Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 31: Án mạng tiệc cưới (1)




Chương 31: Án mạng tiệc cưới (1)

Ánh đỏ le lói bên trong căn phòng tối tăm, thanh âm hồng hộc đang chậm rãi phát ra từ sâu bên dưới ngực áo.

Điếu thuốc chập tối chập sáng trong tay của Phương Lâm, còn ánh mắt của hắn thì mơ hồ bất định, gương mặt mờ ảo phía dưới ánh sáng chập chờn, có phần âm u mà cau mày.

Toàn bộ giác quan của hắn như được dồn lại, tập trung duy nhất vào bên trong thính giác như muốn xác minh những gì vừa nghe thấy.

Bởi cái thanh âm ban nãy, hắn đã từng nghe qua.

Đó là tiếng súng nổ.

Cái thanh âm đáng lý không thể phát ra ở cái mảnh đất chữ S vào thời điểm này, đặc biệt là ở nơi đô thị sầm uất được.

Ánh mắt của hắn xoay chuyển nhanh chóng, Phương Lâm nhanh chóng kéo quần đứng dậy.

Chân trước rời khỏi căn phòng, Phương Lâm vô tình nhìn qua cái tấm bảng ‘exit’ được treo đối diện, cái cánh cửa đã được đón kín.

Hắn cũng không để tâm mà nhanh chóng bước đi.

Thanh âm giày da đạp lên hành lang trải thảm có phần nặng nề, tiếng bước chân quanh quẩn bên tai của hắn, cảm nhận cái lạnh vô hình làm Phương Lâm có chút hô hấp dồn dập.

Gã nhớ tới gì đó mà bật lên màn hình điện thoại, bật lên đèn pin soi rọi đường đi.

Cái hành lang tăm tối không một bóng người, màn đêm ‘vô tận’ che cả con đường hướng về phía sau, Phương Lâm thở ra một hơi rồi đưa tay chạm lên cánh cửa.

Đẩy nhẹ vào bên trong.

Cạch.

Cót két---

Phương Lâm vừa bước vào thì bỗng dưng có một lực mạnh từ phía sau ập tới.

“a?”

Đầu óc của hắn như đình trệ, ý niệm nhảy ra nhanh chóng biến, nhưng hắn liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tựa như ai đó đang đánh về phía hắn.

Đùng.

Gương mặt điển trai bên trong bộ trang phục sang trọng nhanh chóng bị đè ngã, Phương Lâm theo bản năng muốn đưa tay lên chống thì lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh cản ngăn.

Cánh tay của hắn lập tức bị bẻ về phía sau, nằm gọn tại thắt lưng gần hông.

Tựa như đang bị khóa lại bởi một cái tư thế ‘trấn áp’.

Hắn có chút tức giận nhưng phần nhiều là khó hiểu, mình chỉ vừa đi vệ sinh thôi a?

“Gì vậy!?”

Hắn tức giận hét lên nhưng trước mắt chỉ là từng đốm sáng mờ ảo.

Các ánh sáng phát ra từ đèn pin điện thoại.



Phương Lâm cố gắng xoay người nhìn về phía sau nhưng căn phòng hiện nay đã rơi vào tối đen, phía sau lại chẳng có lấy một chút ánh sáng nào.

Hắn chẳng thấy được gì cả.

Có chăng là ánh sáng mập mờ từ bên trong đèn pin điện thoại của những người trong đó đang yếu ớt chiếu tới.

Dưới cái ánh sáng hư ảo, Phương Lâm nhìn thấy một cái ánh mắt rét lạnh đang quan sát hắn, tựa như chỉ cần Phương Lâm làm ra hành động gì là lập tức vô tình bẻ gãy tay hắn.

Đáng sợ a.

Phương Lâm có phần khẩn trương suy nghĩ nên làm thế nào thì lập tức một thanh âm lần nữa vang lên.

Cạch.

Ánh đèn đã trở lại căn phòng, khung cảnh sang trọng lần nữa lại tái hiện trước mắt Phương Lâm.

Chỉ là.

Lúc này nó lại ám thêm một màu im ắng lạ thường.

Nó không phải im ắng của chờ đợi, mà là c·hết lặng của sợ hãi.

Sinh khí đã được thổi bay bởi cái thanh âm đã được phát ra vài phút trước.

“Chẳng lẽ…”

Phương Lâm nhanh chóng bỏ qua đau đớn đằng sau mà nhìn về phía trước mắt.

