Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 34: Án mạng tiệc cưới (4)




Chương 34: Án mạng tiệc cưới (4)

Im lặng.

Đại sảnh lại một lần nữa rơi vào bên trong im lặng.

Nó yên tĩnh đến mức mà chỉ cần một cái kim rơi cũng nghe như sấm nổ bên tai.

Không khí tưởng chừng như cô đọng lại thành những mảng khí đặc, quanh quẩn bên trong căn phòng.

Phương Lâm thậm chí cảm thấy thanh âm hồng hộc của ai đó phát ra từ sâu bên trong cơ thể.

“…”

Gã như c·hết lặng mà nuốt ngụm nước bọt, đôi tay run rẩy bò ngược về sau, ánh mắt như dính phải ma thuật mà không thể rời khỏi xác c·hết.

Tim đập chân run.

Hắn thậm chí còn không để ý tới căn phòng đang chậm rãi trở thành màu trắng, tưởng chừng như sương mù quanh quẩn.

Khói thuốc đã ngập kín bên trong căn phòng.

Phương Lâm khó khan hít lấy một hơi, chậm rãi rút từ trong ngực ra gói thuốc trước mắt mọi người, châm lên một điếu.

Chậm rãi bình ổn tâm tình bên trong.

Dù là bên trong giấc mộng truyền thừa, chính tay Phương Lâm đã g·iết c·hết rất nhiều ‘thượng huyền thần’ nhưng đó không phải là hắn thực sự ra tay…

Mà là ‘bản ngã’ của hắn.

Là hắn nhìn lại Tác Đa hành động, chứ hắn chẳng thể nào…làm được.

“…”

Nhưng lần này là khác.

Đây là một vụ g·iết người.

Một vụ án mạng xảy ra trước mắt hắn…

Phương Lâm dẫu sao cũng chỉ là đôi mươi thanh niên, làm sao có cái tâm sắc lạnh như thế được chứ?

Hắn thậm chí còn không tin…

Những vụ g·iết người hàng loạt tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ gặp phải…lại hiện hữu trước mắt.

Phương Lâm dần rơi vào bên trong trầm mặc, tựa như đã bị tước đi khả năng nói chuyện của mình.

Hắn cư ngơ ngác nhìn về xác c·hết nơi đó, mặc kệ cho một cái thân ảnh đang bước qua mình, tiến về nơi đó.

Mái tóc của gã có phần xoăn nhẹ, gáy có tí màu bạc ẩn hiện dưới chiếc jacket xanh rêu, đôi giày da chạm lên sàn nhà phát ra thanh âm đầm thấp.

Hoắc Đinh cau mày, tay đặt lên cằm quan sát tử thi tựa như gã nghệ sĩ lang thang đang quan sát bức tranh nổi tiếng.

Gã chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đất, trong tay chẳng biết khi nào đã đeo một cái bao tay, chậm rãi cởi bỏ cái tấm màn nhựa màu đen, lẩm bẩm một cái thanh âm.

Phương Lâm tuy là ngồi gần nhưng lại không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng trong giờ phút này.

Liệu có quan trọng?

Hắn cũng không biết, mà cũng không muốn biết.

Bây giờ trong hắn là tràn đầy sợ hãi, làm sao chú ý được những điều này nữa?

Cót két---

Một trong ba cánh cửa chính của đại sảnh đột nhiên mở ra.

Hàng chục ánh mắt vội vã nhìn về phía sau rồi như nhìn thấy cứu tinh mà hiện lên vui mừng.

Nhưng Phương Lâm lại không nhìn về mà vẫn tập trung vào tử thi đang được Hoắc Đinh động chạm.



Gã tựa như có chuyên môn mà đôi tay lướt qua một vòng cơ thể n·ạn n·hân, sau đó chậm rãi quan sát các phần gân đang hằn lên da.

Phương Lâm thì dường như c·hết lặng mà được nâng lên, gã cũng mặc kệ cho Minh Hà kéo ra xa hiện trường, nhường lại sân khấu cho những người khác.

Hắn cứ như người mất hồn mà bình tĩnh đứng đấy, bỗng dưng cảm nhận được gì đó mà nhìn về nữ nhân kế bên.

Minh Hà lay nhẹ tay hắn, nhỏ giọng nói: “Đi ăn thôi”

Phương Lâm trầm mặc gật đầu, chẳng hiểu vì sao giây phút này hắn chẳng còn hứng thú để ăn uống gì cả.

Chỉ mong mau chóng kết thúc chuyện này mà về nhà ngủ lấy một giấc.

Bình yên mà sống thôi.

Gã lê đôi chân của mình ra khỏi căn phòng đầy khói, ánh mắt vô thần quay lại nhìn vào bên trong lần nữa rồi bước đi.

Hắn thông qua cánh cửa bằng gỗ, chân bước lên hành lang đang tràn ngặp cán bộ.

Ánh đèn phát phía trên đầu, hắn cúi đầu nhìn xuống cái bóng của mình.

“…”



Ngồi tựa lưng vào cánh cửa dùng bữa, nhìn lấy màu sắc phần mì đầy đủ nhưng cớ sao lại vô vị lạ thường.

