Chương 21: Cổ mộ khác thường (1)
Lần nữa lại đứng dưới cái nắng nóng oi bức, nhưng lần này không khí bên trong đoàn người có vẻ thoải mái hơn lúc trước.
Bởi lẽ, lúc này là bên trên đã duyệt cho mọi người tiến vào bên trong cổ mộ khai quật.
Với cái tâm thế khẩn trương, mong chờ như thế thì làm gì còn chỗ cho sự cáu giận nữa chứ.
Họ chỉ hướng về một cái tương lai, một cái tương lai ‘sáng rực’ bên dưới hố sâu tăm tối.
Suy nghĩ hiện lên trong đầu Phương Lâm đồng thời cũng hiện ra trong đầu đa phần mọi người, hắn không khỏi nở nụ cười nhạt, nhìn một vòng về đoàn người hiện tại.
Tuy nhân số đã giảm đi một vài người do vài nguyên do khách quan nhưng vẫn không nhìn ra được sự khác biệt lớn, vẫn gần cả hai mươi người bước vào hố sâu.
Trong đó có bốn người mặc lấy đạo bào, còn lại mười sáu người mặc lấy thường phục.
Bên trong những vị mặc lấy thường phục thì có hai người mặc cái trang phục giống nhau, đi ở hàng đầu tiên.
Trang phục quân nhân với thiết kế ‘rằn ri’ nổi bật bên dưới trời nắng, trên tay bọn họ là hai khẩu AK, nghiêm túc nhìn vào bên trong, thủ thế sẵn sàng như tập kích quân địch.
Lúc này Phương Lâm cũng chính thức xác thực được cái suy nghĩ hiện lên trong đầu mình sáng nay.
Chính quyền thực sự biết tới những sự kiện tâm linh nha.
Ngoài ra, đi ở phía sau là một lão niên với làn da có phần nhợt nhạt, nhưng cái sóng lưng vẫn rất thẳng tắp mà đứng, mái tóc bạc có phần hói đi cũng rất thu hút ánh nhìn.
Nhưng cái thực sự thu hút chính là cái balo nhìn qua có phần dọa người sau vai của lão, nó thậm chí to gấp đôi cái lưng của ông ấy.
Phương Lâm thực sự không biết bên trong cất chứa cái gì mà to lớn đến thế, hắn còn có sự hoài nghi với độ tuổi đó thì lão có mang nó nỗi hay không nữa.
Đi song song với lão là một vị lão niên với cái đầu sáng bóng, chiếc áo cà sa nổi bật bên dưới trời quang với đôi mắt nhắm nghiền.
Lộc Đăng lão nhân.
Phía sau lưng lão là hàng thứ ba của đoàn người, hai vị đại sư của giáo hội bước đi song song.
Xuyên Hải cùng với Quách Lạc.
Tuyên Cương đại sư vì đã b·ất t·ỉnh nên đã được đưa quay về xe, đang chờ giáo hội tới rước về dưỡng thương.
Hàng bốn là vài vị khảo cổ sư Phương Lâm không hề nhận biết, nhìn qua thì bọn đang hắn rất vui vẻ mà trò chuyện.
Còn hắn thì di chuyển ở hàng thứ năm, sau lưng là hàng cuối cùng với một thân ảnh mặc chiếc áo da độc hành.
Thanh Tà, người sẽ thế chỗ Thanh Liên tiến về hố sâu.
Còn về Thanh Liên kia thì đã ngất đi, đã được đưa về bệnh viện gần đó.
Thanh Tà, Thanh Liên vốn là anh em thân sinh trong cùng gia đình nên cũng phát sinh dị nghị gì cả.
Chỉ là bên trong mỗi người thì khó lòng mà nói.
Quay trở lại với hắn, Phương Lâm cũng đang có rất nhiều nghi hoặc cần giải đáp đây.
Kế bên hắn rõ ràng là Bắc Minh Hà cũng phụ thân của nàng, hắn chính là không hiểu nên hướng nàng hỏi nhỏ.
“Tại sao ngươi lại theo ta vào?”
Không hỏi thì thôi, hắn vừa hỏi thì như chọc nàng nổi giận, một cái bàn tay mạnh mẽ chạm vào vai hắn, thanh âm có phần khó chịu nói.
“Cậu vào được thì tại sao tôi không?”
Bị câu hỏi ngược của nàng làm cho Phương Lâm có phần nghẹn họng, hắn nở nụ cười khó coi tự mình trả lời trong đầu.
“Ta chính là người được chọn nha, một sinh viên như nàng thì theo vào làm gì”
Nhưng có cho tiền hắn cũng không dám hướng nàng nói ra, không không vô cớ bị nàng giận thì lại mệt mỏi.
