bước xuống giường, trong đầu là hình ảnh nữ nhân xinh đẹp cho đến khi thành ‘ma quỷ’ làm cho hắn lắc đầu tiếc thương không thôi.

“Nàng đẹp như thế mà, đúng là hồng nhan bạc phận”

Nhưng rồi gã nhận ra có thắc mắc vẫn chưa được giải đáp, Phương Lâm có chút lo lắng.

“Chả lẽ có gì đó nguy hiểm nên nàng mới kêu ta mà không phải thằng Hoắc Đinh kia sao?”

Nếu Hoắc Đinh mà biết có lẽ sẽ chửi lấy mười tám đời tổ tiên của Phương Lâm mất.

Nghĩ tới cảnh đó, Phương Lâm vuốt mũi cười hì hì, sau đó đưa tay lật người xem đồng hồ, kim ngắn chỉ về số chín làm Phương Lâm trố mắt nhìn lại.

Sau khi xác nhận đã chín giờ bốn mươi lăm thì hắn vội bắn người, nhanh chóng thay đồ.

“C·hết, c·hết, muộn giờ rồi”.

Hôm nay hắn có hoạt động ở trường mà giờ lại quên mất, vội vàng tìm lấy cái áo sơ mi, thêm cái áo khoác bên ngoài.

Gã nhanh chóng phi ra khỏi phòng, lao xuống tầng hầm lấy xe.





Ngồi trong giảng đường, Phương Lâm nhìn về Hoắc Đinh ngồi cách đó không xa đang im lặng sử dụng điện thoại thì khó lòng tưởng tượng chuyện đêm qua là thật.

Bàn tay của hắn xoay xoay cây bút, bỗng nhiên trật tay, cây bút rớt xuống.

Cạch.

Bạn học ngồi kế nghe thấy thì cau mày liếc sang, rồi lại xoay ngang nhìn xuống giảng đường.

Phương Lâm thấy thế thì rụt đầu cười trừ, thầm mắng một tiếng, theo mắt nhìn về người thanh niên đang đứng ở bên dưới, hắn đang có bài phát biểu làm cho các học viên nghe say xưa.

Phương Lâm từng gặp qua người này, nhưng địa vị hai bên cách xa nhau nên chưa có một lần trò chuyện ‘chính thức’ nào cả.

Gã là bí thư đoàn trường, Mộ Dung Quyền, với thành tích học tập đáng nể, lại còn tham gia các hoạt động của đoàn tích cực, chưa kể gia thế ‘khủng’.

Vì thế hắn là sinh viên năm tư duy nhất ngồi lên được cái ghế ‘bí thư’ từ lúc thành lập trường đến nay.

Nhấp một ngụm nước, Phương Lâm rời khỏi chỗ ngồi, ra khỏi giảng đường bằng cửa sau, chân bước về phòng vệ sinh cùng tầng, nhìn về thân ảnh qua tấm gương phản chiếu.

Gương mặt chữ điền, mái tóc đen dài, sóng mũi hơi cao cùng với đôi mắt hững hờ, gã rõ ràng là một mỹ nam thực sự mà, tại sao đến giờ vẫn chưa có lấy tình yêu nhỉ?

Đang say mê tự luyến thì Phương Lâm nhìn thấy thân hình một nữ nhân kế bên, nàng ta gương mặt dọa người, tóc phủ ngang vai, sóng vai cùng hắn.

Làm cho Phương Lâm giật mình, vội vàng bước ngang vài bước, chửi thầm.

Hù c·hết tiểu Phương Lâm rồi.

“Ngươi muốn gì?”

Phương Lâm thấp giọng nhìn nàng mà hỏi.

“Giúp ta g·iết c·hết người này”

Bạch Lan đưa cho hắn một bức hình thẻ, Phương Lâm cầm lên nhưng không biết người này là ai, nhưng đó giờ hắn chưa từng g·iết ai, sao nay lại phải g·iết người chứ, đặc biệt lại là yêu cầu từ một con ma.

“Sao ngươi không làm?”

“Bên cạnh ả có ‘thần’ ta không chạm vào ả được”

“Nhưng sao ta phải g·iết nàng?”

Phương Lâm lắc đầu, cho rằng g·iết người là đã đi qua giới hạn của hắn.

“Nàng là một trong những kẻ g·iết ta”

Bạch Lan bình tĩnh nhìn về Phương Lâm, lạnh lùng nói.

