Chương 28: Công đức (3)
Phương Lâm ngồi trong đình viện, mắt hướng về mặt hồ phía trước mà chìm dần bên trong suy tư.
Gã đã thẩn thờ ngồi tại đó hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn còn mịt mờ không thôi.
Mịt mờ chính là vì những lời giải thích của Đan Huyền thượng sư về những nghi vấn của hắn.
Rõ ràng hắn hỏi công đức là gì nhưng lão lại hướng hắn đọc một cái định nghĩa sâu xa, tựa như thiên ngôn thuần túy.
Bởi vậy nó thực sự khó hiểu đối với một đứa trẻ như hắn, một đứa trẻ chỉ vừa quá đôi mươi.
Ngược lại, lời lão là một sự khác biệt.
Đây chính là những lời văn của một lão niên trải qua những năm tháng cuộc đời mới đúc kết ra được, lại hướng về một đứa trẻ chưa từng trải đời mà nói.
Ngươi hỏi làm sao nó hiểu được?
Chỉ là hắn biết nhưng lại không muốn từ bỏ điều đó, bởi hắn biết rõ, chỉ cần hiểu được một phần bên trong ắt sẽ có được một cái lợi lớn.
Chính là vì ‘động lực’ đó nên hắn mới ngồi đây thẫn thờ cả nửa giờ đồng hồ.
Nửa giờ trôi qua nhưng mà đáng tiếc.
‘Trời cao’ có vẻ không thương xót hắn mà dù cho nửa chữ bẻ đôi hắn cũng nghiệm không ra.
Nhưng mà Phương Lâm không chấp nhận, hắn vẫn tiếp tục suy nghĩ…
Dù sao đó cũng là tính cách của những thanh niên mới lớn, đa phần là không có sự kiên nhẫn, việc gì cũng muốn làm nhanh làm lẹ.
Nhưng mà sự đời nào có xuôi bề dễ dàng?
Chính là càng muốn ‘giàu nhanh’ thì càng chậm giàu.
Dục tốc bất đạt.
Những kẻ lõi đời chính là nhìn ra điểm đó nên lúc nào cũng chậm rãi mà làm, đi một bước là chắc một bước.
“…”
Ngồi cạnh Phương Lâm thì vẫn là lão nhân khi ấy, cái bóng lưng còng tựa vào chiếc ghế ghỗ lắc lư, thả hồn vào trong cuốn kinh tự trên tay, lâu lâu lại nhấp lấy một ngụm trà, tựa như thư giãn cái tuổi xế chiều.
Lão chính là thượng sư giáo hội chi nhánh này, Đan Huyền thượng sư.
Đan Huyền liếc mắt nhìn sang thì thấy Phương Lâm vẫn còn chìm trong những lời lão nói thì không khỏi bật cười, tựa như thấy lại những ngày đầu tiên của mình.
Khi đó, có một học viên với niềm hi vọng sẽ tu đạo để thay đổi thế nhân, thay đổi một cuộc đời bất công với từng kẻ chìm trong bể khổ.
Nhưng rồi thời gian thấm thoát thoi đưa, lão chỉ mong mình có thể giữ được bản tâm thanh trong, không bị thế giới này đổi thay mà thôi.
Nghĩ lại nhiệt huyết bên trong bản thân đã dần nguội lạnh, Đan Huyền không khỏi nở ra một nụ cười đắng chát.
Lão nhớ lại những lời mình từng nói với Phương Lâm thì không khỏi cười khổ.
Đây nào phải lời đúc kết kinh nghiệm từ lão…mà là bên trong kinh sách ghi ra định nghĩa.
Tuy hơi khó hiểu nhưng lại hoàn toàn cô đọng đầy đủ khách quan, chứ không phải là chủ quan mang đậm ý chí của lão ở tại bên trong.
Đây là lão muốn Phương Lâm phải từ trong thực tế mà bước ra con đường của mình, tự đôi chân đạp lên nghi hoặc mà tiến tới.
Chứ không phải là bước trên con đường của lão mà đi.
Bởi vì lão biết, mình sẽ không có thành tựu nào gọi là lớn lao, lại còn khả năng giới hạn tiền đồ của hắn.
Lão chính là cho rằng mình còn thiếu xót nên mới hướng hắn nói ra những ‘văn tự’ khô khan buồn chán, mà không phải là sống động ví dụ.
Đây chính là lão vì hắn mà nghĩ suy.
Kinh nghiệm của lão nếu truyền đạt cho Phương Lâm, tốt thì sẽ giúp hắn vượt qua những nghi hoặc nhân sinh.
Đương nhiên là ở một góc độ nào đó.
Nhưng nếu hắn chưa có một lần trải đời, chưa có một lần bước ra thực tế thì là đại họa cho hắn.
Bởi vì những đứa trẻ như một trang giấy trắng, ngươi chỉ vào đen nói trắng thì nó cũng sẽ tin theo.
