Chương 22: Cổ mộ khác thường (2)
Đưa mắt nhìn về cái quan tài không một hư hại nằm yên phía trước, tâm tư của hắn trở nên dậy sóng.
Kí ức như từ trong sương mù tái hiện, bên tai vẫn còn văng vẳng lấy một cái thanh âm chỉ cách đây có một đêm.
Tề Kinh rõ ràng là đã đập bể cái quan tài nên mới phá giải phong ấn cho thượng cổ ma hồn.
Nhưng tại sao…
Cái quan tài đặt ở trước mắt…
Lại không có một vết hư hại.
Từng luồng suy nghĩ hiện ra như tự hù dọa bản thân, Phương Lâm có một cái cảm giác như là đoàn người nơi đây đã rơi vào bên trong một cái âm mưu to lớn.
Hắn có cảm giác hít thở càng trở nên khó khăn, thanh âm ồ ồ từ trong khoang miệng phát ra.
Nhịp tim của hắn dần trở nên nhanh hơn, thậm chí còn có một cái ảo giác như nó đang muốn phá tan lồng ngực thoát ra.
Phương Lâm thậm chí là không thể cản lấy những luồng suy nghĩ đang lặp lại liên tục trong đầu, hắn sợ hãi chân lùi bước về sau.
“Xong, xong ta rồi”
Tâm tư tiêu cực của hắn nổi lên, song hắn vì lui bước về sau mà ngã ra khoảng không.
Bịch, bịch, bịch.
Một chuỗi thanh âm va đập vang lên, Phương Lâm té từ trên bậc cao nhất xuống, ít nhất là cũng ba bốn mét.
Hắn lộn lấy vài vòng phía trên bậc thềm, rồi cái mông dày đập lên mặt đất.
Cũng chẳng quan tâm thương tích của mình, Phương Lâm với gương mặt tái mét, nâng lên cánh tay run rẩy chỉ về quan tài trên không mà ú ớ gì đó.
Tựa như hắn bị tước đi khả năng ngôn ngữ của mình.
Nhận thấy tình trạng của mình, hắn cố gắng trấn định, một tay đặt lên ngực, mặc kệ những ánh nhìn mà cố gắng hít vào những hơi thật sâu, rồi thở ra những thanh âm ồ ồ.
Có vẻ như biện pháp đã trở nên hữu hiệu, thanh âm ngắt quãng của Phương Lâm chậm rãi vang lên: “Quan tài…quan tài…”
Đôi mắt của hắn nhìn về Lộc Đăng lão nhân đã tiến tới cạnh bên, sợ hãi nói ra.
“Nguyên vẹn”
Cùng lúc đó, Thanh Tà chẳng biết đã đứng trên bục cao từ lúc nào, thanh âm cũng lạnh lùng vang lên.
“Cái gì!?”
Lộc Đăng nguyên lão vốn đang trầm tư thì phát ra thanh âm khó tin, lần này đến lão cũng có chút sợ hãi mà suy nghĩ.
Tất cả mọi người ở đây có chút không rõ, gương mặt mịt mờ như lạc vào sương mù, đồng dạng có một câu hỏi trong đầu: “Quan tài nguyên vẹn thì sao chứ?”
“Mọi người ở đây là vì khảo cổ nha, phải nguyên vẹn thì mới dễ bề làm việc chứ.”
Đương nhiên là tất cả mọi người đều không biết lý do thật sự của việc Phật môn tu sĩ xuất hiện bên trong cổ mộ.
Bọn họ chỉ âm thầm cho rằng cổ mộ liên quan gì đó tới Phật giáo, nên mới xuất hiện những vị cao tăng này thôi.
Tin tức quan trọng luôn chỉ dành cho một vài cá nhân được biết, có lẽ sự xuất hiện của Bắc Minh Phong cũng là để đảm bảo cho tin tức đó không bị tiết lộ với truyền thông.
Đương nhiên về phần Phương Lâm chính là ngoại lệ.
Hắn là một trong những người biết được quan tài nguyên vẹn là chuyện bất thường, nó phải bể nát thì mới đúng với tin tức nhận được.
Bởi vì Phật môn từ miệng Tề Kinh mà biết tới cổ mộ.
Chính gã Tề Kinh là người đã giải thoát cho thượng cổ ma hồn, đồng thời chính hắn là người khai quật cả cái ngôi mộ cổ này.
Đoàn người khảo cổ làm sao biết được, con đường tăm tối ban nãy mà họ đi qua là do một đám trộm mộ làm nên.
