Chương 23: Cổ mộ khác thường (3)
Mở ra đôi mắt đang được nhắm nghiền, Phương Lâm có chút khó khăn quan sát khung cảnh xung quanh.
Hắn không khỏi nheo lại đôi mi, nhưng dần dần đôi mắt của hắn dần trở nên thích nghi với sự thay đổi ánh sáng, hắn nhận ra mình đang đứng bên dưới một cái bầu trời trong xanh.
Nhìn áng mây phiêu bồng trên trời, hắn không khỏi có cái cảm giác tuổi thơ trở lại.
Khi mà còn rong chơi bên trên thảo nguyên rộng lớn cùng với chúng bạn.
Nhưng ngay lập tức Phương Lâm phải dẹp bỏ cái hồi ức hiện ra trong đầu, bởi vì trước mắt của hắn nào phải thảo nguyên bạt ngàn, mà là quảng trường rộng lớn.
Một cái quảng trường với đầy kín người ngồi, bọn họ kêu gào inh ỏi bên tai của hắn, tựa như lâm vào điên cuồng mà la hét.
Phương Lâm không khỏi lần nữa nhìn lại cái nơi mình đang đứng, hắn lập tức có phần hoảng hốt.
“Võ đài sao?”
Ánh mắt của hắn có phần khẩn trương quét nhìn về những con người ngồi ở trên kia, hắn nhanh chóng nhận ra hình dạng của bọn họ có phần khác biệt.
Nào phải là khác biệt về giới tính hay màu da, mà là khác biệt bọn hắn có cánh, có sừng.
Rốt cuộc đây là đâu?
Tự mình âm thầm hỏi một câu, sau đó nhìn xuống cái nền ở dưới đất, đây rõ ràng là sàn đài gạch cứng, đã phủ đầy bụi đất cùng máu tươi.
Đồng thời hắn càng có một nghi hoặc khó nói, dường như đôi chân của có phần to ra thì phải.
Không những thế mà còn trở nên cao hơn.
Chờ chút, đây có nào phải hắn.
Phương Lâm làm gì có chuyện mặc mỗi quần khố ra đường bao giờ? Đã thế cái cơ bắp cuồn cuồn này rõ ràng là còn lớn hơn các vận động viên chuyên nghiệp,
Gã không khỏi ngẩn lại, nhìn lên đôi bàn tay to tướng của mình, mau chóng nhận ra cái bàn tay trước kia của mình chỉ có bằng một phần mười của nó thôi.
Đây rõ ràng là thân xác của một tên cự nhân nha.
Một cự nhân da đen.
“…”
Phương Lâm có chút dở khóc dở cười, dù hắn đã đọc bao nhiêu bộ truyện tiên hiệp nhưng không thể tin được là hắn lại xuyên qua một cái nhân vật như thế.
Ngước mắt nhìn lên trời cao mà nở nụ cười khổ.
“Ngươi tính để cho ta thực sự đi l·ên đ·ỉnh nhân sinh bằng cái nhân dạng này sao?”
Nhưng không đợi hắn bình tâm, lập tức một thanh âm đùng đùng vang lên phía trước mặt.
Phương Lâm cúi đầu, nhìn về trước mắt thì thấy đây là một gã nhân loại to lớn, đang hướng về hắn ngoắc tay.
Gương mặt của hắn tràn đầy tự tin, đang xoay khớp đôi vai lộ ra những sợi cơ li ti bên dưới, đồng thời nhảy lên nhảy xuống trên sàn cứng, nhìn về Phương Lâm nghiêng đầu.
Đây là hướng ta khiêu chiến đi.
Phương Lâm không khỏi có chút hứng thú, nở nụ cười lạnh.
Đừng nhìn hắn ngày thường cười đùa nhưng thực ra bên trong luôn tuôn chảy lấy dòng máu chiến binh.
Một dòng máu nóng, chảy rực bên trong cơ thể, một dòng máu, không cho phép bất kỳ ai coi thường hắn.
Một dòng máu tiên rồng song hành tồn tại từ hàng ngàn năm trước, một dòng máu đã bất khuất trong cả ngàn năm chiến hỏa.
Một dòng máu đã g·iết đến địch nhân kh·iếp sợ, dùng máu của những kẻ ngoại xâm mà viết lên trang sử của dân tộc.
Đế chế Đại Việt.
Phương Lâm với đôi mắt rực lửa, tràn đầy chiến ý nhìn về gã cự nhân trước mặt, nâng lên đôi tay cơ bắp hướng về đối phương, tạo ra thủ thế.
Gã cự nhân như nhìn ra chiến ý của hắn, gương mặt trung hậu hướng về Phương Lâm nở ra nụ cười điên cuồng.
Hắn cũng như Phương Lâm, một kẻ cuồng chiến.
Tốc hành lao thẳng về nhau, Phương Lâm nhanh chóng tung ra một quyền đánh về mạn sườn trái của hắn.
Gã cự nhân nhanh chóng né qua, tay trái nhắm thẳng về gương mặt Phương Lâm mà đấm tạt, đồng thời xoay người chuẩn bị tung quyền thứ hai.
