Chương 29: Tiệc cưới (1)
Dừng tại phía trước một trung tâm thương mại, bóng người có phần lịch lãm với ánh mắt hữu thần đang nhìn về phía trước cánh cổng nội khu.
Đó chính là Phương Lâm.
Hắn mặc trên người là một bộ suit ba mảnh, chiếc áo vest bên ngoài lại ôm trọn cái bờ vai rắn chắc, lộ ra những cái lằn ranh bên trên, làm tôn thêm nét điển trai bên trên.
Phương Lâm không khỏi ngạc nhiên khi Minh Hà lại có đầy đủ số đo trên người của hắn mà đặt được một bộ đồ sang xịn như thế.
Từ lúc mặc vào là Phương Lâm đã đoán được cái cớ nàng đưa ra là không hoàn toàn là sự thật.
Gã thầm cảm động hồi lâu nhưng từ những ánh mắt xung quanh phóng tới làm hắn không thể tập trung nghĩ suy, gã đành vuốt mũi cười khổ, im lặng nhìn cái cánh cổng phía trước.
Những cái ánh nhìn đổ về hắn đa phần là các thiếu nữ đôi mươi cùng với những phu nhân hoài xuân, nhưng đồng thời cũng có những ánh mắt hời hợt liếc qua.
Phương Lâm cũng cố gắng không để tâm tới cái cảm giác hiện tại, hắn vẫn đang chờ đợi một cái bóng hình xinh đẹp từ trong bước ra.
Chậm rãi, dần dần một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước ánh mắt của hắn, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt hững hờ lạnh nhạt đang quan sát bên dưới.
Nàng có mái tóc búi gọn sau lưng như một phu nhân thành thục, mặc lên chiếc váy ôm lấy thân thể nóng bỏng, đôi mắt đang đảo chậm tìm kiếm một cái thân ảnh quen thuộc.
Bên trong mắt nàng dần xuất hiện một thanh niên đôi mươi mặc một cái trang phục lịch lãm, hướng về nàng nhìn chăm chú.
Gương mặt của nàng dần hiện lên nụ cười, hai má vốn hơi hồng nhạt cũng không khỏi trở nên ửng đỏ như đóa hoa tươi.
Nàng đang chậm rãi nâng lên chiếc váy, đôi chân thanh nhã lộ ra bên dưới, bước chân đang chạm lên bậc thang mà bước đi.
Phương Lâm nhìn về nó mà không khỏi nuốt nước bọt, thầm khen.
Rõ ràng là tác phẩm tinh xảo của tạo hóa nha.
Nhìn về gương mặt rực rỡ với đôi mắt thanh trong, đôi môi hương diễm làm Phương Lâm không khỏi ngẩn ngơ, quên mất cái bóng hình đó đã bước tới trước mặt của mình.
Minh Hà nhìn thấy Phương Lâm có phần ‘dại khờ’ thì không khỏi nghi hoặc, song nghĩ tới gì mà cười tươi, đôi tay vuốt lên tóc mai bên tai, hương thơm thoang thoảng truyền qua mũi của hắn.
“Em đẹp lắm”
Phương Lâm không nhịn được mà hướng nàng nở nụ cười chân thành, thanh âm đè thấp phát ra.
Minh Hà nghe thế thì vui vẻ cười duyên, bảo hắn khéo miệng song hướng hắn nói.
“Gửi xe đi, xíu có người qua chở chúng ta”
“Ồ, ai thế?”
Phương Lâm không khỏi tò mò, hướng nàng hỏi nhỏ.
“Bí mật”
Minh Hà hướng về Phương Lâm tặng cho một cái ánh mắt, song nhìn thấy gã lạnh nhạt gật đầu thì không khỏi chu môi đáng thương.
…
Phương Lâm từ trong bãi xe bước ra, đôi mắt lạnh nhạt liếc qua từng cái thân ảnh, bỗng dưng nhìn qua vị trí ban nãy thấy nàng đang đứng với một thanh niên thì không khỏi nghi hoặc
Phương Lâm nhìn qua thanh niên đang đứng gần cạnh nàng thì cau lại đôi mày, chậm rãi bước tới.