Đối diện tầm mắt Phương Lâm không phải là những lời trò chuyện vui vẻ hay là những gương mặt tươi cười.

Mà là một gương mặt tái nhợt của khách nhân, đôi vai run rẩy tựa như co giật của nữ giới, có người còn ngồi bệt phía trên mặt đất, run rẩy chỉ về phía trước.

Theo hướng bàn tay của họ, Phương Lâm nhìn thấy một cái thân ảnh trung niên nằm trên sàn nhà.

Gã nằm bên trong một vũng nước màu đỏ tươi đang dần lan ra, ánh mắt trừng to nhìn lên trần nhà, còn gương mặt nhanh chóng tái nhợt.

Với dáng người có phần phát tướng nhưng vẫn nằm trong mức ‘đẹp’ mà nhìn nhận.

Phương Lâm nhìn qua thì có phần sững người, tựa như có chút không tin tưởng nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy nghi hoặc.

Người nằm bên trong không phải là chủ nhân bữa tiệc mà là một khách nhân khác.

“Đây là?”

Phương Lâm cố gắng nâng người, muốn nhìn ra vài điểm kỳ lạ nhưng thật sự quá khó khăn bên trong cái tình thế này.

Hắn nhanh chóng đảo mắt qua xung quanh sợ mình bỏ qua gì đó, thì lập tức có một thân ảnh trung niên đang ngồi khụy trên sàn nhà thu hút hắn.

Gã trung niên đưa tay lên ngực, nắm vào một vật màu đen đặt ở phía trước tựa như muốn rút ra.

Chỉ là vật đen đó đã cắm lên phần hông của hắn, để lộ ra bên dưới cái lớp áo trắng là vệt máu loan lổ.

Phương Lâm sững sờ, hai vụ g·iết người bên trong một đêm tiệc sao?



Đằng sau người trung niên đó là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, người thân của Mộ Dung Quyền.

Thanh âm hỗn loạn vang lên bên trong căn phòng chỉ sau vài ba hơi thở, tiếng gào thét chói tai nhưng lại chẳng làm Phương Lâm cảm thấy một hai.

Trong đầu của hắn đang dần trở nên trống rỗng, tựa như người nắm đó không phải là ai khác mà chính là gã.

Chỉ là trong lúc hắn ngơ ngác thì đồng thời cũng cảm nhận được cánh tay mình dần được buông lỏng, Phương Lâm cau mày nhìn lại thì thấy đứng ở cạnh bên chẳng hay lúc nào là cái bóng hình quen thuộc.

Một nữ nhân xinh đẹp đang lo lắng nhìn hắn.

Bắc Minh Hà.

Phương Lâm nghi hoặc gật đầu với nàng, khó khăn đứng lên dưới cái cánh tay trắng nõn, nàng phủi bụi trên bộ trang phục của hắn, lo lắng hỏi.

“Có sao không”

Phương Lâm lắc đầu, sau đó nghi hoặc nhìn về gã thanh niên phía sau, đè thấp thanh âm hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

Phương Lâm cũng không nhìn về gã nữa, mà nhìn về những cái thân ảnh có gương mặt lo lắng bên trong căn phòng.

Hắn biết đây là lúc quan trọng, hắn không được bỏ qua bất cứ khung cảnh nào.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng rơi vào cái thân ảnh vạm vỡ quen thuộc, đang dần tới gần người nằm trong vũng máu.

Bắc Minh Phong với gương mặt âm trầm chậm rãi ngồi xuống, cánh tay thô ráp đưa lên cổ của n·ạn n·hân mà xem xét gì đó.

Rất nhanh sau đó lão đã lắc đầu, đôi mày nhăn lại có phần sắc bén, âm trầm tựa như hàn băng vạn năm.

Hắn nhanh chóng hiểu ra ý định, lập tức muốn thay đổi tầm nhìn thì bỗng dưng nghi hoặc nhìn về Bắc Minh Phong, hắn cảm nhận được cái gì đó.

Phương Lâm từ ngày tu luyện ‘thực đạo chi pháp’ thì đã có khả năng nhạy bén với một số loại khí nhất định.

Hắn nhanh chóng cảm nhận được một luồng khí âm u từ bên trong Minh Phong phát ra, cảm giác lành lạnh nổi lên bên cạnh của hắn.

Sát…khí.

Hắn không khỏi nghi hoặc nhìn về Minh Phong song lại nhìn về người trung niên bị ‘dao’ đâm vào, đang khó khăn nằm trên sàn nhà được một vị trung niên khác sơ cứu.

