Chương 36: Manh mối (2)
Hoắc Đinh dần khôi phục lại dáng vẻ trước kia, gã nhìn về Phương Lâm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mày lên đây làm gì?”
Hoắc Đinh đã chơi với Phương Lâm hơn ba năm thời gian, đương nhiên là biết bạn mình không hề ngu ngốc mà làm ra cái gì lập dị.
Phương Lâm sẽ không vì h·út t·huốc mà lên trên sân thượng, đặc biệt là trong cái thời điểm n·hạy c·ảm này.
Nhất định là cất giấu điều gì đó nên gã mới lên tận đây, hắn hướng Phương Lâm hỏi chính là muốn xác minh một cái gì đó bên trong suy nghĩ.
Song Phương Lâm lại nở nụ cười, nhìn về gương mặt nghiêm túc của người bạn mình thì thấy có phần xa lạ, song hắn hiểu ý nên khẽ nói ra nguyên nhân.
“Ý mày là…có người đã bước vào lối thoát hiểm trong thời điểm vụ án xảy ra?”
Hoắc Đinh nghe qua, lại tựa như hiểu ý Phương Lâm, đáp lại.
Phương Lâm gật đầu, nhưng Hoắc Đinh liền làm ra hành động trái ngược, lớn giọng nói: “Không có khả năng!!!”
Nhìn thấy bạn mình có phần sững sờ, gã biết mình có chút vội vàng, bèn đè thấp thanh âm giải thích.
“Camera ghi lại được lúc mày tiến vào nhà vệ sinh”
“Song lúc mất điện thì mất đi hình ảnh”
Gã dừng một chút như sắp xếp suy nghĩ trong đầu, lần nữa thấp giọng nói.
“Nhưng từ lúc mất đến lúc có lại chỉ có chưa đầy năm phút thời gian”
“Không có khả năng từ lối thoát hiểm tiến vào rồi trở ra trong thời gian đó”
“Ý mày là sao?”
Phương Lâm có chút khó hiểu với lời giải thích của Hoắc Đinh nên ngắt ngang hỏi.
Hoắc Đinh lại không có khó chịu, bèn giải thích bên trong cho hắn hiểu.
Ý Hoắc Đinh chính là nếu h·ung t·hủ từ bên ngoài tiến vào, g·iết c·hết Từ Vũ thì làm sao có thể để lại cây súng ở vị trí đối diện n·ạn n·hân được?
Đồng thời, đâu thể nào xác định được mục tiêu bên trong bóng tối, chẳng lẽ hắn g·iết người cho vui sao?
Không thể có “Jack - the ripper” trong thời đại này được, Hoắc Đinh liền trầm giọng nói tiếp.
“Người duy nhất ở bên ngoài vụ án thời điểm đó…”
“Duy chỉ có mình mày”
Hắn nhìn về Phương Lâm với ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can…đáng tiếc là Hoắc Đinh không nhìn ra gì bên trong ánh mắt của Phương Lâm, bèn trầm mặc im lặng.
“Thế sao…?”
Phương Lâm nghe thế thì đành trầm mặc thở dài, hắn đúng là hiểu tại sao thanh niên kia lại trấn áp mình nhanh chóng như thế.
Song Phương Lâm lại hướng về Hoắc Đinh mà cau mày hỏi.
“Thế lúc đó…mày ở đâu?”
“Tao?”
Hoắc Đinh ngẩn người, gã nâng người đứng dậy, chân bước tới gần lan can trong ánh mắt nghi ngờ của Phương Lâm.
“Tao đang ở quán coffee đối diện”
Hoắc Đinh vừa nói vừa đưa tay chỉ về quán coffee đặt ở đối diện khách sạn, chỉ vào cái bàn đã có một cặp tình nhân ngồi ở đó nói.
“Tao chán ngán cái cách quan chức chào hỏi nên chọn vào trễ tí, ai ngờ là án mạng xảy ra”
Gã nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói.
Phương Lâm nhìn qua vị trí rồi nói ra nghi hoặc của mình.
“Thế mày có thấy ai…từ trên tầng thượng leo lên hay xuống không?”
Phương Lâm đồng dạng chỉ qua hai tòa nhà kế bên hỏi.
Hoắc Đinh lúc này lại nhún vai, tỏ vẻ không biết nói: “Trên này tối quá, tao không thấy rõ được”
Phương Lâm đành im lặng, hắn muốn gạt bỏ cái suy nghĩ là h·ung t·hủ từ bên ngoài tiến đến nhưng lại nhớ ra gì đó.
Chính là khoảng khắc mới đây.
Cái lúc hắn bị một cảnh sát trấn áp, Phương Lâm liền cảm nhận được cái ánh mắt sắc lạnh quanh quẩn cơ thể.
Cái cảm giác đó…rất giống cảm giác sau khi Phương Lâm rời khỏi nhà vệ sinh, di chuyển bên trong hành lang tăm tối.