Càng gần hắn càng nhìn thấy vẻ khó chịu đang hiện trên mặt nàng, Phương Lâm không khỏi nghi hoặc hướng nàng hỏi nhỏ.
“Ai…”
Nhưng không đợi hắn hỏi thành câu thì Minh Hà đứng ở cạnh bên như nhìn thấy cứu tinh, vội bước tới bên cạnh Phương Lâm, ôm tay của hắn, đồng thời hướng về thanh niên đó nói.
“Đây là bạn trai của tôi”
“…”
Phương Lâm nghe như sét đánh bên tai, gương mặt mờ mịt như lạc vào sương mù, bỏ quên cả cái xúc giác đang truyền đến từ một bên tay.
Song hắn nghĩ tới gì đó mà đôi mắt nheo lại nhìn về thanh niên phía trước, trong làm thầm đánh giá.
Gã phía trước mặc cái áo sơ mi dài tay màu đen, với cái quần kaki đen trên chiếc dép xỏ ngón.
Với cái dáng người gầy gò của hắn mà ăn mặc như vậy thì thật sự trông chả khác gì cây sào đồ cả.
Phương Lâm nhìn qua thì trong lòng thầm đánh giá cái gu thẩm mỹ của gã, song với cái trang phục đó thì không thể nào là người cùng nàng đi vào một cái sự kiện quan trọng được.
Hắn nhanh chóng suy đoán ra một cái đáp án khác.
Có lẽ là vì yêu thích nhan sắc của nàng nên muốn làm quen chăng?
Nhìn qua cái ánh mắt của hắn là Phương Lâm có lẽ thầm đoán được cái lý do chính xác, không khỏi bất thiện nhìn về người đang đứng trước mắt.
Có lẽ đúng như hắn đoán, gã chính là hướng về Minh Hà muốn có được thông tin nhưng bị nàng nhẹ nhàng từ chối, nhưng gã vẫn cố chấp hướng nàng cạnh bên mà nói nên làm Minh Hà khó chịu.
Dù sao trên đời này những người mặt dày làm quen với gái như này cũng rất nhiều, chẳng qua là rất ít nữ nhân có thể làm bọn hắn thể hiện ra.
Nữ nhân xinh đẹp như Minh Hà đâu phải là dạng đại trà dễ gặp?
Phương Lâm càng chắc chắn với cái suy nghĩ của mình khi thấy gã luyến tiếc nhìn về nàng lần nữa rồi cất bước rời đi, Phương Lâm không khỏi hướng nàng, buông giọng trêu ghẹo.
“Anh thành bạn trai em rồi sao?”
Thấy gã phía trước đã đi, Minh Hà vốn định buông tay bỗng siết chặt cánh tay rắn chắc của Phương Lâm, nhón chân hướng lên bên tai hắn nói.
“Cậu nói xem?”
Hơi thở như lang phả vào tai làm hắn có phần nóng người, đặc biệt là cánh tay vẫn còn chìm sâu bên trong ngọn đồi làm Phương Lâm không khỏi liếc người nhìn sang.
Nơi đó một hương cảnh trắng hồng, tròn trịa đang hướng về phía hắn ập tới, cái khe sâu có phần biến dạng, mù mịt đầy sự hấp dẫn đối với thanh niên mới lớn.
Vội vàng dời đi ánh mắt, gã cố gắng bình ổn xuân tâm nhộn nhào của mình, vuốt lấy cánh mũi đang ‘nở’ ra, vội vàng nói linh tinh gì đó chính hắn cũng không rõ.
Bỗng dừng lại trước mặt Phương Lâm là một chiếc xe camry mang hơi hướng cổ kính, nhìn qua lớp sơn dường như được đánh bóng nhưng vẫn đậm chất thời gian trôi qua.
Dù Phương Lâm không phải là ngươi chơi xe nhưng vẫn không khó để hắn nhìn ra cái tính cách của người sỡ hữu nó, một cái hoài cổ giống hắn.
Song trong lúc Phương Lâm chìm trong suy tư thì cửa kính dần dần hạ xuống, một gương mặt trung niên với đầy nếp nhăn trên mắt, hướng hắn gật đầu rồi cười nhạt nói.