“Còn cố sự gì sao?”

Phương Lâm muốn nói ra thành lời nhưng nhìn về hình thể của nàng hiện tại, lời chưa kịp nói cũng đành nuốt vào trong, sắc mặt khó coi gật đầu.

“Được rồi”

Bạch Lan nhìn về Phương Lâm thật sâu rồi gật đầu thi lễ, giọng nói nhu hòa.

“Cảm ơn ngươi”



Phương Lâm ngẩn người, đôi chân vô định bước về giảng đường, đôi mắt vô tình liếc ngang người đang phát biểu thì giật mình c·hết lặng.

Người trên đó…sao giống với trong hình thế này.



Hắn nâng tay dụi mắt, rồi nhìn lại, đúng là nàng rồi.

“Ta phải g·iết nàng thật sao?”

Phương Lâm ngẩn người, mịt mờ tự đặt câu hỏi.

“Vì một chút công đức mà g·iết nàng thật sao?”

Gã lắc đầu, nhưng rồi nghĩ tới ánh mắt với khuôn mặt Bạch Lan…có chút khó xử không biết phải làm sao.

“Ta làm vậy cũng coi như thế thiên hành đạo sao?”

Lắc đầu chán nản, Phương Lâm ngồi xuống cái chỗ ban nãy, lấy điện thoại ra nhắn cho Hoắc Đinh.

“Ê, mày biết nhỏ trên đó không?”

“Sao? Thích à?”

“Coi như vậy đi”

“Tân phó bí thư đoàn trường đấy, Bắc Minh Hà”

“Nghe bảo là có được ý tưởng gì đó, được viện khoa học kỹ thuật khen ngợi nên đề xuất đặc cách bổ nhiệm”

Hai tin nhắn liên tục nổi lên, Phương Lâm như bắt được sợi dây liên kết giữa hai nàng…nhưng vẫn mơ hồ vô định.

“…”

Gã lắc đầu rồi quyết định bỏ chuyện này ra sau đầu.



Sau khi buổi thuyết trình kết thúc, gã rời khỏi căn phòng điều hòa, đón nhận cái nóng oi bức với đô thị phồn hoa, bóng người đổ dài phía trên mặt đất.

Tia nắng chiếu lên gương mặt anh tuấn, Phương Lâm tràn đầy suy tư bước ra bãi xe.

Gã như người vô hồn mà đứng lặng trước chiếc xe quen thuộc, bỗng dưng một thân hình xinh đẹp bước đi trước mắt.

Chiếc váy trắng tinh dưới đôi mắt thanh thuần, mái tóc bồng bềnh như chia đôi đường mây, đôi chân trắng dài, đang thong thả bước đi, một cái khí chất ‘tiểu thư đài cát’ được phát huy đến cực hạn.

Những nữ nhân đi bên cạnh nàng, dù có nghiêng nước nghiêng thành cũng bị che mờ phía sau nụ cười ấy.

Bắc Minh Hà.

Như cảm nhận được ánh mắt của Phương Lâm, nàng nghiêng đầu nhìn hắn.

Có lẽ sửng sốt trước ‘mỹ nam’ nhan sắc, nàng có chút e thẹn, rồi cúi đầu mỉm cười, chân bước có tí loạn nhịp, vội vàng hơn trước.

“Ta phải g·iết nàng thật sao?”

Nhìn về gương mặt xinh đẹp ấy Phương Lâm có chút ngổn ngang, rồi hắn lại nhìn xuống.

Hắn nhìn về bàn tay của mình, sau đó cúi đầu thì thầm, có lẽ là lời nói với bản tâm, cũng có lẽ là với người ‘khuất mặt khuất mài’ hay là với ‘thiên địa chí cao’.

“Nếu nàng thực sự là người như vậy…thì g·iết cũng có sao đâu chứ?”

Gã như có giác ngộ kì lạ, nhanh tay đội lên chiếc mũ bảo hiểm kín mặt, phóng ga rời khỏi cổng trường.

Lao nhanh phía trên con đường, bỗng nhiên hắn chạy chậm lại rồi tấp vào một cửa hàng tiện lợi.

Móc từ trong bóp ra vài chục ngàn đồng mua lấy hai lon bia zorok 500ml, rồi mới chạy về căn phòng của mình.