Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 32: Án mạng tiệc cưới (2)




Chương 32: Án mạng tiệc cưới (2)

Trầm mặc.

Một khung cảnh tĩnh lặng đến rợn người bên trong đại sảnh rộng lớn đầy sang trọng.

Trái ngược với vẻ mặt kiêu ngạo thường thấy, giờ đây biểu cảm trên gương mặt bọn họ đều là sự sợ hãi, bất an.

Từ quan chức quyền thế đến thương nhân giàu có, đều có chung một nỗi sợ không tên.

Tất cả.

Là đến từ.

Hai vụ á·m s·át bên trong một bữa tiệc đám cười.

Đồng dạng bọn họ sợ hãi là bởi vì, sẽ chẳng ai biết mình có phải là n·ạn n·hân tiếp theo hay không.

Nếu có sự khác biệt ở đây, có lẽ là những ông lão vẫn đang thưởng thức tách trà bên trong bữa tiệc.

Bọn họ điềm nhiên nói chuyện tựa như không gì xảy ra.

Đồng thời ánh mắt lạnh nhạt nhìn về ‘đám trẻ con’ ngoài kia.

“…”

Phương Lâm tuy có phần nào sợ hãi nhưng hắn lại phần nhiều cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhất là bên trong vụ á·m s·át hôm nay.

Nhưng đồng dạng hắn lại không giải thích được.

Hắn chỉ có thể lặng yên quan sát những khách nhân đang đứng cách xa nhau, nhìn về khắp nơi đầy ái ngại.

Họ nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, có sợ hãi có cả…thù hận.

Thậm chí là có người đã buông lời cãi nhau, chỉ trích đối phương dẫu phút trước là thiếu chút cắt máu ăn thề, xưng huynh gọi đệ.

Phương Lâm cho rằng bọn họ sợ hãi nên mới làm vậy…nhưng thực ra hắn lại không biết một điều.

Những con người đang đứng nơi đây, ai không trải qua ‘binh kiếm’ vô hình?

Bọn họ sớm đã bỏ cái chuyện trước mắt ra khỏi đầu, bọn họ chính là đang suy nghĩ làm sao mà đạt được ‘lợi ích’ từ trong đây.

Thương trường chính là chiến trường, đồng dạng quan trường càng là mồ chôn không xác.

Không phải địch c·hết là ta vong.

Chỉ trích nhau bất quá là đưa đối phương vào thế khó, hướng thế nhân nghi ngờ người đó.

Thử xem, ai sẽ đề bạt một người từng rơi vào diện tình nghi g·iết người?

Ai sẽ đầu tư vào một dự án mà người đứng đầu là người từng là ‘n·ghi p·hạm g·iết người’?

Đây là mặt trái của nhân tính, con người hướng nhau cười nói nhưng m·ũi d·ao đã đến gần cổ.

Tuy Phương Lâm không nhìn ra những điều này nhưng hắn đồng dạng cảm nhận được gì đó không đúng bên trong mắt họ.

Bảy phần âm u, ba phần mịt mờ.

Cũng đừng nghĩ tại sao họ không thương xót cho sinh mạng ngã xuống, chỉ là người này ngã xuống thì người sau lên.

Thương tiếc là để trong tâm…Nhưng tâm không vướng bận thì mới có thể tiếc thương.

Mọi người đều có những thứ khác trong tâm của mình.

Phương Lâm đồng dạng cũng sẽ như thế…nếu tương lai của hắn…

Hắn không khỏi xoay người nhìn về Minh Hà đang nép người bên cạnh mình, tựa như thỏ con đang ẩn núp thợ săn.

Nhìn đôi vai nàng có phần run rẩy, hắn không khỏi nảy ra cảm giác yêu thương, muốn được chở che.

Xúc động vươn ra cánh tay thô cứng của mình, Phương Lâm chậm rãi đặt nó lên bờ vai của nàng, hắn cảm nhận được nó đang khẽ run lên.

Phương Lâm nhìn nàng có phần căng thẳng, run rẩy thì thầm mắng mình vội vàng, nhưng đồng thời thầm lẩm bẩm trong tâm.



“Kẻ mặt dày là kẻ chiến thắng…”

Quả thực là kỳ tích xảy ra.

Minh Hà cũng chỉ nhìn hắn một cái rồi yên tĩnh nhìn về trước mặt, đồng thời còn phần dựa vào.

Tim đập liên hồi, cảm giác nóng người nổi lên bên trong cơ thể của hắn.

Trong lúc lúng túng, hắn theo hướng của nàng nhìn thì thấy những thanh niên ban đầu cười nói đã trở nên nghiêm trang.

Bọn họ đồng thời hướng về khách nhân mà thực hiện các ‘nghiệp vụ’ khám xét của mình, bất kể bọn họ kháng cự như nào.

Dù là bọn họ quyền cao chức trọng hay là thương nhân nổi tiếng.

Không một ngoại lệ.

Dù cho có khó chịu ra ngoài mặt nhưng những thanh niên kia chỉ hướng bọn họ cười khổ, tay thì vẫn liên tục tra xét.

