Chương 30: Tiệc cưới (2)
Đại sảnh rộng lớn với ánh đèn rực rỡ, từng chùm đèn hiệu được điêu khắc tinh xảo gắn phía trên bờ tường, chùm đèn lộng lẫy treo tại trần nhà trung tâm.
Những chiếc bàn trắng, thêu lấy hoa văn với gần chục chiếc ghế đặt xoay quanh, nằm gần bậc thang bước lên khán đài.
Phía trên khán đài là những nhân viên kĩ thuật đang điều chỉnh thiết bị, Phương Lâm nhìn qua thì lập tức nhàm chán, đảo sang chỗ khác, gần đó là nơi đặt những lẵng hoa kính chúc, đầy màu rực rỡ.
Trong lúc Phương Lâm đang chậm rãi quan sát căn phòng thì cũng có những ánh mắt vô hình đang đảo qua thân ảnh của hắn.
Nhìn qua căn phòng đặt cả mấy chục bàn tiệc với hơn trăm người đang đứng ngồi bất định thì Phương Lâm đôi mắt dấy lên vài phần kinh ngạc.
Hắn không ngạc nhiên về cái cách ăn mặc sang trọng của họ, hay là vì sao chỉ mới bắt đầu mà lại đông đúc như thế.
Hắn kinh ngạc là bởi vì có những con người có một cái luồng khí ổn định đang xoay quanh cơ thể.
Thực chất mỗi cá nhân tồn tại đều có cho mình một loại khí bất đồng, tùy từng địa vị mà sinh ra tương ứng.
Những mãng phu thì nhìn qua là có thể cảm nhận, những trí giả nhìn qua là tâm trí của thể hình dung.
Khí chất là cái thứ phiêu linh bất định, nếu để diễn tả thì thực sự không biết nói ra làm sao, chỉ có thể dụng tâm mà cảm nhận.
Như hắn, một kẻ non nớt ra đời thì chỉ cần lão làng nhìn qua là nhận ra ngay, đồng dạng Phương Lâm cũng có khả năng nhìn ra những cái khí khác với đầy rẫy ý vị.
Nhìn qua những cái bóng lưng dù cong xuống gần đất, những gương mặt dù già nua chống gậy, nhưng cất ở bên trong là một hào khí mãnh liệt.
Một ánh mắt sắc bén quét ngang mọi thứ.
Phương Lâm từ trong ánh mắt đó mà cố gắng đào bới kí ức của mình, hắn lập tức nhận ra những cái gương mặt này thì không khỏi hốt hoảng.
Những con người này chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể làm run rẩy địa phương, run rẩy một vài ban ngành xã hội.
Bên cạnh bọn họ còn có một vài thân ảnh đang tươi cười bắt chuyện, song hắn lại không nhận ra những cái gương mặt đó.
Phương Lâm nhanh chóng lắc đầu, dời mắt qua những vị trí khác.
Lập tức đập vào trong mắt gã là những đoàn người có vài phần điểm chung.
Hắn nhìn thấy những gương mặt tươi cười đi theo một gương mặt âm trầm, thỉnh thoảng cười nói với vài phần xua nịnh.
Những cái gương mặt âm trầm lại lâu lâu hé môi, gật đầu rồi vỗ vai bọn họ nói khẽ.
Tựa như lão nhân đối đáp tiểu hài tử.
Khung cảnh làm này không khỏi làm cho Phương Lâm thầm nghĩ.
Nhân sinh chính là như vậy đi?
Đồng thời hắn đương nhiên là nhận ra những cái nhân vật này, dù sao ngay cả vị ‘cha vợ’ tương lai phía trước cũng chính là một vị quan chức.
Ngưu tầm ngưu thì mã tầm mã.
Phương Lâm không cho rằng Minh Phong sẽ bỏ thời gian quý giá của mình mà tự lái xe đến một bữa tiệc tư nhân.
Ắt hẳn là có lấy huyền cơ.
Đặc biệt là Mộ Dung Quyền, một ‘ngôi sao’ sáng lại đứng cổng đón tiếp thì lại càng khẳng định một cái ý nghĩ bên trong hắn.
Hắn đã âm thầm cho rằng đây là ‘dương mưu’ của một vi quan chức.
Có lẽ là của gia đình Mộ Dung Quyền chăng?
Bỗng dưng bên tai của hắn nghe được một thanh âm hòa ái, Phương Lâm không khỏi thả chậm cước bộ, xoay đầu theo phương hướng.
