Chương 35: Manh mối (1)
Ngươi nói xem, những kẻ len lõi bên trong quan trường, có một ai ngu ngốc hay không?
Có ai làm tới tầm cỡ lãnh đạo lại không có đầu óc mà hành động như thế?
Một con kiến bên trong quan trường cũng có thể sánh ngang trí giả học sĩ, nói chi là một Mộ Dung Đà từ thấp kém đi lên?
Hoắc Đinh rơi vào bế tắc mà liên tục phủ nhận những cái suy nghĩ bên trong đầu mình, gã càng cảm thấy đây là một âm mưu được sắp đặt từ trước.
Một cái kế hoạch g·iết người hoàn hảo.
Mượn c·ái c·hết của Từ Vũ mà họa thủy đông dẫn, trực tiếp chĩa mũi nhọn về Mộ Dung Đà mà đá lão khỏi cái ghế chủ tịch, thẳng hướng ngục giam.
Hoắc Đinh nâng lên ánh mắt, phức tạp nhìn về cái thân hình có chút mập mạp đang trầm mặc một góc.
Dù sao lão cũng là tân chủ tịch thành phố, không ai muốn tự nhiên mà đắc tội lão cả.
Đây chính là nể mặt mũi lão, đồng thời là nể mặt hậu trường phía sau mà cho chút thời gian để lão suy nghĩ.
Song Hoắc Đinh càng kinh hãi khi ánh mắt sợ hãi của lão đang dần trở nên âm trầm, gương mặt tái nhợt cũng nhanh chóng biến mất.
Sự rét lạnh bên trong khí chất chậm rãi bùng nổ, tựa như khối băng vạn năm.
Hoắc Đinh thầm cảm thán một cái, rồi như nhận ra gì đó.
Lão đây chính là từ bên trong cửa tử tìm lấy sinh cơ.
Hoắc Đinh đương nhiên sẽ không cho rằng lão đang tự hủy hoại tiền đồ của mình.
Nếu lão g·iết Từ Vũ chính là từ đặt dấu chấm hết cho tiền đồ của mình, lẫn đứa con trai yêu dấu nha.
Ai sẽ đề bạt con trai của một kẻ g·iết người chứ?
Nhưng nếu lão không g·iết Từ Vũ, nhưng hắn c·hết bên trong tiệc của lão thì ít nhiều lão cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đây gần như là một kế hoạch hoàn hảo…
Hoắc Đinh vừa nghĩ vừa vuốt cằm, bỗng dưng hắn có một suy nghĩ hiện ra.
Hơi lạnh chạy dọc theo sóng lưng mà nổi lên ‘da gà’.
Hắn có chút kinh hãi mà thầm nghĩ.
Nếu như Mộ Dung Đà thực sự ra tay g·iết Từ Vũ, song lại muốn hướng thế nhân cố tình làm ra như thế.
Ai nhìn qua cũng sẽ thấy nghi oan mà loại lão ra khỏi diện tình nghi, chĩa mũi nhọn sang một ai khác.
“…”
Nếu thực như vậy…thì tâm cơ của lão quá thâm trầm.
Là một k·ẻ g·ian hùng thời đại.
Hoắc Đinh thầm nhận định đồng thời nhìn chằm chằm vào gương mặt của lão, bỗng nghe được một cái thanh âm bước chân đang chậm rãi tiến tới, hắn cau mày nhìn về phía sau.
Trước mắt Hoắc Đinh là một cái thân ảnh xinh đẹp, mái tóc rẽ ngôi để ở sau bờ vai trắng nõn, đồi núi chập chờn mờ ảo bên trong chiếc váy trắng có phần bồng bềnh.
Nhìn cái ánh mắt long lanh tựa như sương mờ, Hoắc Đinh không khỏi nghĩ tới một cái thân ảnh khác.
Thân ảnh đó tựa như có phần quen thuộc song lại có chút xa lạ.
Hắn cảm thấy có chút đau nhói tâm can, khẽ lắc đầu, hướng về nữ nhân trước mắt nói.
“Phương Lâm đâu rồi?”
Minh Hà nhìn về nam nhân trước mắt, bên trong cũng tràn ngập sự phức tạp khó nói.
