Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chấp Niệm Kỳ Thư

Chương 18: Tiến về Cổ Mộ (2)




Chương 18: Tiến về Cổ Mộ (2)

Thanh niên với gương mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn bước xuống chiếc xe bốn chỗ, tay hắn chống vào thành xe mà nở nụ cười khổ.

Căn bệnh say xe bao năm vẫn không hề vơi đi, trái lại, dường như nó ngày càng thêm nặng.

Hắn không khỏi hít một hơi sâu, dường như khói bụi đường xá lại làm hắn cảm thấy tốt hơn là cái điều hòa nồng mùi trên chiếc xe bốn chỗ.

Phương Lâm thò tay vào trong túi áo, loạng choạng tìm kiếm một cái gì đó, song dường như gã cũng nhớ ra…đêm qua gã cũng tìm lấy nó.

“Mẹ nó”

Mắng thầm một tiếng, gã ngẩn đầu lên, gã cũng không nhìn về cái nơi đang tập trung đông người mà nhìn về phía bên vệ đường.

Quét mắt qua từng dãy nhà cấp bốn, lọt vào tầm mắt của Phương Lâm là một căn nhà có phần xuống cấp, có một tầng lầu nhưng hai bên bám đầy vết phong rêu, tựa như đã xây từ rất lâu rồi.

Cũng chẳng phải hắn thích cái vẻ đẹp thời gian gì đâu, chỉ là nó để cái bảng hiệu ám thị nơi mà Phương Lâm muốn đến thôi.

Tạp hóa.



Mặc kệ những ánh nhìn dò xét từ xung quanh, Phương Lâm chạy vội đến bên làn đường, có hơi cúi đầu trước cái hiên nhà không cao.

“Bán hàng đeeeeeee”

Hắn đứng dưới hiên, hướng vào bên trong nói lớn.

“Rồi đây, mua gì?”

Người đàn bà đang nằm trên chiếc võng trong nhà ngồi dậy, còn cố nhìn về chiếc tivi treo tường thêm hai ba giây rồi mới hướng hắn hỏi.

“Gói thuốc này”

Phương Lâm nâng lên ngón tay chỉ vào tủ kính, rút lấy cái bóp đen hỏi: “Bao nhiêu thế?”

Người đàn bà nhìn qua hãng, rồi hướng hắn đọc lấy cái giá, may mắn thay Phương Lâm cũng vừa đủ tiền lẻ cho nàng nên cũng không cần đợi thối (tiền).

Người đàn bà nhìn về Phương Lâm có phần nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy tiền hắn đưa.

Hắn đương nhiên là biết tại sao người đàn bà nghi hoặc rồi, thường thì làm gì có ai mặc đồ tu đạo lại đi mua thuốc lá chứ.

Nhưng mà hắn thì đó giờ rất ít khi để ý ánh nhìn của người khác nên cũng chẳng để tâm lắm, xoay người lại, hắn rút ra điếu thuốc, đặt lên trên môi, rít lấy một hơi.

Khói thuốc đi qua cổ họng khô khốc, tựa như tiên dược mà khiến đầu óc Phương Lâm dần trở nên bình tĩnh, đôi mắt đờ đẫn như những con nghiện dần trở nên sáng rực.

Môi hắn hiện lên nụ cười phía sau làn khói, trông có sức sống hơn hẵn.

Lúc này, hắn mới cảm giác được, mình đã đủ tỉnh táo để quan sát mọi người.

Hắn tuy không quá nghiện thuốc nhưng nó đã trở thành cái gì đó gọi là thói quen.

Dù biết hút nhiều thì sẽ không tốt nhưng mà nếu không hút…hắn sợ mình không thể bình tĩnh khi đối mặt với những vấn đề kinh hãi trước mắt.

Băng qua làn đường, với một tay che nắng, một tay cầm lấy điếu thuốc.

Trước mặt Phương Lâm là một cánh cổng bước vào, đứng ở bên ngoài là các anh quân nhân được trang bị đầy đủ ‘những điều kiện cần’.

Nhưng Phương Lâm không cảm thấy sợ hãi với nó lắm, bởi lẽ hắn tin những trang bị đó sẽ không bao giờ hướng về nhân dân, đặc biệt là một công dân lương thiện như hắn.