Hắn có chút nuốt không trôi.

Dẫu phần ăn này lúc trước thì thật sự nhét kẽ răng hắn còn không đủ, nay lại thấy nhiều quá đi mất.

Phương Lâm cố gắng nuốt xuống một cái rồi đưa lên miệng ly nước đào, khẽ uống một hơi.

Đôi mắt nhìn về gương mặt của Minh Hà xinh đẹp dưới ánh đèn trần, bỗng dưng phương xa có điều gì đó rơi vào mắt của hắn.

Dòng hành lang rộng rãi ồn ào, nhiều người tựa lưng vào bờ tường mà ăn uống.

Phía cuối có một cái ngã rẽ quen thuộc.

Phương Lâm bỗng rơi vào trầm mặc, hắn tựa như nhớ ra gì đó.

“…”

Trong lúc Phương Lâm ăn uống ở bên ngoài đại sảnh, Hoắc Đinh lại đứng một mình một góc bên cạnh hiện trường.

Kỳ lạ là những pháp y, cán bộ lại không hướng một thanh niên xua đuổi mà lại để mặc nơi đó.

Thậm chí là có chút tránh né, tựa như không dám làm phiền Hoắc Đinh.

Cũng không phải là không muốn, nhưng mà bọn họ không dám…

Bọn họ cũng từng muốn tiến tới nhưng lại bị cấp trên ngăn cản, nên cũng đành thôi.

Nhưng mà có lẽ ngoài những tầng lớp ‘cấp cao’ nơi đây, thì không ai biết được thân phận bí ẩn của gã.

Bỗng nhiên gã ngẩn đầu lên, xoay người nhìn cánh cửa nơi Phương Lâm ngồi ở bên ngoài chậm rãi bước đi.

Lúc này từ bên ngoài chạy vào là một y cảnh sát, cầm lấy vài tờ giấy A4 trên tay, gương mặt có vẻ hốt hoảng hướng vị trí thanh tra đi tới.

Gã thanh tra có chiếc bụng hơi to đứng ở cạnh Bắc Minh Phong cùng Mộ Dung Đà, gương mặt âm trầm, đè thấp thanh âm.

Hắn chính là Dương Đại.

Song khi Dương Đại muốn nói gì đó thì nghe thấy thanh âm bước chân càng gần, không khỏi xoay người nhìn về trung niên cảnh sát đang tới, rồi gật đầu nói: “Có kết quả rồi sao?”

“Vâng”

Y nâng lên cánh tay, đưa tờ giấy A4 về hướng Dương Đại nhẹ giọng đáp, sau đó chậm rãi báo cáo kết quả.



“Theo như kết quả khám nghiệm hiện trường thì viên đạn trong người n·ạn n·hân trùng khớp với mẫu đạn bên trong khẩu súng tại hiện trường.”

“Tuy nhiên…”

“Chuyện gì?”

Bắc Minh Phong trực tiếp hỏi, thanh âm có phần đè nén.

“Bên trên phát hiện dấu tay của…”

Thanh âm của viên cảnh sát có phần thấp đi, như thủ thỉ mà nói.

“Của…Đà chủ tịch”

Dương Đại đôi mắt lập tức trừng ra, khó tin nhìn về bản báo cáo trong tay, gương mặt vốn đã cau có nay lại âm trầm phát lạ.

Hắn như biến thành người khác mà im lặng đứng đó.

Bắc Minh Phong đứng cạnh bên thì cũng rơi vào bên trong trầm mặc, kinh nghiệm chính trị lâu năm đã cho lão ngửi ra được một âm mưu bên trong.

Vì ngửi ra nên Bắc Minh Phong không khỏi phức tạp nhìn về Mộ Dung Đà đang nghe điện thoại cách đó không xa.

Gã không khỏi lắc đầu, thầm cảm thán.

Vụ án này…khó ăn nha.

Vốn suy đoán ban đầu của vụ án là bên trên không thể nào có dấu tay của ai cả, vì cả bọn họ đều nghĩ rằng h·ung t·hủ sẽ không để lộ dấu vết.

Nhưng bên trên lại có dấu vân tay của một người.

Của người khác thì cũng dễ nói đi…

Đằng này lại là một tân chủ tịch mới tới, một vị quan từ tận trung ương ra phương nam công tác.

Ngươi hỏi xem bọn họ có cần làm tới vậy không?

Phát hiện của viên cảnh sát lập tức đưa vụ án rơi vào bên trong sương mù, lập tức che đi ánh sáng tối cao.

Dương Đại cùng Bắc Minh Phong trong lúc trầm mặc thì nghe thấy thanh âm của một thanh niên vang lên, hướng viên cảnh sát nói.

“Thế camera bên trong đại sảnh, thì sao?”

“Lúc đèn tắt thì camera cũng lập tức bị ngắt, có thể nói đây là một vụ g·iết người có kế hoạch.”

Viên cảnh sát nhanh chóng báo cáo, nhìn về Hoắc Đinh thì nghi hoặc, ánh mắt không khỏi nhìn sang Dương Đại nhưng lại để gã thất vọng.