Bọn họ làm sao biết được cái nhiệm vụ khảo cổ chỉ là bình phong che mắt thế nhân.
Thực chất ‘nhiệm vụ’ là từ bên trong mộ cổ tìm ra sự liên quan tới Thiên Ma đi?
Trong lúc Phương Lâm đang thầm đắc ý với những suy nghĩ của mình, hắn tự cho rằng mình biết được mục đích tối cao của chuyến đi này.
Thì thực ra, hắn chẳng biết cái mẹ gì hết.
Mục đích của Phật môn trong chuyến đi này thực ra là…
Cứu tỉnh thượng sư đang chìm trong hôn mê.
Phương Lâm cũng giống như những người ở đây, bọn hắn đều cho rằng mình là nhân vật chính cho đến khi vở kịch thực sự được hạ màn.
Phương Lâm nhanh chóng gạt bỏ những đắc ý bên trong, cố gắng bình ổn lại tâm tình dậy sóng.
Hắn rời bỏ những suy nghĩ miên man mà hướng mắt nhìn về Thanh Tà ở phía trên cao, liên tưởng tới một cái khả năng.
Đó chính là Tề Kinh đã khai quật một cái cổ mộ khác.
Vậy…
Đây có phải là một cái cổ mộ khác chăng?
Cái luồng suy nghĩ này không chỉ nỗi lên trong đầu của hắn mà còn bốn người khác, đồng thời Phương Lâm lại có một cái nghi hoặc khác.
Đó là tại sao gã thanh niên kia cũng nói ra được cái từ khóa đó.
Chẳng lẽ…hắn cũng là người trong Phật môn?
Vì giới hạn địa vị nên tin tức Phương Lâm nhận được là có hạn, hắn không thể hoàn toàn suy đoán được những thứ sâu xa.
Duy chỉ có vị nguyên lão gần đó mới biết được địa vị xác thực của nam thanh niên mặc chiếc áo da đen này thôi.
Phương Lâm tự cho rằng mình đã đoán đúng nên cũng nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ đó, hắn mới nghĩ tới một cái vấn đề khác.
Đó là vì sao Thiên Ma lại ngăn cản bọn hắn khai quật cái ngôi mộ cổ này, phải chăng thì bên trong cổ mộ này đang cất giấu một cái huyền cơ khác?
Nhưng mà trước mắt thì hình như bọn họ đã tìm nhầm sang một cái cổ mộ khác rồi…
“…”
Rõ ràng là trước khi tiến vào trong này, bọn họ rõ ràng là có so sánh địa thế từ hai tấm bản đồ mà?
Như vậy, chẳng lẽ là phần nghĩa trang này có hai ngôi mộ cổ nằm liền kề nhau.
Trong lúc Phương Lâm đang âm thầm suy đoán thì Thanh Tà đứng ở phía trên đã bắt đầu động thủ, đôi mắt lạnh lùng nâng tay đẩy nắp quan tài.
Ba vị khảo cổ sư còn muốn hướng hắn ngăn cản, thì lập tức bị tiếng quát của gã làm cho chấn kinh.
“Câm miệng!”
Vốn ánh nhìn đang bị Phương Lâm thu hút, thì khi thanh âm cao ngạo đó vang lên thì đã lập tức được toàn trường chú ý.
Tiếng hét làm cho Phương Lâm giật mình, hắn có chút lo lắng nhìn về hai vị quân nhân vẫn đang đứng cách đó không xa.
Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của hắn.
Hai vị quân nhân vẫn đứng im tại chỗ tựa như không có gì xảy ra.
Phương Lâm lập tức có cảm giác bất thường ở tại nơi đây.
Từ cử chỉ của Thanh Tà, Phương Lâm không khỏi âm thầm đánh giá lại hắn, chẳng lẽ địa vị thanh niên này có phần bất phàm?
Nhưng chẳng lẽ gã lại không đoán được đây là một phần cổ mộ khác?
Nếu là cổ mộ khác thì tam đại khảo cổ sư trên kia mới là người có tiếng nói lớn nhất nha.
Chẳng lẽ Phương Lâm ta lại suy đoán sai sao?
Vậy phải chăng cuộc họp ban nãy là vì có ai đó nhận ra sự khác thường này?
Nhưng dù gì thì đây cũng là cổ mộ ngàn năm đấy?
Cớ sao lại để cho một thanh niên đôi mươi thích làm gì thì làm?
