Chương 25: Cổ mộ khác thường (5)
Phương Lâm đứng bên trong không gian tăm tối, chậm rãi tiêu hóa những cái tin tức đang diễn ra trong đầu.
Hắn không hề để ý về không gian trước mặt, một khoảng không tăm tối đã dần được thay thế bởi cái ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng của những hạt minh châu gắn bên trên tường đất.
Dưới chân của hắn cũng đã vơi dần cái đêm tối cô quạnh, hiện ra là những viên gạch lót nền tinh xảo.
Phương Lâm hiện tại vẫn còn đang đắm chìm vào những gì bên trong ‘quả cầu’ mà Tác Sanh ‘đưa’ cho.
Nó như được khắc sâu vào trong đầu Phương Lâm, hòa trộn vào trong huyết mạch của hắn.
Gã không khỏi cau mày, trầm tư nghĩ về những nội dung đã diễn ra trong đó, thật sự thì những gì trải qua nãy giờ, Phương Lâm cứ ngỡ như mình đang ngồi trong rạp chiếu.
Thưởng thức một bộ phim bom tấn mà thôi.
Đâu ai đoán được…
Hóa ra là từ cả vạn năm trước đã từng xuất hiện một nền văn minh khác?
Hắn không khỏi suy tư hồi lâu.
Là bên trong đầu hắn đang dần ‘tải lại’ những hình ảnh như vừa diễn ra trước mắt.
Phương Lâm nhìn thấy cơ thể của một cự nhân quen thuộc, gã đang điên cuồng đuổi g·iết các thượng huyền thần tới một cái vị trí nào đó.
Dần dần rời xa vị trí mà Phương Lâm đang đứng, cho đến khi bóng lưng của gã biến mất phía sau ngọn đồi, trở nên mờ nhạt trước mắt.
Sau đó hình ảnh dần bị xé bỏ, Phương Lâm nhìn thấy một cự nhân mang đầy thương tích trở về, với một ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Gã vô lực nhìn về Phương Lâm muốn nói gì đó, nhưng đã hôn mê b·ất t·ỉnh.
Máu tươi của hắn chảy ở phía trên cỏ xanh, nhuộm đỏ cả một vùng đất, bên tai Phương Lâm giờ đây là tiếng rên rỉ khóc than.
Hình ảnh lại tiếp tục bị xé nát, chỉ sau đó vài giây, hình ảnh lại tiếp tục tái dựng đến một cái không gian khác.
Dù thời gian đã qua đi quá lâu nhưng Phương Lâm vẫn nhìn ra nơi này.
Chính là đại sảnh phía trong cổ mộ.
Phương Lâm cứ lặng yên đứng đó suy tư, hắn rốt cuộc cũng biết mình đang xem qua kí ức của ai.
Đây rõ ràng là kí ức của Tác Sanh, gã là người đã ‘ghi chép’ toàn bộ lại để lịch sử ‘thật’ để nó không bị các thượng huyền thần lừa dối.
Để lịch sử ‘thật’ không thực sự thất truyền…
Nhưng được sao?
Nhưng cũng nhờ vào Tác Sanh mà Phương Lâm đã hiểu được những gì đã từng diễn ra bên trong quá khứ phủ bụi.
Hóa ra…
Tác Đa từ trong phẫn nộ đuổi g·iết những kẻ tự xưng là ‘thượng huyền thần’ nhưng trong lúc đuổi g·iết lại rơi vào bên trong tập kích của những kẻ tự xưng là ‘thần’ khác.
Từ đó giải thích cho sự phẫn hận mạnh mẽ của Tác Đa đối với những kẻ tự xưng là ‘thần’.
Song quay lại lúc này, Tác Đa đã mang trọng thương quay về Thiên Cự Nhân tộc, nhưng vì trọng thương nghiệm trọng nên t·ử t·rận bỏ mình.
Bỏ mạng thật chất chỉ là c·hết đi phàm xác, linh hồn của hắn vẫn còn tồn tại ở giữa thiên địa.
Đáng tiếc chỉ là ‘nhân’ thì thực sự có đấu lại trời đất sao?
Bởi thế hắn cũng chỉ có thể tồn tại bên dưới sự oán giận phẫn nộ.
Nhưng như thế là không đủ để hắn trường tồn trong một thời gian dài hàng vạn năm.
Tất cả là vì bên trong hắn có một luồng cố chấp cực kỳ to lớn, lớn đến mức thiên địa cũng không thể gột rửa, lớn đến mức dòng sông luân hồi cũng không thể phá tan.
Cố chấp đó hình thành những chấp niệm cuối cùng, là bằng chứng cho việc hắn từng tồn tại bên trong thiên địa.
Chấp niệm của Tác Đa.