Không hề có ám chỉ nào cả, song lúc này lại một thanh âm nữa phát ra.

“Thế n·ạn n·hân…”

Mộ Dung Đà đang nghe điện thoại của ai đó ở gần bên cũng đã tắt máy, hướng về nơi đây bước tới.

Dù sao y cũng chỉ là quan chức nơi khác được điều đến, chưa biết mặt mọi người là điều có thể hiểu.

“Là Sài Can, trưởng phòng tài chính.”

Dương Đại hướng hắn giải đáp, đồng thời đem bản báo cáo chậm rãi để ra sau lưng, hướng về Mộ Dung Đà hỏi.

“Đây là lần thứ mấy Dung Đà anh ra nam thế?”

“Ừm…cũng là lần thứ ba bốn gì đó, trước đó ra chủ yếu là cùng các anh em đi hoạch định mà thôi”

“Có chuyện gì à?”

Mộ Dung Đà không khỏi thắc mắc hỏi lại, bởi chuyện Dương Đại hỏi hoàn toàn làm gã khó hiểu.

Song Bắc Minh Phong tựa như quyết định gì đó, khó khăn nói với Mộ Dung Đà.

“Anh…”

“Sao thế, thường ngày cậu đâu có như thế?”



Mộ Dung Đà lập tức cảm thấy không khí có phần kỳ lạ nhưng vẫn cố gượng cười, quay đầu sang Minh Phong hỏi.

Hoắc Đinh thu hết những cái chuyện này vào mắt, thanh âm thản nhiên nói.

“Trên hung khí g·iết Từ Vũ có dấu vân tay của chú Dung”

“Thế nên chú rơi vào diện tình nghi số một”

Bọn họ lập tức kinh hãi nhìn về Hoắc Đinh, nhìn về cái gương mặt lạnh lùng đang nói, đồng thời thở dài một hơi trong lòng.

Bọn họ là vì mặt mũi thân quen mà không dám nói ra…đồng thời là vì một cái nguyên do khác.

Tân chủ tịch g·iết c·hết cục trưởng bên trong bữa tiệc đám cưới của mình.

Đây thực sự là một trọng điểm sẽ được báo chí để ý, dư luận quan tâm.

Bọn họ không muốn nói ra a.

Nhưng giấu diếm thì ngay cả chức quan bọn họ cũng sẽ bị trảm ngay.

Cũng có lẽ, chỉ có Hoắc Đinh, kẻ thanh niên mới lớn không sợ trời, không sợ đất, gia thế lại lớn mới dám hướng một vị chủ tịch thành phố trước mặt nói thế.

Bọn họ nhìn về một hướng khác, không khỏi tiếc thương trong lòng.

Mộ Dung Đà ánh mắt sững sờ, gương mặt vốn cau mày lại trở nên tái nhợt, sự kiêu ngạo của một canh giờ trước đã hoàn toàn biến mất, có chăng chỉ còn lại sỡ hãi tột độ.

Dáng vẻ uy quyền cũng đã hoàn toàn mờ nhạt bên trên cái tội danh ‘g·iết người’.

Hoắc Đinh âm thầm quan sát, không khỏi nghi hoặc tại sao gã lại sợ hãi đến thế nhưng rồi chợt hiểu.

Lão không sợ vì bị người khác ‘vu oan’ g·iết người.

Miệng nói mà không có bằng chứng thì làm gì được?

Đây là xã hội pháp trị.

Lão sợ chính là làm cách nào bên trên hung khí có lấy dấu tay của lão.

“???”

Lão đã nào đắc tội ai?

Lão chỉ vừa mới đến thôi mà.

Oan ức quá.

“…”

Hoắc Đinh điềm nhiên nhìn biểu cảm bên ngoài của Mộ Dung Đà mà suy tư, chính hắn cũng không tin là lão sẽ ngu ngốc đến vậy.

Dù chính trị là ‘tranh g·iết’ nhưng không ai sẽ g·iết người lộ liễu như thế.

Dù là thằng ngu cũng có thể cảm nhận được đằng sau là một âm mưu giá họa được thiết lập kỹ lưỡng.

Mượn dao g·iết người chăng?

Hoắc Đinh gương mặt âm trầm nhớ lại những lời mà y từng nghe được về gia đình Mộ Dung.

Một gia đình chính trị kiểu mẫu.

Mộ Dung Đà xuất thân nông thôn nhưng vì gặp thời nên được bề trên cân nhắc, nhà vợ cũng chỉ là nông dân nên cũng không có trợ lực.

Ấy thế mà cả hai đồng cam cộng khổ với nhau ngót nghét mấy chục năm.

Vì thế mà Mộ Dung Đà được xem là rất yêu thương vợ mình…lão sẽ g·iết người bên trong đại tiệc như vậy sao?

Hay thực sự là lão đã g·iết hắn, rồi làm giả như mình bị vu oan?

Hoắc Đinh lần này cũng giống như Phương Lâm lần trước, hắn thật sự nghĩ không ra.

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?