Phương Lâm nhìn hắn tung đòn thì nở nụ cười lạnh, cái trò này hắn đã dùng qua cả trăm lần rồi.
Nhanh chóng cúi đầu lách đi, Phương Lâm nâng lên tay trái nhằm vào cằm của đối phương mà cường công, đồng thời vai phải lùi nhẹ về phía sau, chuẩn bị cho một đấm thẳng vào chấn thủy.
Gã cự nhân như nhìn ra ý đồ Phương Lâm, nhanh chóng gạt tay đánh văng tay của hắn, nghiêng người mạnh về phía sau, nâng lên chân trái tạo ra một cước đạp thẳng.
Phương Lâm đấm một đòn hụt nên mất đi đại thế, vội vàng lui về phía sau nhưng do trọng lượng cơ thể quá nặng, hắn vẫn chưa thích nghi với cơ thể nên lập tức trúng đòn.
Đùng.
Phương Lâm trực tiếp văng ra khỏi sàn đấu, còn tính đứng lên đánh tiếp thì bên tai vang lên thanh âm của trọng tài.
Gương mặt có phần cười khổ của hắn nhìn về gã cự nhân đang cao ngạo ngẩn đầu.
Tên đó rõ ràng là đang đắm chìm bên trong vinh quang nha.
Bỗng dưng bên tai của hắn, vang lên thanh âm thủ thỉ.
Tựa như một tiếng khóc, một tiếng khóc đầy đau thương.
Tựa như xót xa, luyến tiếc một điều gì đó.
Tựa như đau khổ đến cùng cực, không khỏi khiến có một nỗi đau không tên.
“…”
Phương Lâm vốn cho rằng mình ‘tẩu hỏa nhập ma’ rồi, nhưng sự đời lại khác.
Gã cũng tưởng rằng mình đã xuyên qua một thế giới khác, nhưng dường như hắn lại sai.
Bởi vì hắn thấy cái khung cảnh võ đài đang chậm rãi bị xé nát, bóng đen tối thượng lại trở về xung quanh.
Bao phủ lấy hắn là một cái không gian, không gian trống rỗng tối đen không một ánh đèn.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy gặp cái khoảng không này lại vui đến thế.
Đương nhiên là phải vui rồi, điều đó ý nghĩa rằng hắn còn chưa c·hết.
Ta còn sống nha.
Hắn là một kẻ cực kì yêu đời, lạc quan mà sống nên đương nhiên là cực kì vui mừng khi còn sống rồi.
Phương Lâm không khỏi cười lên thành tiếng, bỗng nhiên trước mắt của hắn lại xuất hiện ánh sáng.
Gã vội vàng nâng chân bước tới, thầm cầu mong cho hắn tìm được Lộc Đăng lão nhân đi.
Hắn quá mệt mỏi rồi, chơi với các thế lực tâm linh làm hắn chưa kịp hưởng lấy công đức mà đã đau tim mà c·hết mất thôi.
Nhưng dường như trời cao không nghe thấy cầu mong của hắn, cho hắn vẫn xuất hiện bên trong cái thế giới ấy.
Vẫn là gã cự nhân đang chiến đấu, vẫn là những nhân loại có sừng có cánh đó.
Nhưng lần này…
Là trên một chiến trường.
Phương Lâm ngơ ngác quan sát cái chiến trường rộng lớn này, hắn thấy máu tươi đang đổ ra khắp nơi, chẳng khác gì tu la đạo tràng.
Nhìn qua những người sống sót đang rải rác thu gom tử thi, hắn thấy nước mắt rơi trên gương mặt của họ.
Thấy sự điên cuồng bên trong ánh mắt.
Hắn càng cảm thấy sát khí bao phủ bên trong trái tim của mình, có cái cảm giác muốn cầm lên binh khí mà hướng về địch nhân g·iết sạch.
Giết sạch bọn chúng để thủ hộ đồng tộc.
Hắn chẳng biết tại sao mình lại nổi lên cảm giác đó, một cảm giác ưu thương, đau lòng đến lạ.
Tựa như đây là những người chí thân của hắn, đang bị địch nhân g·iết c·hết.
Phương Lâm nhìn lại thì thấy bản thân đang đứng bên trên chiến tuyến, dường như đây là đợt tiến công của hắn.
Trong lúc hắn còn không biết địch nhân là ai thì trước mắt của hắn hiện ra những con mắt xoay tròn.
Những con mắt được bao bọc bên trong những cái đường tròn xoay quanh, hướng về bọn hắn mà phát ra làn sóng.
Nhìn cái mảng không gian đang bị bẻ cong, bỗng dưng trong đầu hắn hiện ra những câu nói kì lạ.
Nhưng hắn có cảm giác là mình hiểu cái ngôn ngữ này.
“Sinh vật hạ đẳng còn dám hướng thượng huyền thần t·ấn c·ông?”
“Các ngươi còn không quy phục thì đừng trách chúng ta d·iệt c·hủng”
Phương Lâm ngẩn người, nhìn lên những con mắt đang cao cao tại thượng ở phía trên đó.