Tuy khó chịu nhưng không một ai dám ngăn cản lộ liễu, bởi lẽ…

Bọn họ sẽ rơi vào diện tình nghi số một.

Đây là rơi vào hại mình lợi người.

Không một ai ‘ngu dốt’ đến điểm đó cả.

Vốn cũng chỉ là sơ bộ kiểm tra, còn đợi pháp y tiến hành khám nghiệm nhưng lại dở khóc dở cười xảy ra một cái tình huống.

Kỳ Hữu đồng dạng cũng nhận được một bức thư đe dọa từ ai đó.

Khác với Mộ Dung Đà, lão lại tự mình mang theo một con dao bấm, tự thân phòng vệ.

“…”

Tình ngay lý giang.

Kỳ Hữu lại rơi vào một cái tình huống trớ trêu, trở thành n·ghi p·hạm thứ nhất.

Nhưng như thế thì không đủ cơ sở kết luận gì cả, dù lão có muốn hét lên oan ức nhưng cũng chẳng thể làm gì.

Tuy chưa đủ cơ sở kết luận gì cả, nhưng Kỳ Hữu đồng dạng nhận được những cái ánh mắt thương hại.

Chiếc bụng mỡ lắc lư phập phồng bên dưới cái áo trắng, gương mặt ục ịch thở phì phò gần như đỏ cả lên.

Không cho lấy một lời giải thích.

Kỳ Hữu đại nhân trực tiếp được đưa rời khỏi hiện trường, lên đồn chơi với các cảnh sát chờ sẵn.

Bắc Minh Phong nhìn qua cũng bất lực đứng đấy, nhìn người bạn mình rời đi.

Dẫu sao hiện tại người nắm quyền lớn nhất ở đây không phải hắn.

Mà là các ông lão đang thản nhiên ngồi ở cách đó không xa.

Bọn họ chính là những công thần khai quốc, đồng dạng cũng là những nguyên lão đầu tiên của đất nước.

Phương Lâm thu hết những hình ảnh này vào mắt, bỗng dưng có phần nghi hoặc nhìn về Hoắc Đinh.

Hắn vẫn không biết thằng bạn ‘thân’ của mình rốt cuộc là ở đây có mục đích gì?

Tại sao hắn lại tới đây?

Hay nó biết sự kiện này sẽ diễn ra?

Phương Lâm hiện nay đã cảm thấy cuộc đời mình tựa như đã va phải gì đó.

Ba năm trước, cuộc đời hắn chẳng khác gì thường nhân đa số.

Từ ngày gặp lấy Bạch Lan…

Mọi chuyện dần dần như rơi vào vòng xoáy số mệnh, mọi chuyện bí ẩn cứ dần tiến tới.

“…”



Trong lúc Phương Lâm lại rơi vào trầm tư lần nữa thì Hoắc Đinh đã chậm rãi sải bước, tiến về tử thi đang nằm yên lặng tại đó.

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng giày da chạm lên sàn nhà phát ra thanh âm vang vọng.

Đánh tan cái trầm mặc đang diễn ra bên trong căn phòng.

Hoắc Đinh dần rơi vào bên trong chú ý của những thanh niên mặc chiếc suit hai mảnh đeo nơ đã tháo ra, bọn họ đã đeo lên cổ là một sợi dây.

Chú ý kĩ một tí thì sẽ nhận ra.

Gắn trên sợi dây là một chiếc thẻ.

Chính là thẻ ngành.

Phương Lâm từ lúc nhìn thấy những ‘khách nhân’ dạng này thì đã nhận ra sự khác biệt.

Trong mắt bọn hắn không có sự tự ngạo mà là trầm tĩnh kỳ lạ.

Tĩnh lặng như sơn thạch.

Phương Lâm cũng chỉ cho rằng là sự bảo vệ cho những quan chức bên trong, nhưng có vẻ chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.

Hoắc Đinh vẫn đang chậm rãi tiến tới, bỗng dưng có một hành động lạ rơi vào trong mắt hắn.

Có một trung niên bên cạnh những lão giả ngồi kia tiến lên, tựa như muốn ngăn cản Hoắc Đinh thì bị lão cản lại.

Lão giả hướng hắn chậm rãi lắc đầu.

Đồng dạng còn có Bắc Minh Phong cùng Mộ Dung Quyền, cả hai đều nhìn về Hoắc Đinh nhưng lại không phát ra cản ngăn.

Chỉ im lặng nhìn về.

Phương Lâm thu hết mọi cái vấn đề này vào trong mắt, trong tâm không khỏi la hét vạn phần.

Hoắc Đinh từ một kẻ ‘ăn chơi trác táng’ bên trong mắt hắn đã trở nên cao thâm khó dò.

Từ sự hiểu biết đến ‘hồn ma’ đến cái tầng thân phận bí ẩn làm các nguyên lão cũng nể mặt.

“Rốt cuộc là vì cái gì?”

Phương Lâm thật sự nghĩ không ra, bỗng dưng hắn nghĩ tới gì đó.

Sao hắn quên được bên cạnh mình còn có một ‘bách khoa toàn thư’ nha.