Gã chỉ đành âm thầm cầu mong là không có chuyện gì xảy ra, nếu không hắn thật phải tán mạng mà để nàng an toàn.
Dù sao…hắn cũng không mong muốn nàng gặp chuyện.
Song đồng thời hắn nhìn về vị trung niên cạnh bên, có phần khẩn trương mà nghĩ lại những lời ban nãy Minh Hà kể.
Rõ ràng cha nàng chính là thứ trưởng bộ quốc phòng, Bắc Minh Phong.
Chưa bao giờ Phương Lâm lại đứng gần một thứ trưởng như thế này cả.
Đặc biệt là một thứ trưởng có quyền cao chức trọng như thế nên hắn có chút khẩn trương, mà thả chậm cước bộ, nhìn cái bóng lưng ấy.
“Ta thực là leo cao à nha”
Tự nói thầm một tiếng, Phương Lâm nhìn qua đoàn người đã bước đầu đi xuống hố sâu.
Hắn thầm hét lên trong lòng.
“Tương lai tươi sáng phải chờ ta, ta tới đây ha ha ha”
Bóng hình đoàn người dần dần biến mất trước cái ánh mắt của hắn, Phương Lâm chân bước vào bên trong hố sâu tối tăm.
Song hắn thấy mọi người dần bật lên đèn pin cầm tay, đèn pha trên nón bảo hộ.
Ánh sáng màu trắng soi rực cái đường mòn tăm tối.
Phương Lâm nhìn về trước mắt rồi nhìn qua cạnh bên, tựa như tìm kiếm những gì đặc biệt.
Nhưng làm cái mẹ gì có, chỉ thấy hai bên là những đất cát tầm thường cùng với cỏ dại bên dưới lòng đất.
Hắn thầm mắng một tiếng sau đó nhìn xuống dưới chân.
Đường đi có phần dốc xuống hơi quá, nên trên vòng hai mỗi người, đều có một cái đai lưng thắt qua, tựa như ai đó ngã thì sẽ được trọng lượng to lớn của đoàn người giữ lại.
Về phần cái đường mòn này…
Chính là do đám ‘công thần’ Tề Kinh làm ra.
Bọn họ cũng thật là phí hết tâm tư mới mở ra được con đường này.
Tưởng rằng im lặng phát tài nhưng mà nào ngờ…
Chưa hưởng được ‘tài phú’ thì đã bị Tề Kinh tâm ngoan thủ lạt, hạ tay g·iết sạch.
Bây giờ con đường này là những bậc thang dẫn hắn đến thành công nha.
Cười thầm là thế nhưng Phương Lâm không khỏi thở dài cho số phận Tề Kinh.
Gã cũng chẳng thể độc chiếm được ‘tài phú’ nào cả mà ngược lại còn bị ma hồn chiếm cứ thân xác nên vỡ nát thần hồn.
Nhẽ ra sinh linh sau khi c·hết, linh hồn có khả năng tiến nhập luân hồi…
Nhưng Tề Kinh thì đã bị thôn phệ cả phần hồn đi…
Không có hồn phách thì sao tiến nhập luân hồi? Không nhập luân hồi thì làm gì có kiếp sau…
Quả là ác giả ác báo…
Phương Lâm không khỏi xoay đầu nhìn về cái ánh sáng bên trên, nhìn về bầu trời trong xanh mà nghĩ.
Liệu thiên đàng liệu có thực tồn tại?
Phương Lâm cũng chẳng biết sau trận chiến đêm đó thì hiện tại gã có còn ‘sống’ (thực vật) không, nghe Quách Lạc đại sư nói thì dường như đã bàn giao cho cơ quan chức năng xét xử.
Dù sao trước khi xét đến chuyện gã t·ấn c·ông Phật môn, thì chính tay gã đã g·iết c·hết năm sau đồng bạn.
Gã phải bị xét xử bên dưới pháp luật.
Bởi vì là đất nước pháp trị nên mọi người dân đều phải thượng tôn pháp luật.
Nghĩ ngợi lung tung thế thôi, chứ hắn thì…
Hắn đã vứt mẹ cái suy nghĩ về Tề Kinh ra sau đầu rồi, bây giờ gã đang nhìn về cái đường hầm sáng rực ánh đèn trước mắt, không khỏi thầm mắng.
“Mẹ nó, đã mười lăm phút hơn rồi, mà sao còn chưa tới”
Hắn đi nãy giờ cũng gần chục mét xuống bên dưới lồng đất rồi nhưng vẫn chưa thấy cái gì gọi là Cổ Mộ cả.
Bỗng dưng có một vệt tích óng lên, Phương Lâm rốt cuộc thấy rồi.