Có vẻ như sơ cứu cho gã là một bác sĩ y khoa.

Phương Lâm đứng ở góc phòng nhìn về bên trong, thông qua giọng nói êm ái có phần run rẩy của Minh Hà thì hiểu được tình huống vừa đã diễn ra.

“…”

Chủ nhân bữa tiệc hôm nay là cha của Mộ Dung Quyền, Mộ Dung Đà.

Song bữa tiệc hôm nay là kỷ niệm đám cưới mười lăm năm của lão, đồng thời cũng là tiệc chúc mừng lão tới tân nhậm chức nơi đây.

Sự việc vốn dĩ bình thường cho đến khi Phương Lâm rời khỏi đại sảnh được vài phút.

Đèn điện bỗng dưng mất đi.



Nhẽ ra theo bình thường thì khách nhân sẽ trở nên hỗn loạn, lo lắng gì đó nhưng những người trong đây thì khác.

Bọn họ đều là những người không bao giờ thể hiện cảm xúc ra gương mặt nên đều im lặng suy đoán.

Họ cho rằng đây là ‘trò’ của Mộ Dung Đà nhằm cái mục đích nào đó.

Nhưng rất tiếc là trăm người đều sai.

Bên trong tối đen bỗng dưng vang lên một cái thanh âm.

Chính là tiếng súng nổ.

Còn những gì phía sau…

Chính hắn đã thấy.

Phương Lâm từ trong lời nói của nàng mà thu gặt được những tình báo quan trọng, song hắn lại nhận ra điểm thiếu xót của mình.

Thầm cân nhắc một cái rồi nhanh chóng suy nghĩ tiếp tục.

Mộ Dung Đà vốn là một quan chức trung ương song lại được điều về làm ‘thổ địa’ một phương, Phương Lâm vốn không quan tâm sự điều chỉnh này nhưng sự kiện hôm nay làm hắn không khỏi nghĩ tới.

Bởi vì lần này Mộ Dung Đà nhậm chức chính là chủ tịch thành phố đầu tàu kinh tế.

Phía sau y hẵn là đã bỏ ra cái giá lớn, đồng thời ắt hẵn là đắc tội rất nhiều người nên ‘đe dọa, uy h·iếp’ là không thể tránh khỏi.

Nhưng ‘g·iết’ người bên trong hôm nay thì thật sự quá đáng.

Bởi lẽ không một ai dám đi quá giới hạn cho phép của bên trên.

Quay lại n·ạn n·hân hôm nay, người đang nằm bên trong vũng máu tươi kia, Phương Lâm lại không nghe được từ nàng tin tức, có vẻ nàng cũng không biết lão là ai.

Còn về trung niên đang được sơ cứu gần đó thì chính là một đặc vụ được điều tới để bảo vệ cho Đà chủ tịch, những thanh niên với gương mặt âm trầm gần đó chính là đặc công được điều tới bảo vệ những nhân vật bên trong.

Dù sao từ ban đầu Phương Lâm cũng đã đoán ra được thân phận bọn họ.

Đến đây thì Phương Lâm lại nghe được một cái thanh âm quen thuộc, bỗng dưng từ phía sau hắn bước tới là một cái thân ảnh có phần cô độc.

Phương Lâm xoay người nhìn qua thì không khỏi giật mình, người đang tiến tới rõ ràng là Hoắc Đinh đã biến mất từ cái đêm hôm đó.

Phương Lâm nhìn thật sâu về Hoắc Đinh rồi nhớ về những lời của hắn vừa nói.

“Nạn nhân là Từ Vũ, cục trưởng cục tài chính”

“Đồng thời…”

Thanh âm được Hoắc Đinh kéo dài rồi trầm thấp phát ra: “Người của Đồ bí thư”

Phương Lâm nhìn về Hoắc Đinh, tựa như có phần nghi hoặc tại sao hắn lại ở đây thì đáp án của gã lại làm cho Phương Lâm giật mình.

“Mộ Dung Đà nhận được lá thư nặc danh nên nhờ Bắc Minh Phong bảo hộ, chẳng hiểu sao n·gười c·hết lại là Từ cục trưởng”

“Buồn cười thật”

Hoắc Đinh lắc đầu, song bỗng nhớ ra gì đó mà gật đầu với Phương Lâm, có phần hứng thú nhìn về Minh Hà kế bên, cười hỏi.

“Tiểu thư đây là Bắc Minh Hà chăng?”