Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 24: Cổ mộ khác thường (4)




Chương 24: Cổ mộ khác thường (4)

Bên trong không gian tăm tối, Phương Lâm như đã lâm vào điên cuồng mà ‘cầm’ mảng không khí trong tay liên tục chặt về phía trước.

Hắn cứ quơ qua quơ lại, rồi đánh tới đánh lui.

Thậm chí là còn tự tổn thương chính mình, nhưng lại cười lên như điên dại.

Bỗng dưng hắn xoay người về sau, đôi mắt đỏ rực như tu la nhập thần.

Song nó dần trở nên nhạt đi, rất nhanh sau đó Phương Lâm dần trở lại bình thường, hắn ngơ ngác nhìn cái thủ thế hiện tại, vô lực thở ồ ồ, rồi té ngã phía trên ‘mặt đất’.

Với gương mặt tái nhợt, ánh mắt dần trở nên hữu thần, hắn đưa mắt nhìn về xung quanh, rõ ràng là đã trở lại cái không gian tối đen kia.

Phương Lâm có phần kiệt sức, run rẩy nâng lên đôi tay đang nhuốm đầy máu tươi, hắn không khỏi nhăn mày, đau đớn cười khổ.

Đây rõ ràng là máu của chính hắn nha.

Từng đoạn kí ức như ùa về trong đầu, gã nhanh chóng nhớ lại khung cảnh mình điên cuồng đuổi g·iết các thượng huyền thần, đồng thời lại đau khổ cùng cực vì các tộc nhân c·hết đi.

Hắn tắm mình bên trong máu tươi, mùi máu tanh hồi như xuyên qua tháng năm mà xộc vào trong mũi.

Cảm thấy sát khí đã từng bao phủ lên trái tim, cảm thấy nguội lạnh bao trùm bên trên nhiệt huyết.

Đồng thời…

Lại cảm thấy sảng khoái khi chính tay g·iết c·hết kẻ thù.

Thậm chí là say mê không muốn dứt ra.

Nhưng ngoài ra, hắn cũng có một cỗ bi ai khác thường, tựa như có gì đó đã sát nhập vào bên trong hắn.

Dù chưa hiểu lắm nhưng Phương Lâm lại có sự đồng cảm với cái ‘giấc mơ’ vừa rồi, tựa như hắn nhìn thấy bóng hình thân quen đâu đó.

Bởi lẽ, từ sâu thâm thẫm bên trong dòng máu hắn mang, cũng có sự phẫn hận tích tụ trong cả ngàn năm.

Một ngàn năm chống giặc, cả trăm đời đổ máu chỉ để giữ gìn mảnh đất dưới chân tồn tại.

Là để có được một quốc gia độc lập tự cường.

Song hắn như nhìn thấy những ‘con cháu’ cùng thời lại vì những thứ hào nhoáng mà báng bổ lên công sức ông cha.

Ngươi bảo họ phải biết nhún nhường, phải biết quỳ phục địch nhân mà hướng đến tương lai, đó mới là xu hướng vận động phát triển?

Nhún nhường là chính sách.

Chứ không phải bản tính của một dân tộc.

Dân tộc này đâu phải loại người vừa thấy địch nhân tiến tới là đã giương lấy cờ trắng?

Có chăng chỉ là mỗi các ngươi thôi, những kẻ hèn nhát.

Sĩ khả sát bất khả nhục.

Dù tiền nhân có là loại người thế nào, nhưng đã cầm lên binh khí, hướng về địch nhân thì đều đáng được tôn trọng.

Ngươi chỉ có thể nhún nhường nhất thời, nhưng đâu thể hèn kém cả đời?

Ngươi đâu thể để những kẻ ngoại xâm quyết định sinh tử của cả dân tộc mình?

Đó là lý do ngươi phải đứng lên chiến đấu, không vì chính mình.

Cũng là vì những người thân của ngươi.

Ngươi phải trải qua bi ai khi nhìn thấy thân sinh huynh đệ mình c·hết đi trước mắt, ngươi phải nhìn thấy những dòng máu nóng đó vung vẩy lên trên chiến trường.



Phải nhìn thấy đôi mắt khổ ải của những người mẹ phía sau bờ tường.

Phải nhìn thấy những ánh mắt hi vọng của phụ nhân tại nhà, của đứa con thơ chỉ có vài tháng tuổi.

Ngươi phải nhìn thấy những người còn lại đang đau khổ gào thét, thấy họ vì tự trách bản thân mà lâm vào điên cuồng.

Ngươi phải nhìn thấy những đôi mắt vốn sáng rực nhưng lại trở nên ảm đạm, thấy những dòng nhiệt huyết đang dần trở nên nguội lạnh, thấy tự tôn của cả một dân tộc đang bị chà đạp.

Ngươi xem được sao?

Ngươi phải nhìn thấy tương lai của một đất nước, phải thấy thế hệ sau này sẽ ra sao nếu như bị ngoại xâm đồng hóa.