Còn về tiết cầu, tiết vai.

Hắn thì không quá biết rõ về nó dù đã được học qua, cũng như chức vụ cụ thể của họ.

Nhưng hắn vẫn nhìn ra được quân hàm họ mang đại diện cho cấp nào.

Rõ ràng là cán bộ cấp úy, cấp tá…đặc biệt là lọt vào trong mắt Phương Lâm là một cái cầu vai óng ánh trong nắng.

Cấp…cấp tướng.

Hắn không khỏi khẩn trương hít một hơi sâu, đây là lần thứ hai hắn thấy qua cấp này ngoài đời.

Trước đó là trong đợt học quân sự của sinh viên nhưng từ xa cả trăm mét…đáng tiếc là hắn rớt môn này hai lần rồi.

Gã vội rít một hơi thuốc, nhả ra làn khói mờ đang che dần trước mặt, mắt hắn như ánh đèn xuyên qua, nhìn lên quân hàm những vị đứng ở bên ngoài.

Thường là cán bộ cấp úy, phía sau là một mảnh dây rào lại, dạng như ngăn cản những người không có phận sự.

Đừng nhìn cán bộ cấp úy mà coi thường, thông thường gác cổng quân khu, Phương Lâm chỉ thấy trên vai quân hàm binh nhất, binh nhì.

Làm gì thấy có cấp úy đi gác bao giờ, nay đến cấp úy phải đi gác cổng, không khỏi làm hắn cảm thấy cổ mộ này bất phàm.

Vội trấn giữ tâm tình, hắn dừng lại cước bộ tiến vào, đôi mắt xoay chuyển tìm kiếm những thân ảnh quen thuộc.





Hắn biết thừa nếu không có người dẫn mà tự tiện tiến vào là sẽ bị mời lên đồn ngay.

Phương Lâm đôi mắt đảo qua đảo lại, nhưng hắn làm gì thấy chiếc xe vừa chở mình, nó đã hòa vào làm một với cả chục chiếc xe bốn bánh dừng ở bên vệ đường mất rồi.

Phương Lâm nhìn qua những biển số ở trước chiếc xe, hắn thầm giật mình vì đầy rẫy những biển số ngày thường chỉ thấy lẻ tẻ vài chiếc.

Lần này là gần cả chục chiếc mang biển số màu xanh, màu đỏ.

Thậm chí có vài biển mang biển số của cấp trung ương.

Tựa như những đoàn hộ tống các vị lãnh đạo cấp cao mà hắn thường thấy trên truyền hình.

Song những chiếc biển đỏ lại làm hắn giật mình hơn, thường thì q·uân đ·ội đâu có liên quan tới việc này đâu?



Phương Lâm nghĩ thầm trong đầu, việc điều động một hai tiểu đội để thực hiện giới nghiêm khu vực thì có thể hiểu.

Nhưng vài đại đội thì lần đầu tiên hắn thấy sau mấy trận đợt đại dịch vừa qua.

Lúc này đây, hắn mới nhìn về ngôi cổ mộ với ánh mắt ngưng trọng, hắn khẳng định, cổ mộ này cực kì bất phàm.

Vốn ban đầu hắn nghĩ đây chỉ là một cổ mộ bình thường, cao lắm là cổ mộ vào triều đại cổ xưa, có niên đại cao lắm là hai ba trăm năm trước, không ‘đáng’ để kinh động chúng nhân như thế.

Nhưng nhìn về những vị quan chức gần đó Phương Lâm mới thực sự thừa nhận mình đã sai.

Thế nào là kinh động chúng nhân?

Là đông người bước tới hay là người có địa vị quan sát?

Trước mắt hắn rõ ràng là lãnh đạo cấp cao thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, hắn nhận ra rõ ràng là các vị ủy viên trung ương Đảng nha?

Phương Lâm vội vàng rít một hơi thuốc làm cho tâm tư dậy sóng lần nữa trở nên bình tĩnh, cái đầu lạnh nhanh chóng xoay chuyển.

Hắn biết, lần này nếu khai quật thành công…tên tuổi của hắn có thể nằm gần các vị tiến sĩ toàn quốc.