Đến cuối đời, Tác Đa vẫn chỉ muốn thủ hộ Thiên Cự Nhân tộc đồng thời diệt hết những kẻ tự xưng là thần.
Đó là lý do tại sao ‘thượng cổ ma hồn’ thoát ra liền t·ấn c·ông Phật môn mà không phải nơi khác, bởi vì hắn tin đức Phật cũng mang trong mình một chữ ‘thần.’
Nhưng Phương Lâm lại từ trong cái kí ức đó lại phát sinh ra rất nhiều nghi hoặc.
Rõ ràng bên trong đây là mộ phần xây dựng để tưởng nhớ công ơn Tác Đa nhưng tại sao lại cố tình phong ấn hắn?
Đồng thời bên trong kí ức đã nói rằng, chỉ vài ngày sau, ‘thượng huyền thần’ đã tìm tới diệt Thiên Cự Nhân tộc, nhưng Tác Đa lại không xuất hiện cho đến khi Tề Kinh giải thoát?
Chấp niệm của hắn có phải thực sự là thủ hộ nhất tộc của mình hay là có ý gì khác?
Hoặc là nói…
Trong vài ngày sau đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ trong hàng vạn năm mà không ai khám phá ra cổ mộ này sao?
Chẳng lẽ Tề Kinh lại không nhận được cái thứ truyền thừa như hắn?
Nhưng Phương Lâm rất nhanh loại bỏ câu hỏi này, bởi vì bên trong giấc mơ đó Phương Lâm nhìn ra được khảo nghiệm bên trong.
Mục đích cơ bản của truyền thừa đó là ‘bảo hộ tộc nhân’ đồng thời hướng về địch nhân mà xuất thủ.
Tộc nhân trong truyền thừa chính là Thiên Cự Nhân tộc nha.
Tề Kinh lại chính là người hướng về đồng bạn mà tâm ngoan thủ lạt trước, ngươi nói xem hắn có lý do để đón nhận truyền thừa không?
Từ đó có lẽ Tề Kinh đã không được truyền thừa, mà là cơ sở cho Tác Đa nhập hồn.
Và cuối cùng, Tác Đa rõ ràng là cự nhân tộc nhưng tại sao lại xuất hiện bên trong hình hài của một vị Phật môn sa đọa?
Phương Lâm đã trải qua ‘hồi ức’ đó đương nhiên là biết được hình dáng của Tác Đa nha?
Rốt cuộc là điều gì xảy ra bên trong cái cố mộ này?
Phương Lâm càng nghĩ càng như lâm vào sương mù, hắn càng có cảm giác dường như tới nay, những thứ diễn ra đều nằm bên trong một cái âm mưu lớn hơn.
Một thứ mà không phải phàm nhân như hắn có thể chạm tới.
Nhưng trước khi nghĩ ra đáp án mình cần, Phương Lâm thực sự là có được một cái ‘cơ duyên’ to lớn.
Bí pháp tu luyện của Thiên Cự Nhân tộc, Thực Đạo chi pháp.
Bất kể sinh vật gì tồn tại đều cần thức ăn mà sống, từ những vi sinh nhỏ bé đến thần tiên cao cao tại thượng, chỉ khác là nguồn thức ăn của bọn họ có sự khác biệt.
Thực Đạo pháp môn chính là nhìn ra điểm đó, đem việc chuyển hóa ‘thức ăn’ trở thành đại lực, hướng về cơ bắp mà tăng trưởng xây dựng, dụng ra một cái thể thuật bài sơn lấp hải.
Mạnh mẽ nhất của pháp môn này chính là dùng sức một người có thể đánh bể cả một dãy núi, đập nát cả sông nước biến thành nương dâu.
Chính là vượt qua ‘thương hải tang điền’ mà một quyền làm nên.
Nhưng Phương Lâm lại rất nhanh nhìn ra thiếu xót của nó, đó chính là Thực đạo pháp môn chỉ như một môn thể thuật, không hơn không kém.
Nhìn qua thì như uy lực to lớn nhưng so với ‘thần’ thì thực sự không đáng kể.
Ngươi không chạm vào họ được thì lấy cái gì mà thể hiện sức mạnh của mình?
Nhưng trong phàm thế thì nó chính là ‘thần môn’ nha.
Đương nhiên là có càng hơn không rồi.
Dù sao hắn cũng thông qua Tác Sanh mà biết được, không khí của thời đại hiện nay đã ô nhiễm hơn xưa rất nhiều.
Không khí trong lành thì chất lượng thức ăn mới tăng lên, pháp môn này mới phát huy ra tối đa bản chất.
Nhưng ô nhiễm không khí đồng nghĩa là bên trong thời đại này, để đạt được cái mức mạnh nhất của pháp môn là không có khả năng.