Cổ mộ ngàn năm thì kiểu gì chẳng thành di tích quốc gia, chẳng lẽ địa vị của gã Thanh Tà này lớn đến mức độ đó sao?
Phương Lâm với đôi mắt mịt mờ, hắn thực sự không thể tìm ra được đáp án cho cái câu hỏi này.
Vốn đang rơi vào khó hiểu thì không ngờ hành động tiếp theo của Thanh Tà lại làm hắn chấn kinh.
Gã đạp văng cái nắp quan tài rồi nhảy vào bên trong.
“Cái l*n gì vậy?”
Đã thế nắp quan tài còn tự động bay lên rồi đóng lại.
“…”
Phương Lâm thực sự là đã cạn ngôn, hắn cảm thấy chuỗi ngày của mình cùng với Bạch Lan vốn đã rất điên rồi cho đến khi nhìn thấy những chuyện trong ngày hôm nay.
Rõ là tiểu vu gặp đại vu.
Song, trong lúc Phương Lâm chú ý về sự biến mất của Thanh Tà thì Lộc Đăng lão nhân lại như nhìn ra gì đó, tung người nhảy lên trên bục cao, lần nữa đá văng cái nắp quan tài.
“…”
Phương Lâm ngơ ngác, cũng không chủ ý tới Minh Hà đang đỡ mình dậy, gương mặt nở ra nụ cười thực sự khó coi.
“Ít ra cũng phải tôn trọng với cổ mộ nha?”
Sau khi Lộc Đăng lão nhân nhảy vào thì hai vị đại sư còn lại cũng tung người nhảy theo.
Phương Lâm thấy thế thì vội vàng chạy lên, nhìn về cái quan tài lần nữa đóng kín.
Hắn quyết định không học hư theo Thanh Tà cùng lão nhân mà đôi tay chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện nắp quan tài không hề xê xích mẩy may.
“Cứng, sao lại cứng thế này.”
Cả ngươi cũng muốn cản ta sao? Phương Lâm tức giận hét lên một tiếng, chân đá về nắp quan tài.
Bỗng dưng nắp quan tài bật ra.
“…”
Mẹ kiếp cái nắp thích ngược.
Hắn chửi ầm một tiếng rồi thò đầu nhìn vào bên trong.
Trước mắt của hắn rõ ràng là một đường ống tăm tối chứ nào có cái gì gọi là tử thi.
Nhưng mà tại sao nắp quan tài lại có khả năng tự động đóng lại nhỉ?
Không kịp cho Phương Lâm tự hỏi, cái nắp quan tài lại tự động bay lên tựa như sắp đóng lại.
Hắn vội vàng leo lên thành quan tài, nhìn xuống cái đường ống thâm sâu tăm tối không thấy được đầu bên kia.
Mắt thấy cái nắp này bay lên sắp sửa đóng lại lần nữa, gã cắn răng nhảy xuống.
Phương Lâm nhảy xuống không phải là vì hắn muốn vào bên trong, mà là vì hắn có cảm giác ở bên ngoài không hề an toàn.
Cái cảm giác này đã tồn tại từ lúc hắn bước vào bên trong đại sảnh, nhất là khi Thanh Tà đá văng cái nắp phía trên ra.
Hắn càng có cảm giác chỉ cần ở lại đại sảnh thêm một tí nữa là ‘đại nạn’ của bản thân sẽ tới.
“…”
Hắn càng không phải không muốn leo ra khỏi hố sâu, nhưng hắn từ nguyên lão biết được một tin tức đáng sợ.
“Thiên Ma vẫn còn đang lởn vởn ngoài kia”
Bởi thế hắn mà leo lên hố sâu là sẽ lại đối mặt với gã Thiên Ma ấy mất.
Đừng quên tên đó là một kẻ cực kỳ gian xảo, lại còn hung ác đến cùng cực.
Người khác rời đi có lẽ không sao chứ hắn mà bước ra có khi là đại họa lâm đầu…
Bởi vì cái trang phục hắn mặc.
Nên hắn đành phải cắn răng nhảy xuống, ít ra là bên dưới còn có hai vị đại sư cùng một vị nguyên lão cao thâm bảo vệ.
“Xem qua tên Thanh Tà kia cũng không phải người xấu, ắt hẳn sẽ không hướng ta t·ấn c·ông nha.”
Phương Lâm tự ảo tưởng một tí rồi âm thầm cho rằng hắn đi xuống sẽ an toàn cao hơn là độc hành bước ra.