Tương lai có thể nói sáng rực một cõi…

Phương Lâm càng gấp gáp đảo tròng mắt tìm kiếm những cái thân ảnh quen thuộc, trong đầu thầm nghĩ.

“Đâu rồi? Chả lẽ bỏ mặc mình mà đi rồi?”

Đúng lúc này, khi một thân ảnh mặc áo vest đen đi ngang qua, Phương Lâm rốt cuộc cũng nhìn thấy những bộ đạo phục quen thuộc, cái đầu sáng bóng đứng dưới ánh nắng giữa trưa.

“A”

Phương Lâm chân trước bước tới cái thân ảnh ngày thường chỉ muốn cách xa trăm mét thì lập tức bị cản lại.

Hai người quân nhân lập tức đưa tay ra chặn Phương Lâm, hướng về hắn với gương mặt tràn ngặp nghiêm túc, tựa như chỉ cần hiện ra ý đồ bất chính là hắn sẽ làm đo đường liền.

“Đi đâu?”

Phương Lâm tay chỉ về Lộc Đăng lão nhân đang nói chuyện với một vị quan chức, chưa kịp nói gì thì một trong hai vị đã quay người nhìn lại về sau.

Quân nhân ngăn hắn dường như hiểu ý, quan sát người Phương Lâm một vòng rồi gật đầu nói với đồng bạn kế bên.

“Đi xác nhận thử”

“Được”

Chàng quân nhân kế bên nghe thế thì gật đầu, xoay người bước về chỗ Lộc Đăng đang lạnh nhạt nói chuyện với vị quan chức phương xa

Phương Lâm thì đứng yên tại chỗ, đôi mắt suy tư quan sát phương viên trăm dặm, cố gắng cảm nhận sự thay đổi, hắn có một cái cảm giác rất lạ.

Từ lúc bước tới gần cổng hắn cứ có một cái cảm giác đè nén bên trong lồng ngực, tựa như một cỗ áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể.

Ngay cả suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp lạ thường.

Nhưng rồi hắn nghĩ lại, nơi đây vốn là nghĩa trang, mồ mả đầy ắp thì tử khí khắp nơi là phải.



Nghĩa trang bình thường thì cũng thôi đi, đây còn là nghĩa trang ‘khét tiếng’ ở khu vực miền Nam nha.

Phương Lâm cảm thấy đè nén khó chịu quá nên muốn ‘bỏ qua’ cái cảm giác này bằng cách trò chuyện với người khác.

Hắn bày ra gương mặt hứng thú hướng về vị quân nhân ‘mặt đen’ hỏi.

“Sao nay có nhiều vị lãnh đạo thế?”

Gã quân nhân nhìn hắn hồi lâu rồi mới trầm giọng nói.

“Hình như là cổ mộ ngàn năm trước nên các vị lãnh đạo đang đắn đo có nên khai quật không”



“Thế ư…”

Phương Lâm tròng mắt đảo đảo, ánh lên sự phức tạp kì dị.

Cổ mộ ngàn năm trước…

Thì sẽ không phải là nổi tiếng mỗi quốc gia đâu…mà sẽ lan rộng ra cả thế giới nha?

Phải khai quật nha.

Trong lúc đầu óc xoay chuyển, Phương Lâm bỗng dưng có cảm giác lạnh gáy, tựa như hắn đang bị ai đó nhìn chằm chằm.

Gã nghiêng người quan sát xung quanh, mắt lướt qua những vị quân nhân đang đứng khắp nơi, dần dần lọt vào trong mắt hắn là một nữ nhân xinh đẹp.

Thân hình nóng bỏng của nàng lọt vào mắt hắn, gã có chút khó hiểu, đây đâu phải là chỗ cho những cô người mẫu khoe ra vẻ đẹp của mình?

Hắn không khỏi cau mày nheo mắt, rốt cuộc gã cũng nhìn rõ gương mặt của nàng, hai hàng lông mày của hắn không khỏi nhăn lại như sắp dính vào nhau.

Trong đầu của hắn một dấu chấm hỏi to lớn.

Nếu trước đó chỉ là nghi hoặc một phần thì giờ là nghi hoặc trăm phần.

Sinh viên thì làm cái m* gì ở đây?