Phương Lâm quay người nhìn về Minh Hà, đá ánh mắt sang Hoắc Đinh, đè thấp thanh âm hỏi.

“Em biết…hắn không?”

Nàng nhìn theo ánh mắt của Phương Lâm rồi chậm rãi lắc đầu, bên trong ánh mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.

“Họ Hoắc sao…”

Phương Lâm cau mày lẩm bẩm, đôi tay chậm rãi đặt lên cằm, xoa xoa.

Hắn muốn tìm về trong kí ức của mình có vị lãnh đạo nào họ Hoắc hay không…

Nhưng đáng tiếc…bên trong rối ren thế này thì hắn chẳng thể nghĩ ra gì cả.

Đồng dạng còn có một nguyên do.

Rột, rột.

Bụng của Phương Lâm cũng đang chậm rãi kháng nghị, hướng hắn phát ra ‘tín hiệu’.

Gã có phần cười khổ, nghĩ đi nghĩ lại thì rõ ràng là hắn cũng chưa ăn gì từ chiều.

Bây giờ đã gần bảy giờ hơn rồi, cũng đã hơn hai tiếng thời gian từ lúc rời khỏi nhà.

Dù sao thì tới lúc gần đi hắn cũng chỉ úp vội bát mì.

Bình thường thì cũng chẳng đã si nhê gì với hắn, nói chi là hiện nay có một con quái vật ngự trị bên trong cơ thể.



Thực đạo chi pháp.

Đôi mắt Phương Lâm chậm rãi nhìn lên chiếc bàn rộng lớn đã được trưng bày thức ăn, hắn không khỏi nuốt ngụm nước bọt.

Tâm trí hắn muốn tiến về nơi đó nhưng chân hắn không bước được nửa bước.

Hắn không phải là sợ mất mặt mũi…mà là sợ hãi cái tin tức Hoắc Đinh đưa cho.

Bức thư đe dọa của Mộ Dung Đà.

“…”

Ngàn ngày làm c·ướp chứ làm gì có ngàn ngày phòng c·ướp.

Nhưng không được một ngàn cũng là tám trăm.

Nhất là sự kiện chỉ vừa mới diễn ra mà thôi.

Ai mà biết được lỡ bên trong có độc thì sao?

Chỉ vì ham ăn mà c·hết thì thật là buồn cười nha?

Phương Lâm hít lấy một hơi rồi thở ra một hơi dài, nở nụ cười khổ.

‘Bàn tiệc’ đằng kia trong mắt mọi người ở đây thì chỉ phần nào đó thịnh soạn thậm chí là quá ‘béo’ cho cơ thể.

Nhưng trong mắt Phương Lâm thì không có phần ái ngại mà là sự tiếc nuối.

Đó chính là mấy ngày công nha?

Hắn chính là nhìn ra dưỡng chất được pháp môn hấp thu nên thở dài đáng tiếc.

Liếc nhìn về Minh Hà đang đứng cạnh bên, Phương Lâm hướng nàng nói nhỏ.

“Em có đói không?”

“Có”

Minh Hà đồng dạng hướng hắn gật đầu, nhưng rồi thở dài nói: “Nhưng không thể ra ngoài ăn. Cảnh sát đã giới nghiêm khu vực rồi”

“Thì mình đặt tới?”

“Hình như là không cho đâu?”

Trong lúc Phương Lâm cùng Minh Hà nói chuyện, Hoắc Đinh đã bước tới cạnh bên xác c·hết, ngồi xuống mà quan sát gương mặt n·ạn n·hân.

Đôi mày của gã cau lại tạo thành chữ xuyên ( 川 ) ánh mắt lướt xuống, nhìn chằm chằm vào bên trong ngực trái Từ Vũ.

Dường như là hắn nhìn thấy được viên đạn bắn xuyên qua ngực n·ạn n·hân.

Bỗng nhiên Hoắc Đinh xoay người về sau, nói lớn.

“Phương Lâm, mày có thấy gì lạ không?”

Phương Lâm đang chọn đồ ăn cùng Minh Hà nghe thấy giọng nói lớn thì giật mình, hắn xoay người nhìn về Hoắc Đinh, có phần khó hiểu nói.

“Lạ gì?”

“Đây này”

Hoắc Đinh vừa nói vừa chỉ về vết đạn hiện ra dưới vòm ngực Từ Vũ.

Phương Lâm nghi hoặc bước tới, đồng dạng cảm nhận được sự chú ý từ những ánh mắt cạnh bên.

Hắn cố gắng bình tĩnh, thầm trấn định tâm can, hướng về Hoắc Đinh bước tới.

Mười bước.

Năm bước.

Ba bước.

Chậm rãi dừng lại ở phía trước n·ạn n·hân, đứng sau lưng Hoắc Đinh, Phương Lâm ngồi xuống nhìn về chỗ b·ị b·ắn, khó hiểu hỏi lại.

“Là sao?”

Hoắc Đinh không nói mà bàn tay giả làm súng, hướng về lồng ngực Phương Lâm, nâng nhẹ bàn tay làm dấu hiệu súng bắn, miệng phát ra thanh âm nhỏ.

Bằng.