Chương 26: Công đức (1)
“Trời cao vời vợi nhưng lại tựa như gần bên”
“…”
Đó là những gì bên trong mắt gã mộng mơ thường thấy.
Một màu xanh thâm thẫm tồn tại, tọa lạc phía trên cao, nhiều áng mây trắng xóa, đang trôi bồng bềnh đầy tự tại.
Nằm dài lên cái mặt bàn, gương mặt Phương Lâm đặt trên một cuốn sách dày cộm, đang lật ra dang dở.
Ánh mắt buồn chán của gã nhìn ra bên ngoài, nhìn về cái cây phượng vĩ đang nở ra những bông hoa đẹp nhất của cuộc đời ngắn ngủi.
Nhìn về cái nắng oi bức trên khuôn viên trường học, nơi mà chẳng có một bóng người nào đi lại vào giữa cái trưa hè.
Nhìn về căn phòng đối diện qua khuôn viên trường, nhìn về cái bóng hình cũng đang nhìn về hắn.
Đúng vậy, là đang nhìn về hắn.
Một nữ nhân xinh đẹp với gương mặt thanh trong, đôi mắt tức giận nhìn về hắn mà cau mày, chiếc môi nhỏ nhắn đang mấp máy thanh âm.
Dù cách nhau xa cả một cái khoản dài, cách nhau cả hai cái mặt kính dày tới vài xăng-ti-mét nhưng Phương Lâm vẫn nhìn ra cái khẩu hình của nàng, vẫn hiểu nàng hướng hắn nói gì.
“Học, tập trung mà học đê”
Nhưng hắn lại nhìn về nàng tựa như không biết gì cả, hướng về nàng mà nở nụ cười ngây ngô.
Ánh mắt nhu hòa nhìn về gương mặt có phần bất lực cười khổ kia, chẳng biết vì sao hắn lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
Có lẽ là yêu chăng?
Có lẽ là yêu rồi.
Hắn thì còn yêu ai ngoài Bắc Minh Hà kia chứ, chỉ là nàng dường như cũng có chút mập mờ bên trong…
Hay là do hắn tự mình ảo tưởng?
Phương Lâm cũng chẳng biết nữa, hắn cũng đã phó mặc cho cuộc đời trôi, để cho trời cao phán xử.
Dẫu sao tình duyên là không thể cưỡng cầu.
“…”
Gã có chút thẫn thờ nhìn về một cái bóng hình đang cặm cụi ghi chép.
Song, hắn ‘lại’ có một cái cảm giác.
Một cái cảm giác rằng mình không xứng với nàng.
Nàng rõ ràng cũng là đang học bên trong trường vào cái mùa hè oi bức, nhưng không phải là học lại như hắn, mà là học sớm chương trình.
Dù sao nàng cũng không phải người ‘rỗi công’ như Phương Lâm gã, mà nàng còn có một cái thân phận khác bên trong trường, phó bí thư đoàn trường.
Một cái chức vụ chỉ sau bí thư đoàn trường, chỉ sau những người trong ban giám hiệu.
Hắn với nàng làm sao cùng một cái địa vị cơ chứ.
Nếu không phải ‘nhờ ơn’ Bạch Lan thì thậm chí Minh Hà còn không biết Phương Lâm hắn là thằng chó ch*t nào.
Nghĩ tới cái tuổi đời chỉ vừa đôi mươi mà đã bắt đầu lo lắng quyền thế, rồi lại đấu tranh.
Hắn không khỏi cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Đưa mắt nhìn về gương mặt tiều tụy đang suốt ngày lắng lo ‘công việc’ để sự vụ quấn thân nên không thể chuyên tâm học hành.
Nhìn về ánh mắt có phần xác xơ khi phải học vào những ngày hè để giảm bớt áp lực thì không khỏi chua xót.
Hắn xót thay cho nàng vì không thể tận hưởng tuổi xuân chỉ một lần trong đời.
“…”
Đã có nhiều lần hắn hướng nàng thuyết giáo, kêu nàng buông bỏ, hãy sống vì chính mình một lần.
Nhưng những lần như vậy, nàng chỉ hướng hắn rồi nở nụ cười chua xót.
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng sinh ra bên trong một gia đình công chức thì cũng chưa hẳn là hạnh phúc”
Thôi thì mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Phương Lâm sinh ra bên trong một gia đình không vinh không phú, không quyền không thế thì sao biết được cái ‘khó’ của họ.