Hắn thầm chửi một tiếng, song lại nghĩ về thân phận của mình…

“…”

Phương Lâm gật đầu, vô sỉ nghĩ: “Trên trán của ta rõ ràng là ‘đệ tử’ Phật môn, chúng ta khác biệt nha”.

Đồng thời hắn nhìn ra nàng là sinh viên, thì đương nhiên Phương Lâm phải biết nàng rồi, đặc biệt là với đôi chân thon dài bên trong chiếc quần jean bó sát đó.

Hắn không thể nhầm lẫn nàng với ai được.



Cô nàng mặc chiếc váy trắng tông vào hắn trong cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà quỹ đạo nhân sinh của hắn bắt đầu ‘khác người’ còn kêu hắn là em nữa chứ.



“Sao nàng lại ở đây?”

Trong đầu Phương Lâm hiện lên câu hỏi, bỗng dưng lại một cái thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt của hắn.

Cái bóng hình làm Phương Lâm “ngày đêm nhớ mong.”

Bắc Minh Hà.

“Sao cả nàng…cũng ở đây?”

Đứng bên cạnh Bắc Minh Hà là một người đàn ông trung niên, với mái tóc có phần râm bạc vuốt ra đằng sau, ăn mặc nghiêm túc.

Khác với những vị quan chức có phần ‘mũm mĩm’ người đàn ông này lại lực lưỡng vạm vỡ, Phương Lâm không khỏi phán đoán ông là một vị quân nhân.

Chỉ có trong môi trường huyết luyện như thế thì dáng dấp mới có khả năng săn chắc còn hơn cả hắn mà thôi.

Nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông, sau quay sang nhìn về Bắc Minh Hà, hắn nhận ra bọn họ có khả năng là cha con…vì nét mặt có tới bảy phần tương tự.

“Đúng là con gái thường giống cha”

Phương Lâm thầm nghĩ, song hắn thấy nàng đang đi về hướng nữ nhân kia, nữ nhân vẫn đang nhìn chằm chằm hắn.

Minh Hà tươi cười nói chuyện với nàng nhưng lại thấy nàng cứ tập trung nhìn về một hướng thì không khỏi nghi hoặc, quay ngang gương mặt thanh tú nhìn về phía hắn.

Bỗng dưng…nàng cũng sựng người.

Chẳng hiểu vì sao, trái tim của nàng đập liên hồi, cảm thấy thế gian tràn ngặp niềm vui.

Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, Minh Hà lại nghi hoặc nhìn sang nữ nhân bên cạnh, nàng có cảm giác ưu thương nhàn nhạt.

Lúc này, Phương Lâm hướng về nàng gật đầu, Bắc Minh Hà cũng giấu đi đôi mắt ảm đạm, e thẹn hướng hắn vẫy thấp tay.

Nàng còn muốn bước tới nói chuyện với hắn thì bỏ đi ý định.

Song, nàng thấy có một vị lão nhân đang theo hướng hắn mà đi.

Lúc này nàng mới chú ý tới bộ trang phục mà Phương Lâm đang mặc, gương mặt lập tức cau lại, đầy vẻ nghi hoặc nhìn về hắn.

Nàng lấy điện thoại từ trong chiếc túi nhỏ đeo trên người ra, tính nhắn cho hắn một tin hỏi thăm.

Nhưng hai chữ hiện trên màn hình làm Minh Hà thay đổi ý định, đồng thời trong đầu nàng hiện ra những tâm tư mịt mờ.

Nàng nhìn sang nữ nhân cạnh bên, xong lại tiếp tục nhìn về Phương Lâm, dường như nhìn ra được lý do tại sao hai chữ kia hiện lên.



Cái cảm giác tức giận trồi lên lồng ngực, làm ‘hai quả phổi’ của nàng phập phồng.

Bỗng nhiên nàng không muốn nhắn cho hắn nữa, mắt phượng tức giận nhìn sang, thấy hắn không chú ý về nàng nữa thì lại cảm thấy đau thương kì lạ.

Nhưng chỉ sau đó một lát nàng lại che miệng cười duyên.

Phương Lâm lúc này nào còn chú ý tới nàng, hắn chờ mãi cuối cùng Quách thúc thân yêu mới ra đón hắn vào.