“Lên đi”
“Dạ”
Minh Hà hướng về hắn nở nụ cười tươi, nhanh chóng mở ra cánh cửa phía sau bước lên.
Phương Lâm nhìn về trung niên bên trong thì sững sờ, song hắn gật đầu đáp lễ rồi chậm rãi bước lên.
Bên trong rõ ràng là cha của Minh Hà, Bắc Minh Phong.
Phương Lâm thầm đoán sự kiện nào mà để cho một vị quan chức cấp cao tự mình lái xe tham dự chứ?
Lại còn dẫn theo hai đứa nít ranh nữa chứ.
Sau một nghĩ thì Phương Lâm thầm đoán có lẽ là một cái sự kiện tư nhân đi?
Bởi vì hắn đang trong trầm tư nên không nghe ra hai cha con họ đối đáp, hoặc cũng có lẽ là cả chuyến xe cũng chẳng hề nói chuyện nên rơi vào trầm tư lạ kì.
Phương Lâm lúc này bỗng dưng nhận ra bên trong chiếc xe dường như còn có một người khác, hắn thông qua kính chiếu hậu mà nhìn thấy một trung niên nữ nhân đang tựa lưng vào ghế, mà nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng dưng nàng nhìn về kính chiếu hậu, nhìn thẳng vào ánh mắt Phương Lâm làm hắn có phần chột dạ, vội vàng vuốt mũi cười cười.
Thanh âm có phần uy nghiêm của nàng hướng hắn nói, đồng thời đánh vỡ không khí trầm mặc bên trong chiếc xe.
“Nghe bảo cậu học chung với tiểu Hà? Con bé không có làm phiền cậu chứ?”
Trong lúc Phương Lâm còn sững sờ không biết trả lời, hắn nhìn qua Minh Hà kế bên thì nàng đã ‘tức giận’ nói.
“Mẹ này, con nào làm phiền ai bao giờ?”
Bà nhìn về Minh Hà đầy vẻ cưng chiều, lắc đầu cười nhạt, đồng thời trong lòng đánh giá Phương Lâm.
…
Thời gian thấm thoát qua đi, chiếc camry dần chậm rãi dừng lại phía trước một nhà hàng tiệc cưới, trong lúc hắn còn đang nghi hoặc thì từ bên ngoài bước tới mở cửa là cho ghế lái là một thanh niên đôi mươi.
Gương mặt của hắn có phần tự tin, ánh mắt suất khí cúi đầu mở cửa, Phương Lâm thông qua ô kính mà nhìn rõ gương mặt của gã.
Trong lòng không khỏi chấn kinh, rõ ràng là Mộ Dung Quyền, bí thư đoàn trường ở tuổi hai mươi hai, một tiền lệ chưa từng xuất hiện bên trong trường của hắn.
Phương Lâm không khỏi nghi hoặc, một cán bộ tiền đồ như hắn thì ai dám để hắn ở đây đón khách cơ chứ?
Chẳng lẽ là hắn cưới? Nhưng mà dường như trang phục có phần không đúng thì phải.
Hay là gia đình hắn có anh chị em cưới?
Nhưng không để suy nghĩ dài lâu, Phương Lâm nhanh chóng từ trong bước xuống, hướng về cánh cửa của vợ Bắc Minh Phong mở ra, thấy nàng gật đầu bước ra thì nhanh chóng mở cửa cho Minh Hà.
Đồng thời đè thấp thanh âm, hướng nàng hỏi nhỏ.
“Mộ Dung Quyền cưới à?”
Minh Hà hướng về hắn tặng cho một cái ánh mắt khinh bỉ, đồng thời đè thấp thanh âm trả lời hời hợt.
“Kỷ niệm ngày cưới”
“Chẳng lẽ hắn cưới rồi”
Phương Lâm không khỏi nhìn về gã thanh niên đang đứng ở tại đó không khỏi hâm mộ, gã chỉ là một cán bộ nhỏ mà đã có những quan chức cấp cao như thế tới dự, phải chăng…
Minh Hà nhìn qua cái ánh mắt Phương Lâm là biết hắn đang nghĩ gì, không khỏi tức cười nhìn hắn, lần nữa đè thấp thanh âm.
“Là ba mẹ hắn a”
“Ồ”