Bọn chúng sẽ chỉa thẳng gươm súng về những tiền nhân của ngươi, chỉ về mộ phần của huynh đệ các ngươi, chỉ về những giọt máu rơi ra để bảo vệ mảnh đất rồng thiêng này.

Những kẻ tôn thờ giặc làm cha, lại hướng về đồng bào của mình mà lạnh lùng nói: “Kẻ phản bội.”

Bởi vì những cái lý do đó, ngươi càng phải đứng lên mà hướng về địch nhân lạnh lùng g·iết c·hết.

Ngươi càng phải bỏ qua những luân lý mà địch nhân đặc điều để thực hiện ‘trách nhiệm’ của mình.

Còn nhớ về một lần d·iệt c·hủng tai tiếng chứ?

Chúng ta chính là như thế, rõ ràng là có lấy ý tốt nhưng lại bị bọn ngoại xâm thua cuộc phỉ bán, nhận lấy cái quay lưng lạnh lùng của cả thế giới.

Hiếu sát dân tộc.

Đón nhận lấy cái sự dè bỉu đó, cái sự coi thường đó nhưng chúng ta vẫn phải nở ra nụ cười, càng phải lạnh lùng tự cường đứng lên.

Chứ không phải là cầu xin người ta rút lại lời nói.

Là vì điều gì?

Là vì để địch nhân sợ hãi, để địch nhân không dám cường công chúng ta.

Là để cho chúng ta có được một cuộc sống bình an.

Là vì để chúng ta có thể hưởng thụ thái bình sau ngàn năm c·hiến t·ranh, có được học thức cùng địa vị xứng tầm.

Vì thế, ngươi không được quên những công sức tiền nhân.

Không được quên…

Phương Lâm đồng cảm cũng là vì thế, cũng vì dòng máu bên trong của hắn đã sống với những năm tháng c·hiến t·ranh oanh liệt như thế.

Cả một dân tộc đã từng bị chà đạp, đã bị khinh nhục như thế, ngươi hỏi tại sao hắn không đồng cảm?

Tại sao hắn lại không dám lạnh lùng hướng về kẻ thù mà phát tiết, mà trả thù?

Nợ máu phải dùng máu trả.

Bất kỳ kẻ nào nói về sự tha thứ là bởi vì ngươi không dám trả thù, ngươi không dám nâng lên trường kiếm hướng về địch nhân mà tiến tới.

Ngươi chấp nhận khi nhục không có nghĩa là ta cũng như thế.

Chỉ có dùng máu của kẻ thù mới có thể cúng bái cho các huynh đệ của ta, mới có thể cúng bái cho các tiền nhân đã ngã xuống sâu bên dưới ba tấc đất.

Chỉ có dùng máu tươi của địch nhân mới có thể giúp họ an yên nơi suối vàng.

Còn chuyện sau trả thù thì sao à?

Cần quan tâm sao?

Ngươi chỉ cần không thẹn với bản tâm của mình là được.



Đó mới là đại đạo trời đất.

Phương Lâm như nhìn ra cái gì đó, hắn không hề hay biết trong giây phút đó, tâm tính của hắn đang chậm rãi thay đổi.

Lúc này bên tai của hắn lại vang lên thanh âm đó lần nữa, nhưng lần này Phương Lâm lại bình tĩnh lạ thường, gã chỉ lạnh nhạt nói.

“Ra đây đi”

Không một thanh âm đáp lại, nhưng từ trong bóng tối trước mắt hiện ra một cái hư ảnh, một cái bóng người to lớn.

Cơ bắp cuồn cuộn nổi lên bên trên, gương mặt trung hậu hướng về Phương Lâm mà đánh giá, thanh âm có phần thưởng thức nói.

“Ngươi nhìn ra rồi sao?”

Phương Lâm lắc đầu, đôi mắt thương tiếc nhìn về gã cự nhân hư ảnh, có phần đau thương hỏi.

“Ngươi là Tác Đa?”

Tác Đa chính là cái thân ảnh đã thất bại bên trên võ đài, là người đã cầm lấy đại rìu hướng về những thượng huyền thần điên cuồng đuổi g·iết.

Nhưng trái với chờ mong của Phương Lâm, hư ảnh phía trước lắc đầu, nở ra nụ cười t·ang t·hương: “Ta là Tác Sanh”

“Tác Sanh?”

Phương Lâm nghi hoặc nhìn gã cự nhân tự xưng là Tác Sanh trước mắt, dường như là có chút quen mắt, song hắn lập tức nhận ra tên cự nhân này.

Chính là tên đối thủ của ‘hắn’ ở trên võ đài đó, một người hiếu chiến như hắn, người đã đá văng hắn khỏi đài chiến.

Tác Sanh cự nhân.

Phương Lâm lộ ra vẻ nhớ ra, không khỏi hướng về Tác Sanh hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?”

Tên này dường như đã ‘ám’ theo Phương Lâm từ lúc bước vào bên trong đại sảnh rồi nha.

Tác Sanh nhìn thật sâu về Phương Lâm, rồi thở một hơi dài, thanh âm t·ang t·hương quanh quẩn bên tai của hắn: “Trả thù”

“Trả thù ai?”

