Chương 33: Án mạng tiệc cưới (3)
Dưới sự chú mục của cả trăm ánh mắt, Phương Lâm nghi hoặc nhìn về động tác của Hoắc Đinh.
Trong đầu của hắn không khỏi tự tái hiện lại khung cảnh ban nãy, khung cảnh diễn ra trong tíc tắc đã tước đi mạng sống Từ Vũ.
“…”
Phía trong đại sảnh rộng lớn, đèn màu sang trọng.
Một bóng người có phần mũm mĩm, điềm nhiên nhìn về những con người đối diện, trên tay là ly rượu vang đỏ như máu, đang khẽ lắc lư.
Chiếc đồng hồ bằng vàng ‘thoắt ẩn thoắt hiện’ bên dưới bộ trang phục sang trọng, đồng thời còn có chiếc nhẫn cưới bằng vàng, sáng bóng.
Cạch.
Ánh đèn đang sáng rực chậm rãi mất đi, hắn vẫn thản nhiên nhấp lấy ngụm rượu, trên mặt vẫn là nụ cười ngạo nhân vốn chẳng xa lạ.
Đoàng.
Bỗng nhiên mặt hắn nhăn nhó, có phần khó tin nhìn xuống lồng ngực của mình rồi ngã xuống mặt đất.
Cách đó không xa là một thân người đen huyền, trên tay cầm lấy khẩu súng lục ngắn phát ra sương khói, nhanh chóng biến mất bên trong màn đêm.
“…”
Khi hình ảnh đã dần kết thúc, Phương Lâm nghi hoặc nhìn về Hoắc Đinh mà hỏi: “Thế làm sao biết được h·ung t·hủ đứng xa hay gần?”
Hoắc Đinh lại hướng hắn, thản nhiên nói: “Bên trong bóng tối, người người xen kẽ thì làm sao hắn bắn chuẩn xác?”
Phương Lâm muốn gật đầu đồng ý nhưng rồi lắc đầu: “Không thể loại trừ khả năng đó được.”
Hoắc Đinh cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng thuận nhưng lại thản nhiên đáp lại: “Nhưng khả năng h·ung t·hủ ở gần lại cao hơn, nó có thể giải thích lý do tại sao Từ Vũ c·hết.”
Phương Lâm cau mày gật đầu, sau đó nghĩ tới gì đó mà nói: “Cũng đúng, nếu như thế thì diện tình nghi sẽ được thu hẹp lại”
Hoắc Đinh không đáp mà đứng lên, hướng nhìn xung quanh nói lớn: “Từ vị trí ngã của n·ạn n·hân, thì h·ung t·hủ sẽ bắn hắn ở hướng trực diện”
Phương Lâm nghe thế thì nhìn về vị trí Từ Vũ ngã xuống, mặt ngước lên trên quan sát xung quanh.
Cách đó không xa về hướng bên trái là vị trí viên cảnh sát ban nãy dính lấy một dao.
Song hắn nhìn về phía đối diện, nơi đó đang đặt một bàn tiệc thịnh soạn, phía trên tràn đầy cao sơn mỹ vị.
Còn nằm bên phải gần đó là một đám lão già đang thản nhiên uống trà, nhìn về bọn hắn mà cười cười nói nói.
Trái ngược với vẻ thản nhiên của những ông lão, những trung niên tách biệt thì mặt mày xám xịt, nhanh chóng lui ra xa, nhìn nhau đề phòng.
Dù sao lời giải thích của Hoắc Đinh là hoàn toàn hợp lý.
Mọi người đương nhiên là cũng có khả năng từ những điều bình thường này mà nói ra đáp án như trên.
Nhưng đáng tiếc.
Bọn họ một là chờ kết luận của cơ quan chuyên môn, đồng dạng là đội pháp y còn đang chưa tới.
Nhưng cái chính là thân phận của bọn họ.
Chẳng một ai muốn làm chim đầu đàn cả.
“Thế cậu nhóc…”
Bỗng dưng có một thanh âm già nua phát ra, nghe qua thì có phần suy yếu nhưng tông giọng lại cực kỳ hữu lực.
Phương Lâm xoay đầu nhìn về phương hướng phát ra thanh âm, thì là một trong những ông lão đang ngồi cách đó không xa.
Gương mặt bọn họ đầy vẻ hứng thú nhìn về Hoắc Đinh cũng như Phương Lâm, bỗng lão giả mặc bộ trang phục màu xanh như đồ làm ruộng vùng quê, thản nhiên hỏi.
“Từ lúc đèn tắt đến lúc mở lên…”
“Làm sao cậu biết h·ung t·hủ có di chuyển hay không?”
Lão nâng tông giọng như một thanh đao sắc bén, trực tiếp đâm thủng những suy luận của Hoắc Đinh, đề ra nghi hoặc.
Nghe qua thì như thế nhưng nó chẳng khác gì nói rằng.