Cũng vì không khí đã quá ô nhiễm nên không có khả năng dưỡng ra ‘linh khí’ nhân loại không có khả năng sinh ra các vị ‘nhân hoàng’ như trong quá khứ.
‘Nhân hoàng’ không ra thì hắn chính là chân chính ‘vô địch.’
Phương Lâm không khỏi tự ý kết luận song hắn vẫn còn luyến tiếc.
Đó là không thể thông qua Tác Sanh tìm hiểu về quá khứ địa cầu, Tác Sanh dường như đã hoàn thành tâm nguyện mà biến mất.
Chấp niệm của gã nhanh chóng tiêu tan, trở về lại với thiên địa chi khí.
“Cát bụi lại trở về với cát bụi…”
Phương Lâm âm thầm cảm thán một câu, bỗng dưng có một cái cảm giác t·ang t·hương bên trong lồng ngực.
Hắn nhận ra…
Cổ mộ tới đây thực chất là đã bị hắn tìm ra chân tướng.
Nhưng tìm ra đáp án này lại có thêm càng nhiều câu hỏi khác.
“…”
Lắc đầu cười khổ một tiếng, hắn lại bước lên một con đường tựa như tăm tối hơn.
Phương Lâm tập trung nhìn về phía trước, vươn đôi tay đẩy cánh cửa ra, trước mắt của hắn là một đại sảnh khác.
Phương Lâm nhìn vào bên trong, hắn thấy những gương mặt quen thuộc đang đứng gần cái mộ cổ đã bị phá bỏ, đã bị đập bể ra thành từng mảng đất cát.
Nhìn về cái quan tài to lớn, chẳng hiểu tại sao Phương Lâm lại sinh ra một sự đau xót, tựa như nhìn lấy một người bạn của mình c·hết đi.
Hắn quay sang nhìn về Thanh Tà đang cau mày nhìn vào bên trong quan tài, lại thấy cái nắp lại bị hắn đá sang cạnh bên, thì lắc đầu cười khổ.
“…”
Thẫn thờ một lúc rồi hắn lại nâng bước.
Phương Lâm bước tới gần về Lộc Đăng lão nhân đang nhắm mắt niệm chú gì đó đối với mấy cái tử thi trước mặt.
Đây rõ ràng chính là những đồng bạn của Tề Kinh bị chính tay hắn hạ thủ đi?
Nhìn qua xác người đang bốc mùi h·ôi t·hối, Phương Lâm cau lại đôi mày, nhưng không nói gì cả.
Dường như hắn lại có chút không đành lòng nên đã dời mắt đi, nhìn về hai người trước mặt.
Hai vị đại sự nghe thấy bước chân thì đã xoay người nhìn về Phương Lâm, đợi hắn ngẩn đầu thì Quách Lạc gật đầu hướng hắn cười nói.
“Tới rồi sao?”
Cùng lúc Phương Lâm chào hỏi với Lạc đại sư thì bên tai lại vang lên một cái thanh âm.
Thanh Tà bỗng dưng quay sang nhìn về Phương Lâm, đôi mắt lạnh nhạt quan sát rồi nở một nụ cười lạnh.
“Thú vị đấy”
Phương Lâm nghi hoặc nhìn về gã, trong đầu thầm mắng: “Đồ điên!”
Hắn đương nhiên không phải là không muốn mắng ra thành tiếng, mà là nhớ tới lời nói trước khi biến mất của Tác Sanh nên đành thôi.
“Gã thanh niên đó, cho ta cảm giác nguy hiểm còn nhiều hơn những gã tự xưng là thần trước kia”
“Nếu được…thì đừng gây sự với hắn”
Thật sự thì câu nói cuối cùng của Tác Sanh đã làm cho hắn có phần cẩn trọng hơn bên trong suy nghĩ.
Nếu thật sự không quá quan trọng thì hắn quyết định nghe theo lời của gã cự nhân ‘cuối cùng’.
Không muốn gây sự vô cớ với Thanh Tà.
Có lẽ gã chính là một cái huyền cơ khác bên trong chuyến hành trình này đi?
Phương Lâm không khỏi âm thầm đánh giá gã thanh niên mặc chiếc áo da trước mắt, nhưng rồi hắn chỉ lắc đầu, nở nụ cười nhạt.
Tới lúc này thì chuyến hành trình khai phá cổ mộ đã thực sự kết thúc đối với Phương Lâm.
Việc còn lại là của cơ quan chức năng lo lắng, không tới lượt Phương Lâm hắn quan tâm.
Bởi vì lúc này thì thân thể hắn đã có chút kiệt sức rồi, nhưng có một điều mà hắn biết rõ trong chuyến đi này.
Hành trình này kết thúc…chính là một hành trình khác mở ra.
Có lẽ, hành trình của cuộc đời hắn…
Bây giờ mới bắt đầu.