Sợ là như thế nên những lời Đan Huyền nói cho Phương Lâm là hoàn toàn khách quan, là một định nghĩa cơ bản của kinh tự.
Nhưng cũng không phải là ban đầu Đan Huyền tính làm như thế, thực ra là vì cái nấm mộ vừa được xây dựng gần đó nên lão mới có lấy sợ hãi nếu truyền đạt kinh nghiệm của mình.
Từ lúc tự xây cái nấm mộ đó, Đan Huyền đã ý thức được nên thay đổi trong cách truyền đạt của mình, đặc biệt là đối với những kẻ tầm đạo.
Bởi lẽ lão cũng đã gần đất xa trời, cũng đã đến cái tuổi xế chiều cuộc đời, nên có lấy những sự tâm đắc riêng cho mình.
Lão chính là trải qua sóng gió nhân sinh nên mới chọn lựa tu hành, rời bỏ tranh đoạt hướng về thanh tu.
Cũng vì thế nên Đan Huyền mới cho rằng: “Con đường nhân sinh vốn đã khó đi, con đường tầm đạo còn mịt mờ hơn nhiều.”
Sai lầm một bước là vạn kiếp bất phục.
“Haiz”
Đưa mắt nhìn về phương xa, nhìn về cái mộ phần gần đấy, Đan Huyền thở ra một cái thanh âm mệt mỏi.
Cái mộ phần này cũng chỉ vừa được hoàn thành sáng nay…là do Đan Huyền tự mình cầm xẻng cầm cuốc mà làm, nên bên ngoài vẫn đầy vẻ thô sơ.
‘Mộ phần’ cũng chỉ gói gọn là một cái tảng đá không tên không tuổi.
Chỉ có ngày lập với người làm mà thôi.
Cũng không phải lão tự nhiên rảnh quá mà làm nó cho mình, mà là cho một ‘người’ khác.
Chính là cho gã tu sĩ lầm đường lạc lối bên trong tối tăm, cho ‘Tác Đa’ đã t·ấn c·ông Phật môn.
Cũng không phải là vì Phật môn tu sĩ mà được lập mộ, chẳng qua là lão nhìn ra khác biệt bên trong ‘con người’ đó.
Chính là vị hòa thượng đó không phải sinh ra đã mang tâm tính hung ác cùng cực.
Mà là do được truyền đạt sai cách, bị định hình sai hướng từ bên trong ‘giáo dục’ nên mới đọa lạc bên trong tối tăm.
Bởi thế nên dù là một vị ‘ác’ tu nhưng Đan Huyền vẫn tự tay tạo cho hắn một ngôi mộ.
Để hồn phách của hắn lần nữa an yên nơi cửu tuyền.
Đó liệu phải là tiếc thương cho những kẻ tầm đạo, những kẻ cùng bước trên một con đường.
Biết đâu chính lão cũng là kẻ đọa lạc bên trong con đường đó…
“…”
Buông bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, Đan Huyền đưa mắt nhìn về gã thanh niên cạnh bên.
Tròng mắt tràn đầy sự phức tạp, lão xoay người nhìn về chén trà đậm vị bên dưới.
Nhấc tay nhấp lấy một ngụm rồi thở một hơi dài.
“Ai.”
Lắc đầu một cái, Đan Huyền chậm rãi chống trượng gỗ kế bên đứng lên, chầm chậm bước về phương xa, tiếng gió xào sạt hòa cùng với tiếng bước chân, phiêu bồng bất định.
Một bóng người dần dần khuất xa phía sau vườn trúc.
…
Reng reng.
Một hồi lâu sau, thanh âm chuông đổ từ trong điện thoại vang lên, đánh thức Phương Lâm tỉnh dậy từ trong một hồi suy tư dài lâu.
Gã ngẩn người nhìn về xung quanh, nhưng rồi lại không thấy một ai thì không khỏi lắc đầu cười khổ.
Dường như gã lại làm phiền người khác rồi.
Nhưng có vẻ quen với việc này nên mặt hắn đã dày sẵn, đưa tay vuốt mũi một cái rồi đứng lên.
Bỗng dưng ánh mắt của hắn rơi vào cuốn kinh tự thượng sư ‘để quên’ phía trên mặt bàn, không khỏi có hứng thú liếc ngang bìa sách.
Nhưng dường như nó được viết bằng chữ nôm, Phương Lâm nhìn qua có phần không hiểu nên nhanh chóng mất đi hứng thú, nâng tay vươn người thật mạnh.
Một cái sảng khoái aaaaa.
Gã nhìn xung quanh một lần nữa rồi nâng chân bước lên trên phiến đá, rời khỏi giáo hội.
Trên con đường rời đi, Phương Lâm bỗng thấy ngôi chùa vắng lạ, khí trời lại trở nên thanh mát lạ thường.
Dường như có gì thay đổi với so với nửa canh giờ trước nhỉ?