Bọn họ suy luận cũng hay đó, nhưng rốt cuộc vẫn không có gì cụ thể cả.
Diện tình nghi vừa được thu hẹp cũng trực tiếp biến mất, bởi vì h·ung t·hủ đã di chuyển rời khỏi nơi đó thì diện tình nghi để làm cái gì?
Chỉ đơn giản là nói lại quá trình g·iết người của h·ung t·hủ mà thôi.
Phương Lâm bỗng rơi vào trầm mặc, ánh mắt của hắn cũng hiện lên sự mịt mờ, lúc này bên tai lại vang lên thanh âm đầy tự tin của Hoắc Đinh.
“Phục lão nói đúng, nhưng lão hãy nghĩ xem…”
“Tất cả mọi người đều không có quyền mang súng, ngoài các chiến sĩ nơi đây ra thì ai được mang theo?”
Lập tức hiện trường rơi vào hỗn loạn, một tràn cảnh nghi ngờ nhìn nhau song họ nghĩ tới quá trình lục soát vừa rồi, lập tức chau mày, ánh mắt ‘vô ý’ nhìn về những nguyên lão nơi đó.
Bọn họ dù sao là quan chức, thương nhân nhưng chẳng ai dám thách thức nhà nước cả.
Nhưng các nguyên lão thì khác, bọn họ chính là thế hệ đối diện với nòng súng vẫn cười lớn chiến đấu tới cuối cùng.
Trải qua sinh tử thực nhất nên việc gì cũng rất khó nói.
Phục lão trong lời của Hoắc Đinh nghe thế thì không những không tức giận mà cười lên ha hả, hướng hắn nói.
“Tốt, tốt, tốt”
Lão giả nhanh chóng hướng các cảnh sát gần đó vẫy tay, ý bảo lục soát phía trên người mình.
“Phục lão…”
Những trung niên gần đó muốn lớn tiếng cản ngăn nhưng Phục lão lại khoác tay, không cho y nói, ánh mắt kiên định nhìn về các thanh niên gần đó.
Không cho từ chối.
“…”
Sau năm phút thời gian.
Bọn họ nhanh chóng kết thúc nghiệp vụ, đồng thời phát hiện ngoài các trung niên thì chẳng ai mang theo một cái nào gọi là v·ũ k·hí.
Đồng dạng những trung niên kia chính là những quân nhân chuyên nghiệp được cử đi bảo vệ những nguyên lão nơi đây.
Bọn họ đều được cấp phép mang theo súng ngắn nhưng bên trong cũng không hao hụt một viên đạn nào cả.
Hoắc Đinh cũng không thất vọng với đáp án nhận được, mà cười lớn nói.
“Phục lão quả nhiên thẳng thắn”
Phương Lâm lúc này lại khác với những người nơi đây, hắn thì lại không để những hành động này vào tầm mắt mà cau mày suy tư.
Hắn vừa liên tưởng tới gì đó nên ngước mắt nhìn lên các cửa kính xung quanh, đáng tiếc là không tìm được đáp án mình cần.
Không có lấy một vết kính bể nào cả.
Chính là không thể xảy ra vụ á·m s·át từ xa.
Vậy thì làm sao?
Phương Lâm dần rơi vào bế tắc, không khỏi cho rằng viên đạn xuất phát từ hư không.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng phũ nhận cái ý tưởng thiểu năng này, rồi hắn nhìn về cánh cửa đang được đóng kín gần đó, trong đầu dần nghĩ tới gì đó.
Hoắc Đinh thì lại không suy nghĩ như hắn, gã hướng về tử thi mà nói: “Từ lúc Từ Vũ ngã xuống thì lập tức cửa được đóng lại”
“Nghĩa là trong lúc đó không một ai có thể rời đi…”
“Trừ khi…có lối thoát bí mật”
Thanh âm vang lên, mọi người lập tức xoay người nhìn về gã trung niên mập mạp vẫn im lặng từ đầu buổi tới giờ.
Gã đang ngồi trên một chiếc ghế cách hiện trường hơn chục mét, gương mặt tái nhợt.
Chính là chủ của khách sạn này, Phùng Sách.
Lão nghe được Hoắc Đinh nói thì gương mặt đổ đầy mồ hôi, vội vàng đứng lên xua tay lắc đầu, nhưng đáng tiếc những thanh niên kia đã nhanh chóng di chuyển tra xét một vòng căn phòng.
Mười phút thời gian nhanh chóng trôi qua.
Mọi người đều nhìn về Phùng Sách cười trừ rồi nhìn về Hoắc Đinh, bên trong là sự khinh thường cái suy luận ngu dốt đó.
Nhưng không ai dám nói ra, trái lại còn phải hướng hắn an ủi, che dấu ái ngại dưới cái ánh mắt.