Nàng không khỏi nghĩ tới người bạn đã mất của mình, nhưng cũng chỉ đành thở dài tiếc nuối.
Phương Lâm cũng không có hướng nàng nói tới h·ung t·hủ thật sự, cũng là vì giữ lại tình bạn của hắn với Hoắc Đinh.
Đồng dạng là suy nghĩ Bạch Lan sẽ không muốn nhìn thấy điều đó.
Cũng chỉ vì thế mà Minh Hà chỉ có phức tạp nhìn về Hoắc Đinh mà không phải thù hận bên trong ánh mắt, nàng thầm cảm thán.
Bạch Lan là một tri kỉ của nàng a.
Minh Hà chậm rãi thoát khỏi hồi ức năm xưa, khẽ nhún vai, mở lấy môi son đáp lại: “Cậu ấy đi vệ sinh rồi”
Gã ngẩn người đôi chút rồi gật đầu, nghiêng người bước đi, lướt qua Minh Hà mà rời khỏi đại sảnh.
…
Phương Lâm đôi chân bước trên một hành lang mịt mờ ánh đèn, thông qua ánh sáng đèn đường mà bước đi.
Gã ngước đầu nhìn qua khung cửa sổ, dõi theo ánh trăng trên cao đang dần bị mây che khuất, nhẹ giọng cảm thán.
“Không biết suy đoán có là thực không nữa…”
Trong lúc cùng ăn với nàng, bỗng dưng Phương Lâm nhớ lại một điều kì lạ.
Rõ ràng là trước khi hắn đi vệ sinh thì cửa lối thoát hiểm được mở ra, nhưng lúc hắn rời khỏi thì đã đóng lại.
Phải chăng là trong lúc đó, đã có người bước vào lối thoát hiểm?
Giữa lúc khủng hoảng như thế, mọi người không tụ họp lại với nhau mà còn đi vào bên trong làm gì?
Lẽ nào là sơ suất của h·ung t·hủ sao?
Nhưng hắn cũng thầm nghĩ lại, lỡ như đối phương là vì nghe thấy thanh âm nên từ trong lối thoát hiểm tiến vào đại sảnh thì sao?
Song Phương Lâm lại cảm thấy nó không hợp lý lắm nên quyết định sẽ đi điều tra thử.
Bởi lẽ…hắn cảm thấy bên trong u minh tựa như đang chỉ dẫn mình.
Đồng dạng, lúc đó hắn còn có một linh cảm khác.
Từ lúc sau khi ăn lấy bữa tối, Phương Lâm cảm thấy các giác quan của mình bỗng dưng trở nên nhạy bén lạ thường.
Kí ức cũng trở nên rõ ràng hơn, mọi thứ dường như đã trở nên chậm lại.
Không còn cái cảm giác vội vã xô bồ như trước…
Đây chính là một trong những diệu pháp của thực đạo chi pháp.
Bình tâm.
Nhưng hắn cũng không rõ là pháp môn này có huyền diệu như thế, chỉ nghĩ là ăn no nên tâm thái bình ổn nên liền bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hắn vừa bước đi, vừa suy nghĩ, chẳng hay lúc nào đã bước lên trên tầng cao nhất khách sạn, tầng thứ bốn.
Phương Lâm vừa muốn đưa tay mở lấy nắm cửa thì nghĩ lại, liền rút từ túi quần ra chiếc bao tay vừa xin được từ mấy anh pháp y đeo vào, khẽ vặn nhẹ nắm cửa đẩy ra.
Trước mặt Phương Lâm hiện nay là một sân thượng tương đối rộng lớn, trên đó không chứa gì cả, mà chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Ngước mắt nhìn lên trên cao, tinh không một màu huyền ảo, ánh sao soi sáng những bụi bặm thành phố.
Gã nhìn thấy những ánh đèn đường rực rỡ ánh màu, những dòng xe qua lại bên dưới, những tòa nhà vẫn còn đang sáng rực.
Gã liền có một cảm giác thanh yên đến lạ, tựa như rời khỏi khói bụi nhân gian.
Hắn liền từ trong ngực túi, rút ra bao thuốc, khẽ châm lên lửa, rít lấy một hơi.
Khói trắng dần che lấy tầm mắt, đôi chân của gã cũng dần tăng lên nhịp độ.