Trước mặt của hắn là một cái bóng lưng vạm vỡ, với phần gáy đã nhuốm lấm tấm sợi bạc.
Bắc Minh Phong.
Bên cạnh của hắn là một người phụ nữ đứng tuổi với vẻ thành thục bên trên dáng người, nàng mặc chiếc váy dài màu trắng đang song hành mà đứng.
Mẹ của Bắc Minh Hà, Yết Tuyết.
Một cái khí chất cương nghị được đè nén bên dưới hơi thở trầm tĩnh, một cái khí chất nhu hòa đang lan tỏa xung quanh.
Phương Lâm không khỏi cảm thấy bọn họ lấy nhau thực sự là rất phù hợp.
Song Phương Lâm nhanh chóng bị thu hút bởi một người trung niên bước tới.
Nhìn về người đàn ông có dáng người mập mạp, cúc áo bên dưới chiếc áo vest dường như có phần quá cỡ, tựa như nút thắt muốn bung ra thì không khỏi che miệng giả ho.
Hắn thật sự không dám cười.
Vì địa vị bọn họ thật sự là rất cách xa nhau, Phương Lâm không dám đem tiền đồ của mình ra giỡn tí nào.
Những người ở đây không phải loại hào sảng ở bên ngoài xã hội, mà là những con người tâm cơ thâm trầm bước đi bên cạnh ‘đao kiếm vô hình’.
Là loại người quân tử song cũng là một chân tiểu nhân.
Chỉ vì nụ cười nhất thời mà đắc tội với họ thì thật sự là không đáng.
Đồng thời Phương Lâm lại nổi lên một cái ý nghĩ.
Chính là thân phận của người đàn ông này?
Hắn cảm thấy cái dáng vẻ này tựa như rất là quen thuộc, hình như đã từng thấy ở đâu đó thì phải?
Nhưng không đợi cho Phương Lâm nghĩ ra thì Minh Phong đã cười lớn tiếng nói.
“Kỳ Hữu, anh cũng tới à?”
Phương Lâm nghe thế thì sửng sốt, miệng lẩm nhẩm gì đó.
Họ Kỳ sao?
“Kỳ Hữu”
Gần đây dường như cũng đang nổi lên một cái tin tức liên quan, rầm rộ bên trên mạng xã hội.
Dường như là liên quan tới mảng tài chính thì phải?
Song Phương Lâm nhanh chóng vứt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, dù sao biết nhiều cũng chưa chắc là tốt.
Rồi đi tầm mắt, Phương Lâm nhanh chóng rơi vào những phần thức ăn đang được đem ra, ánh mắt của hắn không khỏi xoay chuyển, sáng lên một cái ý niệm trong đầu.
“Thực đạo chi pháp”
Phương Lâm lập tức nghĩ tới cái pháp môn tiêu hao tiền tài của hắn bữa giờ, lập tức cảm thấy vận may của mình đã tới.
Đây chính là thời kỳ thể chất của hắn tăng tiến lên một cái mức độ mới đi nha?
Nhìn qua bàn tiệc sang trọng, thức ăn được bày trí bên trên.
Hắn không khỏi thầm nghĩ.
Dường như những món ăn phía trên cũng giống như những người đang trò truyện nơi đây, không phú thì quý.
Rột rột.
Phương Lâm lập tức có một cảm giác thèm ăn lạ kỳ, tựa như là đã bị bỏ đói mấy ngày liền.
Hắn còn có cái ý định một hơi nuốt hết tất cả, thậm chí là ăn không hết còn đem về tích trữ.
Phương Lâm không khỏi lắc đầu, xua tan cái ý nghĩ điên cuồng đang ngày càng nổi loạn, cười khổ không thôi.
Đây rõ ràng là nhược điểm của Thực đạo chi pháp.
Người bình thường nếu đói lắm thì cũng chỉ là ăn nhiều hơn một chút chứ nào để mình mất mặt như thế?
Đây rõ ràng là đem thể diện của hắn ném lên chín tầng trời, chỉ muốn ăn ăn mà thôi.
Phương Lâm cố gắng đè nén cái suy nghĩ đang dần chiếm thế thượng phong, đè nén chiếc bụng đã bắt đầu cồn cào.
Bỗng dưng ánh đèn dần tối đi, một tia sáng nổi lên từ bên góc trái khán đài.
Phương Lâm trôi theo tầm mắt, nhìn vào nơi được chiếu sáng thì thấy một người đàn ông với gương mặt ngạo nghễ, đang chậm rãi bước ra.