…
Khác với những lời xu nịnh bên tai Hoắc Đinh, Phương Lâm đã rơi vào bế tắc thật rồi, hắn thật sự không nghĩ ra làm sao mà h·ung t·hủ có thể g·iết c·hết Từ Vũ rồi ‘đào thoát’ nhanh chóng đến vậy.
Gã cố gắng xoay chuyển đầu óc để các ý niệm v·a c·hạm vào nhau rồi nảy ra tia sáng.
Ngày càng gần rồi.
Phương Lâm cảm thấy có gì đó rất nhanh sẽ thông suốt, hắn tiếp tục nghĩ tiếp.
Dần dần.
Như được trợ giúp từ u minh, Phương Lâm dần dần nghĩ tới gì đó.
Hắn bắt đầu đặt ra câu hỏi: “làm sao có thể tìm ra h·ung t·hủ khi mà hung khí gây án còn chưa thể xác định?”
Ai cũng biết nó là súng, nhưng lại không biết chính xác hung khí đang nằm ở đâu?
Một là nó đã được giấu bên trên cơ thể…hoặc là đâu đó bên trong căn phòng.
Thật sự là làm sao ‘h·ung t·hủ’ có thể phi tan hung khí?
Ánh mắt Phương Lâm chậm rãi xoay chuyển, quét qua căn phòng một lượt.
Từng vị trí, góc khuất được hắn nhìn qua một lần.
Đồng dạng thu vào trong mắt còn có.
Những ánh mắt sợ hãi của những cô gái, người vợ.
Những ánh mắt tĩnh lặng đầy mưu mô của những tâm cơ thâm trầm.
Những nụ cười khinh bỉ đặt ở trên môi, những nhạo báng vô hình phía sau lưng.
Hắn cảm thấy sự tức giận đang dần nổi lên trong con người của mình.
Thầm mắng một tiếng, Phương Lâm lập tức nhớ về chữ ‘nhẫn’.
Phải nhẫn.
Nhanh chóng đè xuống tâm tình nổi sóng, ánh mắt của gã dần rơi vào hướng đối diện nơi Từ Vũ đã ngã xuống.
Nó đặt ở đối diện tử thi, như có sự sắp đặt kỳ lạ.
Phương Lâm như nhìn ra huyền cơ, gã lập tức di chuyển bên trong những ánh mắt khắp nơi.
Bước chân như chạy, hắn nhanh chóng tới phía trước bàn tiệc.
Mọi người tuy không cho rằng hắn muốn ăn nhưng lại cảm thấy không tìm ra lời giải thích hợp lý hơn.
Nhưng Phương Lâm nhanh chóng đưa ra đáp án, gã cúi người xuống, tay lật tấm màn trắng bao phủ bên dưới lên.
…
Tấm màn dính đẫm sốt ăn dần hóa màu cam nhạt, nhưng nó không thu hút sự chú ý của người khác.
Một tấm màn nhựa đen dày bên dưới mới là thứ mọi người quan tâm.
Ngoài ra đặt ở gần đó là một khẩu súng D.E.
Đúng rồi, là nó.
Hung khí…đây rồi.
Nhưng Phương Lâm lúc này lại không có vẻ gì vui vẻ như tìm thấy hung khí mà lại cau mày nhìn về cái tấm nhựa đen tròn tròn kia.
Chẳng hiểu vì sao hắn lại có cảm giác tim đập liên hồi, tựa như phát hiện ra gì đó kinh khủng.
Cố gắng trấn giữ tâm tình, gã nâng lên cánh tay chậm rãi chạm vào.
Vốn muốn nhấc nó ra ngoài nhưng Phương Lâm nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cảm giác giữa mềm và cứng này, còn có chút lành lạnh.
Một luồng suy nghĩ như điên dại nổi lên, Phương Lâm như trúng phải đ·iện g·iật nhanh chóng thụt tay lại ngã về phía sau.
Trung niên gần đó thấy có vẻ kì lạ liền nhanh chóng bước lên, nâng tay lôi cái tấm màng nhựa màu đen đó ra.
Nặng.
Hắn thầm mắng sau đó quăng nó lên sàn nhà, thanh âm bịch bịch phát ra.
Khi một cái tấm màng đen kỳ lạ bên trong được quăng ra, Phương Lâm chậm rãi đè xuống sự sợ hãi trong lòng.
Ực.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận được không khí đang có phần đè nén, Phương Lâm chậm rãi cầm lấy con dao phía trên bàn tiệc, hướng về tấm màng xé ra.
Xẹt, xẹt.
Tấm màng đen dày chậm rãi có vết rách, đang dần dần mở rộng.
Đặt ở bên trong, là một thứ.
Thật khiến người ta không muốn nhìn thấy.
“…”
Nó là một gương mặt gầy gò với đôi mắt trợn trừng, làn da xám ngắt có mái tóc đen dài che phủ.
Là một thân xác bất động ở bên trong ‘bao’ làn da tím màu nổi bật dưới ánh đèn huỳnh quang.
Một tử thi thứ hai.