Trước mắt của gã là một đại sảnh rộng lớn bên trong lồng đất, tựa như một cái thôn xóm nhỏ bên trên mặt đất.
Trung tâm đại sảnh đặt một cái quan tài cao hơn ‘mặt đất’ tầm ba bốn mét.
Xung quanh là bốn cái bậc thang phân biệt cho bốn phương.
Phía trên còn có bốn cái cột chống trời được nối lại với nhau bằng một tấm màn.
Kì lạ thay là dù được đánh giá là ‘cổ mộ ngàn năm’ nhưng tấm màn bên trên cũng chưa có mục nát mà biến mất?
Trái lại ngoài cái vết bụi của thời gian thì xem qua không có gì gọi là ‘hư hỏng.’
Từ xa nhìn tới thì bên trên tấm màn dường như lí nhí cái văn tự nào đó.
Phương Lâm không khỏi nhìn qua những ‘bức tường’ xung quanh, chúng cũng giống trên tấm màn, ngoài các văn tự cổ thì còn có các hình vẽ khó hiểu.
Có cái đầu người, có cái thân thể.
Thậm chí, còn có những nhân sĩ có sừng, có cánh tồn tại…
Còn có những con mắt kì lạ được bao bọc bên trong những vòng tròn, từ trên cao nhìn xuống.
Tựa như một thực thể, một sinh mạng cao cấp.
Nhưng mà…hắn chẳng hiểu gì cả.
Lúc này đây Phương Lâm không khỏi tự hỏi lý do mình xuống đây là gì…
Hắn không hề có chuyên môn khảo cổ, cũng chẳng có ‘pháp lực’ như các thầy…
Vậy hắn xuống đây làm gì? Hắn rõ ràng là chẳng có cái mẹ gì gọi là tác dụng.
Hắn xuống được đây chỉ vì nguyên lão cất nhắc mà thôi…Có lẽ ý định duy nhất của lão là muốn hắn mở mang tầm mắt chăng?
Chẳng lẽ lão không có việc gì làm nên mang theo một cái ‘gánh nặng’ như hắn cho vui?
Không, nhất định là cất chứa huyền cơ gì đó.
Hắn không tin một người thông minh như lão sẽ làm cái chuyện không đâu đó.
Phương Lâm không khỏi tự đánh giá mình sau đó nhìn qua những người xung quanh…
Song hắn nhận ra dường như chỉ có mình hắn với Minh Hà là giống như đi ‘tham quan’ mà thôi.
Bởi lẽ ai cũng có việc để mà làm mà chỉ mỗi bọn hắn rảnh rỗi.
Bỗng hắn nhìn về thanh niên mặc áo da đang đứng sau lưng mình, không khỏi tự nhủ.
Không sao, không phải chỉ mỗi chúng ta là được.
Thanh Tà nếu mà biết được ý nghĩ của hắn, thì chắc chắn sẽ hướng về hắn mà lớn tiếng mắng: “Đâu phải ta không biết khảo cổ? Bản thiếu rõ ràng là đang nghiên cứu đại sảnh nha?”
Bỗng dưng bên tai của hắn vang lên một lời tựa như than thở, tựa như cổ kim truyền đến, xuyên qua thời gian dài dòng mà vang vọng lên trong đầu.
“Vận mệnh như trêu đùa nhân thế, điều ngươi ước ao thì kẻ khác vứt bỏ, nhân sinh ảm đạm bên trong khói sương mịt mờ…”
Phương Lâm bỗng giật mình, nghi hoặc nhìn ngó xung quanh, tựa như muốn tìm ra chủ nhân câu nói, nhưng dường như mọi người vẫn bình thường quá đi?
Hình như…
Chỉ mỗi mình hắn nghe thấy thanh âm thôi sao?
Phương Lâm cứ quay người nhìn ngó làm cho Minh Hà có phần nghi hoặc, nàng không khỏi hướng về Phương Lâm mà hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Em không nghe thấy gì à?” Phương Lâm hướng về nàng, hạ thấp thanh âm.
“Không nha?”
Minh Hà ánh mắt mịt mờ làm Phương Lâm không khỏi có cái cảm giác rùng rợn vai gáy.
Hắn vội bước lên dòng người, hướng về Lộc Đăng lão nhân mà đi.
Vì đã bước tới đại sảnh rộng lớn nên mọi người đã tán ra làm việc, nên chuyện hắn đi ‘loạn’ cũng không ảnh hưởng đến ai cả.
Đương nhiên là hành động của hắn cũng không có thu hút ánh nhìn của ai, có lẽ là ngoại trừ nam nhân mặc chiếc áo da đen kia.