Tác Sanh ánh mắt trở nên điên cuồng, sát cơ bàng bạc phát ra, giọng nói như đè nén mà gào thét trong cổ họng.

“THƯỢNG. HUYỀN. THẦN.”

Phương Lâm gương mặt có phần kinh ngạc, nhưng không quá bất ngờ, dù sao hắn cũng đã trải qua cái giấc mộng đó nên có phần hiểu được.

Nhưng rồi hắn nghi hoặc nhìn về gã cự nhân trước mặt như kiểu: “Tại sao ta phải giúp ngươi?”

Dường như nhìn ra cái nghi hoặc trong đó, Tác Sanh không khỏi hướng hắn nở nụ cười ngây ngô.

Bàn tay to lớn đưa ra trước mặt, hiện ra một cái vòng tròn trắng đục, Phương Lâm tuy không nhìn rõ được vào bên trong nhưng có cảm giác đây là một vật ‘tốt’.

Hắn hướng về Tác Sanh lần nữa nghi hoặc nhưng không đợi hắn hỏi lại, Tác Sanh nhanh chóng giải đáp.

“Đây là bí pháp tu luyện của tộc ta, Thiên Cự Nhân tộc”

“Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, tương lai nếu có cơ hội phải diệt trừ thượng huyền thần, thì nó sẽ là của ngươi”

Phương Lâm đương nhiên là nhìn ra sơ hở bên trong lời nói của Tác Sanh, lập tức hỏi lại.

“Chỉ khi có cơ hội, phải không?”

“Đúng vậy” Tác Sanh hướng hắn gật đầu chắc chắn, miệng nở nụ cười tự tin.

Phương Lâm nhìn chằm chằm vào vùng ánh sáng, đương nhiên là hắn thừa biết là trên trời sẽ không rơi xuống miếng bánh miễn phí.



Nhưng chỉ nhiêu đó chưa đủ hấp dẫn với hắn, chưa đủ để hắn cuốn vào bên trong một cuộc chiến khác nên hắn lạnh nhạt hướng về Tác Sanh nói.

“Nếu không đáp ứng?”

Tác Sanh đôi mắt trở nên phức tạp rồi thở dài nói ra: “Ta chỉ có thể g·iết ngươi mà thôi”

Phương Lâm lộ ra vẻ mặt có phần hoảng sợ, hắn như nhớ ra gì đó mà hỏi: “Ngươi đã g·iết mấy vị lão nhân rồi sao?”

“Ý ngươi là mấy g·ã đ·ầu t·rọc sao?”

Tác Sanh như tự hỏi rồi lắc đầu nói: “Ta hiện tại không đánh lại bọn họ, cũng không muốn hướng bọn họ t·ấn c·ông”

“…”

Hóa ra là đồ nhát c·hết.

Phương Lâm thầm mắng một tiếng trong đầu sau đó như nhớ tới một cái vấn đề nữa.

“Thế còn người thanh niên kia?”

“Ta cảm giác hắn rất nguy hiểm nên không dám chặn đường”

“…”

Vậy ngươi xem ta chính là dễ ăn h·iếp nên mới dám làm vậy đi!?

Phương Lâm có xúc động muốn chửi ầm lên nhưng lại nghe thấy Tác Sanh nói tiếp.

“Nhưng ta cũng đưa bọn họ vào trong ảo mộng…”

“Bọn đầu trọc thì dường như không đề nổi lên cả sát khí”

“Thanh niên cao ngạo thì đập tan ảo cảnh của ta, còn hướng về ta đuổi đánh”

Tác Sanh có phần sợ hãi nói ra.

Dừng lại một chút, tựa như lựa lời mà nói nên thanh âm của hắn có phần gượng gạo.

“Trong những người tiến vào…ngươi chính là người thích hợp nhất”

“…”

Phương Lâm tức cười mà im lặng, nhìn thật sâu về gã cự nhân trước mặt.

Thích hợp?

Ngươi rõ ràng là không có lựa chọn nên mới chọn ta.

Mẹ nó tên cự nhân c·hết tiệt, rõ là to con nhưng lại nhát c·hết.

Phương Lâm có phần tức giận mắng thầm trong lòng nhưng không có nghĩa hắn là hắn không biết dụng não.

Đây là một cái dương mưu.

Dương mưu trắng trợn.

Dù biết là một cái dương mưu nhưng đây đồng thời cũng là cơ duyên nha, một cơ duyên trời ban.

Song hắn lại tiếp tục suy nghĩ.

Hắn không muốn bị miếng bánh trời ban này làm mờ đi phán đoán, lập tức từ những gì biết được, hắn có một cảm giác lạ thường bên trong.

Hắn nhận ra miếng bánh này…

Có lẽ là một miếng bánh nằm trên bây chuột, và con chuột chính là hắn.

Nhưng lúc này hắn không có lựa chọn lui bước.

Chỉ có thể khéo léo mà tiến tới thôi.