Phương Lâm vừa quan sát xung quanh vừa cảm nhận được thần kinh đang từ căng cứng trở nên thả lỏng.
Bỗng dưng.
Hắn cảm thấy kì lạ.
Hai bên khách sạn là hai căn nhà khác biệt nhau hoàn toàn.
Bên trái là một tòa nhà văn phòng được dựng bằng kính, còn bên phải là một tòa nhà dân cư quen thuộc.
Tuy nhiên tòa dân cư bên phải chỉ có hai lầu mà thôi, bên trên tuy có sân thượng nhưng cách nhau hơn mười mét thì nhảy xuống cũng là thịt nát xương tan, thân thể tàn tật.
Trừ khi…là có dụng cụ hỗ trợ.
Còn tòa bên trái lại cao hơn sân thượng bên này ba tầng.
Từ đây leo lên lại càng khó khăn hơn nhảy xuống, đồng dạng là phải có dụng cụ mới có thể tiến hành.
Phương Lâm cảm thấy là từ nơi đây, vụ án đã trở nên mờ mịt hơn trước.
Hắn cảm thấy nếu mình là h·ung t·hủ…thì hướng nào cũng có thể là nơi trốn thoát.
Song bây giờ làm sao để kiểm tra đây?
Càng suy nghĩ Phương Lâm càng chỉ thấy mờ mịt bên trong ánh mắt.
Hắn không phát hiện được gì kĩ càng, thì tâm thái có chút trở nên nóng nảy.
Gãi gãi sau đầu, bỗng dưng có một thanh âm phát ra.
Reng reng.
Túi quần của gã rung lên, thanh âm điện thoại ngày càng thêm lớn, Phương Lâm liền rút từ trong túi ra rồi ngước mắt nhìn lên dãy số quen thuộc, hắn khẽ rít một hơi rồi chậm rãi bắt máy.
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc làm hắn không khỏi cảm giác lạ kì, song không để ý nhiều mà đáp lại.
…
Cót két---
Thanh âm cửa sắt được đẩy ra, v·a c·hạm lên sàn nhà mà phát ra thanh âm.
Khoảng chừng vài phút sau, từ sau lưng Phương Lâm bước ra một cái thân ảnh điển trai nhưng đầy vẻ sầu não, trên tay gã cũng có gì đó đỏ nhẹ, tựa như điếu thuốc vừa châm.
Nâng lên rít một hơi rồi dí vào tường dập tắt, sương khói nhả ra dần che đi gương mặt âm u của gã.
Bóng lưng có chút cao lớn của Phương Lâm chậm rãi xoay lại, bóng người in đổ lên trên mặt đất, mắt hắn nhìn về nam nhân đối diện, khẽ hỏi: “Từ bao giờ thế?”
Gã im lặng một hồi, rồi mới thở dài đáp lại: “Mới đây thôi”
“Chuyện đó…đã sao rồi?”
Hoắc Đinh chậm rãi ngồi xuống, mặc kệ cái thói quen sạch sẽ khi xưa mà để bụi đất bên dưới bám lên quần áo, gã tựa lưng vào cánh phía sau mà nói.
“Có những chuyện…dẫu biết sai nhưng đâu thể nào không làm cơ chứ?”
“Chỉ đáng tiếc…”
Phương Lâm nhìn gương mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại tràn ngặp đau thương thì không biết nên nói cái gì, gã thầm mắng mình lỗ mãng vì đưa tới chủ đề này.
Nhanh chóng dập tắt ngọn lửa mà chính tay mình đốt, Phương Lâm nhẹ giọng hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Hoắc Đinh cũng không muốn chìm đắm bên trong đau thương này lâu, gương mặt dần trở nên suy tư, vừa lắc đầu rồi lại gật đầu.
Ngẩn đầu nhìn cái gương mặt khó hiểu của Phương Lâm, gã nở nụ cười quen thuộc mà nói: “Cũng có đôi chút”
Thật ra lúc này Phương Lâm lại quan tâm tới cái thân phận của Hoắc Đinh hơn, nhưng hắn biết lúc này không phải là lúc nên hỏi nên đành im lặng, trả lời khác với suy nghĩ trong lòng.
“Phát hiện được gì thế?”