Cũng bởi vì thế nên hắn có đầy đủ tự do để làm những gì mình thích, tự do sải cánh trên đại ngàn ngút tận.
Nhưng cũng vì thế nếu lầm đường lạc lối, thì hắn sẽ rơi vào một cái vực sâu, một cái lồng giam mà vạn kiếp bất phục.
Nói chung là vì quá khác biệt nhau, vì con đường không giống nên không thể khuyên nàng nghe theo.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Hắn thì chỉ có chăng là đứng đằng sau nàng cổ vũ, hướng về nàng động viên, cho nàng một cái động lực.
Reng reng.
Bỗng dưng bên tai hắn vang lên thanh âm chuông đánh, hóa ra là từ ngoài hành lang vọng vào.
“Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi”
Thanh âm có phần mệt mỏi chậm rãi vang lên, Phương Lâm đưa mắt nhìn về nữ nhân trung niên đang mặc chiếc váy bầu đứng trên bục giảng, vươn người ngáp nhẹ một cái.
Nàng dạy tuy có đam mê nhưng thật sự môn này quá nhàm với hắn.
Bỗng dưng, nàng liếc về hắn, thanh âm lạnh nhạt quanh quẩn bên trong căn phòng.
“Tuần sau chúng ta sẽ có bài kiểm tra giữa kỳ, đề nghị các em ôn bài thật tốt”
Cũng không đợi cho sinh viên đáp lại, tiếng bước chân nàng nhanh chóng rời khỏi cửa phòng, vang vọng bên trong hành lang.
Phương Lâm có phần cười khổ, bỗng dưng bụng hắn lại kêu lên cồn cào.
Hắn không khỏi đưa tay xoa xoa, thầm mắng.
Từ ngày nhận cái ‘Thực Đạo chi pháp’ của Tác Sanh, hắn rõ ràng là đã ăn gấp hai gấp ba lần bình thường, đã thế còn không phải ăn đủ số lượng mà còn phải đủ chất.
Chỉ vừa mới qua hai ba ngày mà hắn rõ ràng đã lên hai ba cân nặng.
Những cũng may mắn là nó dồn thẳng vào cơ chứ không phải vào mỡ, nếu không thì Phương Lâm thực sự không biết tìm ai mà khóc.
Dù sao thời đại ngày nay, con người không thể chỉ có mỗi kiến thức mà còn cần cả ngoại hình, đó là lý do tại sao Phương Lâm rất thích chơi thể thao nha.
Vừa rèn luyện sức khỏe mà lại còn duy trì ‘vẻ đẹp’.
Vẻ đẹp của hắn bắt nguồn từ cái chiều cao hơn một mét tám nhưng lại chỉ có bảy mươi cân.
Rõ ràng là có một cái chỉ số sức khỏe rất tốt cùng một tạng người cân đối, đấy là chưa kể với dáng người Á châu, hắn có thể xem là một cái mức khá.
Bởi thế nếu ăn nhiều mà lên mỡ thì Phương Lâm sẽ lại xin lỗi những năm tháng luyện tập của mình, xin lỗi những ngày giảm cân cực khổ trước kia.
Nhưng mà đã đói thì phải ăn.
Bởi có thực mới vực được đạo nha.
Dù sao nếu đã dồn vào cơ bắp thì không đáng lo ngại như dồn vào mỡ.
Phương Lâm thầm tự an ủi như thế nhưng có trời mới biết cái gì nhiều quá có tốt hay không.
Gã nâng chân bước về phía thang máy, lập tức điện thoại của hắn rung lên.
Tin nhắn lại tới liên tục, gã mở lên cái màn hình, nhìn vào bên trong.
Phương Lâm vốn tưởng là của nhóm lớp học, vì thường trước bài kiểm tra giảng viên sẽ gửi tài liệu ôn tập, tránh cho sinh viên không biết phương hướng mà lần.
Tuy là không tốt nhưng tất cả là để bọn họ ra trường đúng hạn, có thể xem như ‘yêu thương’ túi tiền của học trò đi.
Nhưng mà thật ra lần này là của Bắc Minh Hà, đồng thời là của ông cậu hắn, Quách Lạc.
Từ sau cái lúc thông báo khai quật cổ mộ thành công, Phương Lâm đã nhanh chóng theo sư thầy quay về giáo hội, nhưng sau đó Lộc Đăng lão nhân lại hướng hắn mà nói.