Dù sao nguy hiểm chưa xuất hiện thì bên cạnh Lộc Đăng nguyên lão là an toàn nhất.
Phương Lâm suy tính được mất một hồi bên trong cái không gian tăm tối, đến khi hắn kết thúc những luồng ý định của mình là lúc hắn thấy được ánh sáng le lói phương xa.
Nói thì lâu chứ diễn ra có lẽ chỉ trong vòng vài ba hô hấp.
“Cuối cùng cũng tới nơi”
Thầm nói trong lòng, Phương Lâm nheo mắt do chưa kịp thích nghi với ánh sáng.
Dần dần hắn càng thấy rõ, trước mắt là một con đường được lót gạch men trên sàn, trên tường là những hạt minh châu to lớn, sáng đèn.
“Má, cái đống này mà đem bán thì ta giàu to.”
Phương Lâm đôi mắt sáng rực, có chút xúc động muốn tháo những hạt châu to lớn đem đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là buông bỏ ý định.
Hắn có cảm giác thay vì tốn thời gian ở đây thì nên tìm Lộc Đăng lão nhân trước, dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn tiền tài.
Gã men theo con đường này, cứ tiếp tục đi thẳng, được vài ba bước chân thì bỗng dưng sau lưng của hắn vang lên một cái thanh âm kì lạ.
Hắn xoay người ra sau thì thấy khoảng không trống rỗng, làm gì còn có con đường nào.
Tựa như tất cả những gì nãy giờ chỉ là ảo giác.
Mọi thứ cứ như trở lại cái lúc Phương Lâm ngẩn ngơ bước lên bậc thềm.
Dù sao đã quá quen với việc này rồi, kể từ cái lúc gặp phải Bạch Lan đã vậy nên hắn cũng không cảm thấy quá là sợ hãi bóng tối.
Gã tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Lúc này trước mắt hắn là một cái ngã rẽ… trong lúc Phương Lâm đang phân vân không biết nên sang trái hay phải thì bên tai vang lên một cái thanh âm.
“Nói cho ta nghe?”
“Sao ngươi dám chắc mình khác biệt bên trong chúng nhân?”
“Sao ngươi dám tin mình sẽ thành công hơn những kẻ đồng trang lứa?”
Lời thì thầm này vang vọng bên tai nhưng rõ ràng là không hề có một ai ở đây.
Phương Lâm nổi sởn cả gai óc, vội hét âm lên.
“D*t mẹ, mày nhớ tao đấyyy”
Hắn đúng là không sợ bóng tối nhưng đâu có nghĩa là hắn không sợ những thực thể tâm linh.
Gã nhắm mắt chọn bừa, đồng thời trong lòng thầm hướng trời cao van xin, cũng không quên co giò bỏ chạy.
Gã chạy nghiêng về phía bên phải vì có cảm giác bên đó mới là đường ‘ra’.
Nhưng chạy được vài bước thì trước mặt hắn là một cái cánh cửa được làm bằng gỗ.
Không cho gã cơ hội lựa chọn có mở hay không thì bên tai lại vang lên thanh âm đó lần nữa, như kiểu chỉ cần gã dừng lại là nó sẽ hối thúc gã đi.
Gã rút hết dũng khí, vặn tay nắm cửa, rồi đẩy nhẹ ra.
Bên trong thì rõ ràng cũng là bóng tối vĩnh hằng chứ nào phải ánh sáng chờ đợi.
Phương Lâm cũng không hề thất vọng vì rõ ràng là gã làm đ*o gì hi vọng vào cánh cửa sẽ dẫn gã trở lên mặt đất, mà quay về căn phòng đơn sơ kia.
Nhưng theo bản năng gã vẫn quay đầu về sau để nhìn về con đường mình đã chạy qua, thì y như gã đoán.
Bóng tối đã phá bỏ hết những kiến trúc vừa rồi, để lại một khoảng không trống rỗng.
Trước mắt và sau lưng của hắn đều rơi vào tối tăm, gã nghĩ kiếp số của mình đã đến nên đành chấp nhận số phận.
“Nếu con c·hết thì xin cho con được chuyển kiếp tu tiênnnn”
Phương Lâm hét lên một tiếng rồi nhắm mắt tông thẳng vào bên trong bóng tối, bỗng dưng dưới đôi mắt nhắm nghiền, hắn cảm thấy có phần nào khó chịu.
Tựa như đứng giữa khuôn viên trường học lúc đỉnh trưa mà nhắm lại đôi mắt lại.