Ánh mắt tựa như sói hoang quan sát con mồi.
Bỗng dưng nhịp tim của hắn có chút tăng tốc, cảm giác sợ hãi nhanh chóng bao phủ cơ thể.
Hắn run rẩy nghĩ tới một cái đáp án đầy sợ hãi.
Chính là Phương Lâm hắn…đã bước qua h·ung t·hủ thật sự.
Thậm chí là h·ung t·hủ nổi lên sát khí g·iết hắn nhưng nhanh chóng đè xuống.
Có lẽ là sợ chậm trễ thoát thân chăng?
Phương Lâm rít lấy một hơi thuốc, đè xuống cái tâm tư nổi sóng của mình, thầm nghĩ mình may mắn.
Một vòng đi qua quỷ môn quan.
Song hắn run rẩy hướng về Hoắc Đinh nói.
“Pháp y…có phát hiện gì không?”
“Có”
Hoắc Đinh lạnh nhạt nói.
“Gì thế?”
“Bên trên khẩu súng có dấu vân tay”
“Của ai?”
“Mộ Dung Đà”
Hoắc Đinh vừa nói vừa nhìn thật sâu vào ánh mắt của Phương Lâm lần nữa, lúc này gã phát hiện bên trong Phương Lâm có sự sợ hãi lẫn kinh ngạc đan xen, bèn nghi hoặc không thôi.
Nhưng hắn lại không hướng Phương Lâm hỏi, mà chọn im lặng.
Dù gã tin tưởng Phương Lâm sẽ không làm ra sự ngu dốt gì nhưng trong suy luận luôn phải công tâm nên Hoắc Đinh chỉ có thể nghi ngờ mọi người…thậm chí là cả bản thân mình.
“Còn gì nữa không?”
Phương Lâm nhanh chóng thoát người ra khỏi sự rung động, gã âm trầm hỏi.
Hoắc Đinh lúc này lại trở nên trầm mặc lạ thường, tựa như không biết có nên nói cho Phương Lâm hay không.
Song chỉ vài giây sau, hắn dần trở nên kiên định mà hướng về Phương Lâm nói ra một cái tin tức.
“Mày biết vì sao tao ở đây không?”
Không đợi cho Phương Lâm trả lời, Hoắc Đinh liền rút từ trong ngực ra một cái bức thư được đánh bằng máy.
Bên trên có những dòng chữ hết sức bình thường, nhưng nội dung thì trái ngược.
“NẾU MÀY KHÔNG ĐẾN TIỆC CƯỚI MỘ DUNG ĐÀ, TAO SẼ GIẾT CẢ NHÀ MÀY”
“…”
Phương Lâm nhìn qua nội dung, gã cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại chẳng thể cười nổi.
Bởi vì…
Đã có hai mạng người nằm xuống rồi…
“Mày nhận được nó sao?”
Phương Lâm nghi hoặc nhìn về Hoắc Đinh hỏi.
“Không, là của người quen”
Hoắc Đinh nhún vai nói, song nghĩ tới gì đó mà nói luôn.
“Thư nặc danh, không tra được người gửi”
Phương Lâm âm trầm nhìn lại bức thư, gã không khỏi nghĩ tới một cái khả năng, bèn hướng Hoắc Đinh hỏi.
“Có khi nào, toàn bộ khách nhân đều nhận được thư đe dọa?”
“Không rõ, họ không hướng cảnh sát nói ra”
“Thế trên người Từ Vũ…với cái xác kia có không?”
“Chịu”
Hoắc Đinh nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
Dù hắn cao quý là thật nhưng không phải cái gì cũng biết, nhất là chuyện đời tư như thế mấy ai lại hướng người ngoài mà nói?
Phương Lâm thì như nhìn ra cái gì đó bên trong sương mù, gã dần trở nên trầm mặc suy tư.
Song Hoắc Đinh lại hướng hắn như vô ý nói ra một cái tin tức, làm tâm tư Phương Lâm dậy sóng.
“Mộ Dung Đà làm tân chủ tịch thành phố, đương nhiên chính là sẽ đoạt quyền với Đồ bí thư”
“Từ Vũ lại là người của Đồ Kính Nam…”
Phương Lâm ngẩn người nhìn về Hoắc Đinh, tựa như nhìn ra ý của hắn, nhanh chóng xoay chuyển ý niệm trong đầu, ánh mắt phức tạp đè giọng nói.
“Ý mày là…?”
“Ừ”
Hoắc Đinh gật đầu, nhưng nhìn thấy Phương Lâm có phần không cho là đúng thì nở nụ cười nhạt.
Gã đương nhiên là cũng không tin sẽ có tranh đấu tới đó, nhưng mà khi suy luận…bất cứ chuyện gì cũng không thể bỏ qua.
Gã đồng dạng biết Phương Lâm có gì đó giấu mình, cũng có thể là chìa khóa manh mối nhưng không cố gượng hỏi.