Nhưng Thanh Tà chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, nhìn thật sâu về chiếc quan tài được đặt phía trên kia.
Phương Lâm nhanh chóng đến bên Lộc Đăng, thanh âm có phần đè nén hỏi.
“Nguyên lão…vừa rồi ngài có nghe thấy thanh âm gì không?”
“Không, có chuyện gì sao?”
Nguyên lão như nhìn ra sự khác biệt của hắn, không khỏi lắc đầu hỏi lại.
“Con nghe được cái thanh âm gì đó trong đầu…”
Phương Lâm sợ hãi nói ra, rõ ràng là tại sao cái thanh âm đó lại vang lên mỗi trong đầu của hắn chứ.
Mẹ kiếp.
Phương Lâm mắng thầm một câu rồi nhanh chóng kể lại cho Lộc Đăng nghe.
Nhìn lão nhân nhăn mày thì hắn như có dự cảm là mình sắp dính vào cái sự kiện c·hết tiệt gì nữa rồi.
Lúc này lão hướng về hắn hỏi: “Con có đang đeo nó không?”
Phương Lâm ngời ngợi nghi ngờ sau đó nâng lên cánh tay phải của mình.
Vạt áo nhanh chóng tuột xuống, để lộ ra cánh tay rắn chắc với làn da ngâm đen, bên trên là cái chuỗi châu sa được Lộc Đăng đưa cho lúc trong phòng sau điện.
Lộc Đăng thấy thế thì gật đầu bảo: “Đeo rồi thì không sao đâu, con cứ bình tĩnh đi, có chuyện gì thì báo ta”
Nghe được lời đáp ứng của lão nhân thì Phương Lâm cũng phần nào bớt đi lo lắng, bỗng dưng hắn lại nghe thấy một lời nói nữa, vai gáy lại tiếp tục run lên, da gà nổi lên trên tay.
“Nói cho ta nghe?”
“Sao ngươi dám chắc mình khác biệt bên trong chúng nhân?”
“Sao ngươi dám tin mình sẽ thành công hơn những kẻ đồng trang lứa?”
Cái mẹ gì vậy.
Lần này là như lời thì thầm bên tai làm hắn sởn cả gai óc lên.
Hắn tựa như biết được nơi phát ra thanh âm, vội vàng ngước mắt nhìn lên chiếc quan tài đang được vài ba vị khảo cổ sư cầm kính lúp quan sát.
Bỗng dưng tầm mắt của hắn tối sầm…hắn nghi hoặc xoay đầu quan sát cái không gian tối đen này.
Hắn tựa như đã rơi vào bên trong một cái không gian khác.
Bỗng dưng, hắn thấy ánh sáng đang dần hiện ra ở phía xa xăm, Phương Lâm theo bản năng cất bước đi tới.
Bên ngoài.
Phương Lâm như trúng phải tà thuật, ngẩn người đi tới trước chỗ bậc thang, nâng chân leo lên phía trên.
Hành động khác thường của hắn lập tức thu được chú ý của mọi người, đặc biệt là sự chú ý của Lộc Đăng lão nhân.
Mọi người chú ý là vì ở phía trên đó chỉ có những vị khảo cổ sư chí cao danh vọng, một ‘thằng nhóc’ ‘hỉ mũi chưa sạch’ như hắn thì lấy cái tài cán gì mà dám bước lên?
Còn về Lộc Đăng lão nhân chú ý, là vì bên trong lão đang tồn tại một ý nghĩ mơ hồ.
Ý nghĩ đó làm lão quyết định.
Quan sát kỳ biến.
Dần dần, hắn càng tới gần phía trên đài cao.
Trước chục ánh mắt quan sát, chân của Phương Lâm dần chạm vào những bậc thang cuối cùng.
Cả ba vị khảo cổ tựa như cùng lúc cảm nhận được gì đó, đồng thời cau mày nhìn về phía sau.
Cạch.
Chân hắn chạm lên cái bục cao nhất.
Nấc thang cuối cùng kết thúc.
Phương Lâm chợt giật mình tỉnh dậy, hắn ngẩn người quan sát xung quanh.
Gã nhanh chóng nhận ra mình đang đứng phía trên đài cao thì không khỏi hoảng loạn.
Vội vàng trấn định tâm tình, hắn đảo nhanh đôi mắt.
Thấy cả ba vị khảo cổ đều hướng hắn cau mày thì không khỏi vuốt mũi cười trừ.
Nhưng rất nhanh sau đấy, hắn đã bị chiếc quan tài đóng kín, đặt ở gần đó thu hút.
“…”
Bỗng dưng…
Hắn cảm giác, có gì đó không đúng…