“Thượng sư còn đang trong quá trình bế luyện quan trọng nên không thể tiếp khách, vài ngày sau con hãy quay lại”
Phương Lâm lúc đó cũng chỉ biết ậm ừ, gật đầu rời đi, không ngờ là hai ba ngày hôm sau mới nhắn lại cho gã.
Sáng nay sau khi tỉnh dậy thì Phương Lâm có mở điện thoại ra xem tin tức, mắt hắn rơi vào bên trong một dòng tin in nổi lên trên.
“KHẢO CỔ DI TÍCH BÌNH HƯNG HÒA”
Phương Lâm đọc qua thì thấy bài viết có phần sơ sài, nhưng về số liệu thì dường như có phần chính xác, chỉ là hắn có cảm giác những thứ quan trọng đều đã lược bớt.
Bài báo cáo đó cung cấp một số thông tin cơ bản kiểu…
Họ phát hiện ra đây là một di tích có từ ba mươi lăm vạn năm trước, cụ thể niên đại thì không thể xác định nhưng mà có thể nói đây là một tàn tích đang được thế giới quan tâm.
Cụ thể là những khảo cổ sư trên thế giới đều rất là hứng thú.
Chỉ là bên trong lại không đề cập tới những người tham gia khai quật, chỉ nói tới đi vào trên trong là một đoàn khảo cổ có kinh nghiệm dày dặn.
Phương Lâm đọc lấy dòng này thì có chút dở khóc dở cười, nhưng mà hắn biết, một vài sự thật không thể để cho công chúng biết rõ, nếu không thì rất dễ xảy ra nội loạn không đáng có.
Nhìn thêm một hồi thì cũng chẳng có gì chất lượng cho lắm, bởi vì cũng chẳng có hình ảnh chụp những vật bên trong, có chăng chỉ là hình ảnh từ bên ngoài vệ đường chụp vào.
Phương Lâm kéo xuống thì thấy có một công bố mới của Bộ Văn Hóa, đồng thời là của Bộ Quốc Phòng, dường như là cả hai bên đạt thành một cái ăn ý nào đó.
Bộ Quốc Phòng quyết định đặt một cái căn cứ quân sự tại đó, nhanh chóng thành lập một sư đoàn đặc biệt tới đây trấn giữ.
Đồng thời hướng về quốc tế phát ra thông cáo, di tích bên trong là của người Việt cổ nên không thể công khai đối với quốc tế.
Phương Lâm nhìn qua thì nở nụ cười nhạt, đây rõ ràng là chiếm làm của riêng nha.
Nhưng mà hắn thích.
Ai bảo lại phát hiện bên trong quốc gia của hắn chứ? Mắc cái gì ta phải hướng ngươi chia sẻ.
Dù quốc tế có lên án thì quân đoàn cũng đã được thành lập, ngươi cố tình x·âm p·hạm là hướng q·uân đ·ội khiêu khích nha.
Sau khi hắn nhìn tới cái tên người đứng đầu quân đoàn này thì gương mặt không khỏi lộ ra nụ cười khó coi.
Thượng tướng Bắc Minh Phong.
Thượng tướng?
Phương Lâm sững sờ cả một hồi lâu, bởi vì hắn thấy vị ‘cha rể tương lai’ này vẫn còn rất là trẻ.
Vốn hắn tưởng cùng lắm là đỉnh cấp tá là đã cao, không ngờ là lần này lên đến thượng tướng.
Lúc đó thì Phương Lâm hắn thực sự mới biết mình đã trèo cao rồi.
Dù là chính sách hiện tại đang trẻ hóa cán bộ nhưng lần này thực sự là có quá trẻ đi?
Nhưng cho đến khi hắn nhìn qua năm sinh thì mới lại càng hoảng hốt.
Rõ ràng là thế hệ chinh chiến sa trường nha.
Bắc Minh Phong nay đã hơn sáu mươi nhưng tóc vẫn còn đen, sóng lưng vẫn thẳng tắp lại còn vạm vỡ gấp mấy lần hắn.
Phương Lâm không khỏi hướng về vị nhạc phụ này mà nâng lên ngón cái.
Bởi lẽ cái nhan sắc đó nếu không được chăm sóc kĩ lưỡng thì thực sự là quá đỉnh.
Bởi vì ban đầu Phương Lâm cho rằng mình đã đánh giá cao lắm rồi, cho rằng Minh Phong thượng tướng chỉ vừa qua năm mươi.
Ai lại mà ngờ cơ chứ, đúng là thế sự khó lường…
Bỗng dưng điện thoại của hắn lại rung lên, đánh thức gã khỏi cái suy tư trong đầu.