“Con nít con noi mà tập tành h·út t·huốc”

Phương Lâm còn chưa kịp nói lấy câu nào, thì thanh âm của lão đã truyền qua tai.

Lão đã cho hắn một đòn phủ đầu, giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Đau…đau”

Phương Lâm đưa tay xoa lấy vị trí vừa đánh, im lặng chịu đòn, đôi mắt oan ức nhìn về Quách lão kháng nghị.

Quách Lạc cũng nghĩ tới gì đó, cũng chỉ đánh hắn một cái rồi chỉ về cái hố sâu phương xa, thanh âm trầm thấp.

“Qua đó đi, đợi Lộc Đăng nguyên lão trò chuyện xong, chúng ta sẽ xuống”

Phương Lâm gật đầu rồi dường như nhớ ra gì đó, đánh mắt nhìn về chỗ của nhị nữ xinh đẹp đang thu hút phần lớn ánh nhìn, nói nhỏ với Lạc thúc.

“Bọn họ cũng xuống cùng chúng ta sao?”

Quách Lạc theo ánh mắt của hắn, nhìn về hai nữ nhân xinh đẹp, ‘biết thừa’ tâm tư của Phương Lâm, hừ lạnh một tiếng, nói.

“Ta không biết”

Phương Lâm nhìn gương mặt của lão là biết cái ý nghĩ trong đầu, vội vàng nói.

“Ơ kìa, thúc nghĩ đi đâu đấy”

“Sắc dục là xiềng xích cuộc đời, sao anh không bỏ đi cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu đi hả?”

“Con nào suy nghĩ vậy a? Họ học cùng trường với con mà”

Phương Lâm oan ức nói, dù hắn không quen biết nữ nhân kế bên Bắc Minh Hà nhưng vẫn biết nàng đi, hai người họ quen nhau thì xem như cùng trường là được.

Quách Lạc nghe thế thì sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn, ánh mắt liếc nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói với hắn.

“Đứa trẻ áo xanh đang đứng một mình kia, nghe bảo nàng là môn đồ của một vị khảo cổ”

“Nghe bảo là ‘thiên tài’ trong trường phái này”

“Còn cô bé áo trắng đang đứng với vị thí chủ kia là người trong chính quyền”

“Ta chỉ biết thế thôi, còn việc bọn họ có tiến vào không là do đoàn khảo cổ xem xét, không liên quan bên ta”

Phương Lâm theo lời Lạc thúc mà phân biệt hai người họ, nữ nhân áo xanh là cô gái hôm đó tông vào hắn, còn áo trắng là Bắc Minh Hà mà hắn đang “thầm thương trộm nhớ.”

Nhưng hắn nào đâu biết Minh Hà ‘của hắn’ đang rơi vào trong tâm tư mờ mịt, đầy ngờ vực quan sát hắn.

“Thế còn bên mình ai sẽ vào?”

Phương Lâm nghi hoặc hướng về Quách Lạc mà hỏi.

“Ngươi có thấy còn ai mặc y phục giống chúng ta không?”

Quách Lạc lại hướng hắn hỏi ngược.

“Dường như là không nha?”

Phương Lâm nghe thế thì vội vàng quay đầu, quan sát xung quanh, thanh âm có phần không chắc chắn đáp.

“Thì đó, chỉ mỗi chúng ta thôi”

“Ủa!?”

Phương Lâm như rơi vào sương mù khi nghe câu trả lời hững hờ của Quách Lạc đại sư.

Hắn cảm thấy dường như có chút gì đó không đúng thì phải.

Nhìn ra được nghi hoặc của hắn, Quách Lạc chỉ đành lắc đầu thở dài mà kể lại tin tức vừa nhận được.

Hóa ra…

Thiên Ma sau khi thoát khốn chẳng biết vì sao lại điên cuồng t·ấn c·ông vào các chi viện gần đây, làm bọn họ hỗn loạn cả lên.

Cũng vì thế nên các chi hội hiện tại đang bận trấn giữ cục diện, chưa thể thoát thân.

Nên đến đây hiện tại chỉ có mỗi bọn họ thôi.

Có lẽ qua vài ngày nữa thì nhân số Phật môn gấp mấy lần khảo cổ nha.

------

Đùa đó, nay tặng cho mng một chương 3k chữ.