Bỗng dưng cả người hắn run lên, hắn nhớ ra rồi.
Cự nhân, những người không đầu, không thân, những kẻ có cánh có sừng, tất cả đều tồn tại bên trong bức tường đại sảnh.
Ngay cả những con mắt quái lạ kia, bọn chúng đều được khắc lên bên trên.
Đầu óc của hắn nhanh chóng xoay chuyển, hóa ra những cái hình đó đại diện cho trận chiến này sao?
Nhưng có vài điều hắn còn thắc mắc, chỉ có điều những kẻ tự xưng là thượng huyền thần không cho hắn một cái thời gian.
Ngay lập tức Phương Lâm cảm nhận được cái sát cơ bàng bạc, một cái nguy hiểm nổi lên bên trong tâm trí, gã vội vàng nhảy qua vị trí kế bên.
Ngay vị trí hắn vừa đứng lập tức xuất hiện một thanh đại kiếm từ trên trời giáng xuống, hắn chưa kịp thở phù một cái, đã vội lăn người về phía trước, né tiếp một cái sát cơ khác.
Phương Lâm may mắn thoát c·hết nhưng không có nghĩa là đồng bạn của hắn cũng vậy.
Những thanh đại kiếm từ trên trời rơi xuống, cắm thẳng vào bên trong cơ thể bọn họ, như xuyên qua thân xác mà cắm sâu xuống lồng đất.
Thượng huyền thần cao ngạo nhìn xuống chúng sinh, lần nữa phát ra sóng âm lạnh lùng: “C·hết hết đi”
Khói bụi từ trong thiên không lao tới, hình thành những c·ơn l·ốc x·oáy cao đến vạn trượng.
Gió lớn hóa thành những thanh kiếm vô hình cắt qua cơ thể.
Đại địa dần trở nên nứt nẻ, đang dần có xu hướng trở về sụp đổ.
Dung nham phun ra từ những ngọn núi cao lớn hùng vĩ, nhiệt độ như nung chảy cơ thể của hắn.
Phương Lâm nhìn về khung cảnh xung quanh, không khỏi nổi lên cái cảm giác bất lực, tựa như dùng sức phàm nhân mà chống lại thượng thiên chí cao.
Nhưng hắn chẳng biết vì sao, hắn lại không muốn buông bỏ, hoặc nói.
Hắn không được phép buông bỏ.
Gã quay người về sau, nhìn lấy những ‘tộc nhân’ của ‘mình’ Phương Lâm cảm thấy một cỗ đau thương bàng bạc đang trào dâng.
Một luồng sát cơ nổi lên bên trong ánh mắt, mắt hắn dần trở nên đỏ lên.
Đỏ lên không những đôi mắt của những người xót lại, mà còn là cả một mảnh chiến trường đang để huyết tanh bao phủ.
Huyết dịch bên trong hắn đang trở nên sôi sục như cổ vũ cho sát khí bao phủ trái tim.
Hắn tựa như điên cuồng mà rống lên với những con mắt trên cao.
Lao thẳng về một con mắt gần đó, cánh tay to lớn đấm thẳng vào những cái đường tròn bên trên.
Hắn như lâm vào điên cuồng, mất đi lý trí mà dùng tất cả thủ đoạn của bản thân.
Đùng, đùng, đùng.
Đánh ngươi không vỡ thì ta cắn.
Liên tục đấm đến chảy máu nhưng tựa như hắn không thấy đau, trong khi ‘con mắt’ phản công bằng cách tách cái đường tròn làm đôi, hóa thành những binh khí.
Xem như trường đao mà chém ngang về cổ Phương Lâm.
Chẳng hiểu hắn nghĩ gì mà nở nụ cười lạnh, nhô đầu ra há miệng, lộ ra hàm răng sắc bén cắn về thanh đao chém ngang.
Cách.
Thanh âm kim loại bể nát, hóa ra là hắn dùng răng chụp lại thanh kiếm, đồng thời cắn nát nó.
Vụt.
Phương Lâm đưa ra đôi tay to lớn về phía sau, bỗng dưng từ trong đất cát phía dưới mặt đất bay lên một cây rìu to lớn.
Đại rìu của hắn.
Bịch.
Cầm lấy chiếc rìu trong tay, hắn có cảm giác nhẹ bẫng kì lạ.
Tựa như lông chim cũng chỉ thế này mà thôi, cái cảm giác tự tin trào lên trong ánh mắt.
Gã điên cuồng cầm rìu chặt về con mắt đã mất đi sự phòng thủ, hắn nhìn ra sự khó tin trong ánh nhìn của nó.
Đồng thời, còn có một sự sợ hãi được dấu kín.
Bỗng dưng hắn có một cái cảm giác gì đó, tựa như là chinh phục.
Một loại huyết dịch bắn lên gương mặt, nhưng hắn lại chẳng hề để tâm, tiếp tục nâng rìu chặt xuống.
Cho đến khi có một cái giác nguy hiểm khác hắn mới ngừng tay lại, liếc mắt nhìn về một cái ‘thượng huyền thần’ khác, nở nụ cười lạnh, tung người lao tới.