Từ trong ‘cánh gà’ bước tới một cái trung niên thân ảnh, mặc trên người bộ trang phục sang trọng, khoác trên người là một bộ suit ba mảnh với bông hoa trên ngực, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.
Gương mặt của lão có vài phần tương tự với Mộ Dung Quyền.
Phương Lâm không khỏi đoán thầm một cái thân phận thích đáng, song hắn thấy ánh mắt của lão đang nhìn xuống bên dưới.
Ánh mắt của lão nhìn qua những con người đang nhìn về phía mình, lướt nhẹ qua thân ảnh Phương Lâm rồi rơi vào Bắc Minh Phong che ở phía trước.
Song rất nhanh dời đi, lão đảo một vòng qua toàn bộ đại sảnh rồi nhìn về một trung niên nữ nhân đang chậm rãi bước tới.
Nàng có gương mặt phổ biến của người dân sông nước, bên trên có vài phần cháy nắng dù đã được trang điểm kĩ lưỡng.
Dường như là nàng cố tình để lại nha?
Phương Lâm lại nhìn thấy đôi vai của nàng đang run rẩy nhẹ nhàng, có vẻ là vài phần khẩn trương.
Hắn thấy ánh mắt của vị trung niên trên đài có vài phần nhu hòa, Phương Lâm không khỏi xoay đầu nhìn về cái thân ảnh cạnh bên.
Song hắn lại thấy nàng cũng đang nhìn về phía mình, nhịp tim cả hai không khỏi tăng tốc, nhanh thêm vài nhịp.
Phương Lâm vội vàng đảo lại ánh mắt lên trên khán đài, mà dường như nàng cũng đang làm điều tương tự.
Nhưng hắn cũng không tập trung vào thân ảnh bên trên mà ‘vô tình’ liếc nhìn về thân ảnh cảnh bên, đầu óc rơi vào miên man.
Song bỗng dưng Phương Lâm cảm thấy bụng mình có phần hơi đau, hắn không khỏi mắng thầm.
Mẹ nó, phá đám thiệt chứ.
Rõ ràng là chưa ăn gì nhưng mà lại đau bụng nha.
Hắn vội vàng ôm lấy bụng mình, nói với Minh Hà một câu rồi bước ra cánh cửa.
Phương Lâm nhìn qua thì thấy bên ngoài có hai người đang đứng hai bên, trên tay cầm điếu thuốc đang nhả ra làn khói.
Phương Lâm thông qua làn khói thấy được ánh mắt trầm tĩnh, lưng họ tựa vào bức tường mà quan sát hắn.
Phương Lâm nhanh chóng xoay đầu rời đi, mặc kệ bọn họ, hắn cũng đoán được phần nào thân phận bọn họ.
Phương Lâm nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, thuận miệng hỏi phương hướng nhà vệ sinh rồi nhanh chóng chạy đi.
Men theo ánh sáng, đi dọc tới gần cuối hành lang, hắn thấy bên trái là một lối thoát hiểm đang được mở ra, cũng không chú ý nhiều, Phương Lâm nhanh chóng quẹo phải.
Nhìn về cánh cửa đang được mở ra bên trong, hắn bỗng dưng cảm thấy có một niềm vui kỳ lạ.
Có lẽ là may mắn là không gục ngã trước cửa thiên đường.
…
Gương mặt của hắn có phần thỏa mãn, trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tung.
Đây chính là tận hưởng một trong tứ khoái của đời người sao?
Hắn chậm rãi rút từ trong chiếc áo ra bao thuốc, Phương Lâm rít lấy một hơi, làn khói sương mờ đi qua trước mắt.
Bỗng dưng ánh đèn phía trên mất đi, bóng tối bao phủ bên trong căn phòng.
Nhịp tim của hắn không khỏi nhảy lên một cái, song Phương Lâm nhanh chóng bình tĩnh, tựa như quá quen với điều này.
Nhưng hắn lại nhanh chóng cảm thấy không ổn.
Chẳng lẽ lại gặp quỷ nữa?
Cái này có phần quen thuộc nha.
Song chưa kịp để hắn nghĩ kĩ thì một thanh âm xa lạ vang lên.
Đoàng.
---
Dạo này mình rất bận nên tạm thời không để ra chương thường xuyên, chỉ hi vọng là cuối tháng ổn định đôi chút rồi mình sẽ viết tiếp cho mọi người.
Yên tâm là truyện sẽ không drop vì mình đã lên ý tưởng kĩ rồi, cảm ơn mng :3