Chỉ cần cung cấp tin tức đủ thì hắn có thể sâu chuỗi mọi việc, tìm ra h·ung t·hủ.
Hoắc Đinh chính là tin tưởng Phương Lâm.
Còn Phương Lâm thì càng suy nghĩ càng cảm thấy như rơi vào sương mù.
Quá nhiều tin tức lẫn nghi hoặc chẳng thể nào xác minh.
Song lúc này điện thoại của Hoắc Đinh cùng Phương Lâm đồng thời vang lên, cả hai nhìn nhau rồi cùng hướng mắt vào màn hình.
Phương Lâm nhìn thấy cái tên “Minh Hà” thì nở nụ cười khổ, nhìn lên thời gian thì thấy mình đi cũng hơi lâu nên chắc nàng lo lắng.
Tâm can trở nên ấm áp lạ thường.
Hắn nhẹ giọng nghe máy thì Hoắc Đinh đối diện đã bước qua cánh cửa, đi xuống cầu thang.
Cảm nhận được ánh mắt, gã nghiêng người nở nụ cười với Phương Lâm, khẽ gật đầu rồi biến mất bên trong tăm tối.
…
Phương Lâm bước vào bên trong đại sảnh rực đèn, song hắn nhìn thấy gương mặt cau có của Minh Hà thì khẽ tiến lên cười, nhẹ giọng hỏi: “Là ai chọc em giận?”
“Nói đi, anh đánh người đó”
Minh Hà quay sang nhìn về Phương Lâm, đưa tay đánh lên vai của hắn bảo: “Đi gì mà lâu thế?”
“Có tí việc ấy mà”
Phương Lâm vừa gãi sau đầu mình vừa nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi.
“Ủa, Hoắc Đinh đâu rồi?”
“Trong túi quần tôi nè!?”
Minh Hà tức giận nhìn về Phương Lâm, rồi xoay người rời khỏi căn phòng.
Phương Lâm đuổi theo nghi hoặc, song nghĩ tới nàng lo lắng cho hắn nhưng hắn lại chỉ quan tâm bạn bè thì không khỏi vuốt mũi cười khổ.
Hắn nào phải là quan tâm gì tới thằng đó đâu?
Là đang quan tâm vụ án nha?
Oan ức quá.
Song Phương Lâm không hướng nàng giải thích mà đuổi theo đùa giỡn.
Phương Lâm vừa đi theo nàng vừa xin lỗi, cả hai đùa giỡn ra tận bãi xe thì thấy chiếc xe camry quen thuộc đỗ ở gần đó, bên trong kí ức nhanh chóng nhận ra đây là chiếc xe chở hắn lúc nãy.
Phương Lâm nghi hoặc nhìn về Minh Hà hỏi: “Đi đâu thế?”
“Về nhà”
Minh Hà lạnh giọng nói.
“Ơ, sao lại về?”
Phương Lâm hướng nàng hỏi.
“Thế anh ở lại có giúp được gì không?”
Phương Lâm vuốt mũi cười khổ, hắn tuy chưa giúp được gì nhưng cũng cảm thấy mình có ích mà…
Nhưng hắn cũng nhanh chóng đáp lại.
“Cảnh sát cho về à?”
“Ừ”
Song Minh Hà lại cảm thấy mình có chút quá lời với hắn, bèn nhẹ nhàng thổi vào tai hắn thanh âm.
“Cha tôi kêu chúng ta nên về, không nên ở lại cản trở người lớn”
Phương Lâm gật đầu, hắn tựa như nghĩ ra điều gì đó nhưng dấu sâu trong lòng, bước ra mở cửa cho nàng rồi ngồi vào trong xe.
Cả hai ngồi ở hàng ghế sau, Phương Lâm thông qua kính quan sát mà nhìn lên ghế lái.
Ngồi ở vị trí đó là một thanh niên lực lưỡng, làn da hơi ngâm với đôi mắt sắc bén.
Trên đó đúng là thanh niên trấn áp Phương Lâm ban nãy, gã đang mặt lạnh nhìn về hai người.
Má lại thằng này.
Phương Lâm thầm mắng một tiếng trong lòng rồi quay sang chỗ khác, chẳng biết ai cho hắn cái gan mà tay kia khoác qua vai Minh Hà, làm nàng khẽ run.
Dù biết là viên cảnh sát làm theo nhiệm vụ nhưng ai lại không khó chịu với người vừa đánh mình thế chứ? Nói chi là con người ‘thù dai’ như hắn.
Nhưng Phương Lâm biết mình không cớ gì để tức giận nên đành im lặng ngồi bên trong xe.
Hắn cũng không chú ý tới cái khuôn mặt đỏ như máu của nàng mà nhìn ra bên ngoài.
Nhìn về dòng đường đi qua, hắn nhanh chóng vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, lại chỉ suy nghĩ về vụ án vừa rồi.