Trong đầu nảy ra ý nghĩ thì hắn nhanh chóng nâng cánh tay lên, nhìn vào mặt kính sapphire, nhìn về con số hiển thị bên trên thì hắn có chút không tin vào mắt mình.
Vãi l*n, đã bốn giờ?
Thời gian trôi qua kiểu đ*o gì lẹ thế?
Mắng thầm hai tiếng, hắn dường như có chút không tin vào mắt mình.
Đôi chân chạy vội xuống các bậc thềm, ra khỏi bãi xe.
Tiếng ga xe nhanh chóng vang vọng trước cửa giáo hội.
Hắn thì lo lắng vội vàng, nhưng có một ánh mắt khác lại thanh tĩnh đang chậm rãi quan sát chiếc xe rời đi từ trên lầu cao.
Phương Lâm phóng nhanh ra khỏi con đường vắng vẻ, bắt đầu sát nhập vào các tuyến đường lớn, mắt hắn rơi vào dòng người bon chen thì trong đầu không khỏi lo lắng.
Có muộn không đây?
Đừng quên là hắn có hẹn với Minh Hà trong tối nay nha.
Gã có phần bực mình nhìn về con đường trước mắt.
Cơ sở hạ tầng thì bao năm vẫn không lên xuống, còn dân cư thì ngày một tăng cao, đi năm trăm mét đã kẹt gần năm phút thời gian.
...
“Ai”
Hắn không khỏi thở dài nhìn về con ngõ đã gần trước mắt, trong lòng thầm mừng vì rốt cuộc cũng trở về.
Hắn đã phóng xe gần cả tiếng đồng hồ, bon chen bên trên con đường chật cứng hồi lâu thì cuối cùng cũng về tới căn phòng quen thuộc.
Đẩy cửa bước vào, hít thở cái hương khí quen thuộc, bỗng hắn cảm thấy cuộc đời nhẹ tênh.
Lưng vừa ngã lên chiếc giường thì trong đầu không khỏi nghĩ lại lý do tại sao mình lại về trễ như vậy.
Rõ ràng là chỉ thấy quan cảnh đình viện có phần an yên nên thả hồn thẩn thờ đôi chút.
Thế nào đôi chút lại là ba tiếng thời gian?
Cũng may là hắn có tính cách hẹn giờ an toàn trước mọi cuộc hẹn nên cũng phần nào chu toàn lần này.
Nhưng vừa nhìn lên đồng hồ đã nhảy sang năm giờ năm, hắn vội vàng bắt lên sước sôi úp mì, rồi vội vã đi vào phòng tắm.
Sau năm phút thời gian, gã rời khỏi căn phòng, ăn vội lót dạ rồi châm một điếu thuốc, xua tan cơn buồn ngủ đang dần ập tới.
Khói sương phủ kín gương mặt vừa được thanh trong, đôi mắt lờ đờ nhanh chóng có phần nào sinh khí, trở nên sáng rực.
Cảm giác mệt mỏi có phần rút lui, gã không khỏi hít thêm một hơi nữa để thần kinh trở nên tỉnh táo.
Đôi mắt Phương Lâm thông qua ô kính cửa sổ mà rơi vào cái một cái hộp đen đang đặt trên giường, không khỏi hứng thú với cái gu nghệ thuật của Minh Hà.
Gã nhanh chóng xoay người lại, đưa mắt nhìn về nó.
Đôi chân trần chậm rãi bước trên sàn nhà, tiến về gần chiếc giường.
Chiếc hộp đen nhanh chóng được mở ra, bên trong đặt một chiếc sơ mi trắng tay dài nằm ở bên trên, nhưng…
Bên trong nào có phải sơ mi không? Rõ ràng là toàn diện cả một bộ suit ba mảnh.
Phương Lâm có phần kinh ngạc nhìn vào bên trong, có phần cười khổ.
Hồi giờ hắn nào có thích mặc những trang phục sang trọng này, với một cái tính cách phàm tục như hắn mà bắt học ăn mặc sang trọng thì thật sự rất khó.
Có chăng là sự kiện quan trọng mới có người thấy hắn ăn diện.
Bởi cái tính cách thích sự tự do, phong trần bên trong sương gió nên hắn thường không thích mặc những bộ suit gò bó cơ thể, gò bó cái chất bên trong.
Mọi người thường thấy gã xuất hiện bên trong một cái phong cách bụi bặm đầy lãng tử nhiều hơn là hình dáng một gã Phương Lâm ‘trưởng thành’.
Nhưng nhìn qua thời gian còn lại dường như không cho hắn lựa chọn nhiều lắm, Phương Lâm đành cắn răng mặc vào.
Dù sao đối với Phương Lâm hiện tại, chỉ cần nàng vui là được, chiều nàng một lần thì cũng chẳng c·hết đi đâu được.
---------
9:52 22/8: Dạo này mình có hơi bận công việc nên có những ngày có chương hoặc không, gần cuối tháng mình rảnh hơn thì sẽ bù sau. Xin cảm ơn