Chương 17: Tiến về Cổ Mộ (1)
Đứng trong căn phòng phía sau đại điện, Phương Lâm đôi mắt trầm tư nhìn về địa điểm được đánh dấu phía trên bản đồ.
Đó là một trong những nơi cực kì nổi tiếng ở vùng đất phía Nam về những câu chuyện tâm linh, nghĩa trang Bình Hưng Hòa.
Cái nơi mà trước đây có cho tiền hắn cũng không dám đi ngang vào những buổi đêm hôm tối trời, thế mà bây giờ lại phải chủ động bước vào.
Còn về lý do hắn không dám vào…đương nhiên là sợ hãi vài ba câu chuyện truyền miệng của người dân đô thị rồi.
Phương Lâm thầm nghĩ, cũng không có cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận sợ hãi cả.
Biết bao kẻ không thừa nhận nỗi sợ đến khi gặp chuyện đâu chứ?
Kẻ không dám thừa nhận nỗi sợ thì không bao giờ có khả năng trở nên mạnh mẽ hơn được.
Nhìn về vùng đỏ bên dưới, rồi ngước mắt nhìn lên vị lão nhân đang trầm giọng nói chuyện.
Hắn cảm thấy có chút nhàm chán, bởi lẽ bên trong những vị cao tăng nói chuyện ‘thế thiên hành đạo’ đầy đủ những nét đáng tự hào nhất, thì hắn lại là người trần mắt thịt, là kẻ phàm phu tục tử.
Hắn làm gì có cái khả năng hàng ma trừ tà chứ, nói đến hàng ma…
Phương Lâm không khỏi xoay đầu, nhìn về cánh cửa đang được đóng kín, nhớ tới cái bóng lưng kiên cường bất khuất, cao ngạo đứng lên phía sau một lần gục ngã.
Cái khí thế oai hùng đó cứ mãi ám ảnh trong đầu của hắn.
Làm cho hắn sùng bái ước ao, hắn không khỏi thầm nghĩ về bản thân.
Chẳng biết bao giờ, hắn mới đạt tới cái trình độ ‘kinh thiên’ ấy đây?
Mười năm, hai mươi năm hay là bốn năm mươi năm?
Chẳng biết hắn có sống đến thời điểm ấy không nữa…lại chưa nói…
Nàng liệu có thời gian mà chờ hắn trở nên mạnh mẽ, có đủ quyền thế để rước nàng về dinh không?
Phương Lâm vốn đang chìm trong suy tư, trên môi bất giác nở nụ cười đắng chát, bỗng dưng vai gáy của hắn có phần lành lạnh.
Gã ngẩn người nhìn lên, thì thấy Lộc Đăng lão nhân đang ‘nhìn’ về hắn với cái biểu cảm lạnh nhạt.
Gã vuốt mũi, có phần chột dạ hỏi.
“Có chuyện gì ạ…”
Vị lão nhân nhìn qua có phần khó gần này, lần nữa hướng hắn nói.
“Chuẩn bị hành lý đi, nửa tiếng sau chúng ta sẽ khởi hành đi ra ngoại thành”
“À vâng”
Phương Lâm nghe như tiên âm, hắn như được đại xá, nhanh chóng rời khỏi căn phòng sau điện mà trở về căn phòng đơn sơ của mình.
Nhưng rồi hắn nhớ ra…mình làm gì có mang theo hành lý chứ.
Có chăng chỉ là chiếc xe tay ga đang được các vị tiểu tăng trông coi, cùng với một bộ trang phục đang được phơi bên ngoài trời nắng.
Bộ trang phục thường nhân nổi bật lên bên trong những bộ y phục tu sĩ.
Phương Lâm dọc bước trên những bậc thang, thu hút được rất nhiều ánh nhìn từ các môn nhân khắp nơi, không phải vì hắn suất khí ngời ngời, mà bởi lẽ bên ngoài của hắn mặc bộ trang phục tu tập nhưng lại để một mái tóc dài như thế.
Nhưng mà gã cũng chẳng để tâm, cứ thản nhiên ngồi dưới góc cây đại thụ gần đó.
Vốn định thư giãn đôi chút sau những câu chuyện dài mệt mỏi, thì gã lại ngẩn người nhìn lên bầu trời trong xanh, nhìn những áng mây đang chậm rãi phiêu bồng phía trên trời cao.
Bóng mát dịu nhẹ, khí trời mát mẻ làm Phương Lâm rơi vào trong những suy nghĩ miên man.
Trong đầu của hắn lại mơ mộng những thứ mà lứa trẻ thời nay thường hay hướng tới, một tình yêu đẹp, một nữ nhân đồng cam cộng khổ với mình.
Nhưng rồi gã nghĩ, tại sao lại để người mình yêu cực khổ chứ?
Gã chỉ mong được ở cạnh nàng, mang đến cho nàng những điều tốt nhất.
Nàng xứng đáng với những điều đó hơn là cùng hắn trải qua những năm tháng mưu sinh cực khổ.
Suy nghĩ vu vơ thế thôi chứ kêu Phương Lâm buông bỏ thì hắn sẽ ném cho ngươi ánh mắt khinh bỉ rồi nói.
“Có cái l*n”
Tự mình thoát khỏi suy tư, gã gập người lại, nhìn lên đồng hồ trên tay, thấy còn tầm hai mươi phút nữa mới đến giờ di chuyển thì nhàn nhã rút từ túi quần ra chiếc điện thoại.
Cúi đầu cầm lấy chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin, màn hình tự động sáng lên do công nghệ xác thực khuôn mặt.
Líc.
Thanh âm màn hình mở khóa, gương mặt Minh Hà thanh tú hiện trên màn hình làm cho Phương Lâm có phần say mê.
Hắn nở nụ cười nhẹ, ngón tay kéo từ đầu trên màn hình xuống, hiện ra một thanh thông báo.
Hiện lên bên trên là vài dòng thông báo từ mạng xã hội, cùng với vài dòng tin nhắn từ nhóm học tập của hắn.
Phương Lâm đến đọc nội dung cũng lười, rõ ràng là hắn đang mang nhiều tâm sự như này mà bắt hắn học thì sao mà vào được?
“Sáng sớm tinh mơ mà học hành cái gì?”
Mắng thầm một tiếng, hắn cũng không quan tâm mình mắng chửi có giống thằng đần hay không nữa.
Tay hắn bấm vào hình ảnh cái chuông kế bên, hiện lên dòng chữ gì đó, gã cũng chẳng thèm đọc mà nhấn luôn.
Đúng là quen tay thì nhanh việc mà.
“Đánh dấu là đã đọc”
Song, hắn lại nhấn vào biểu tượng chữ F hiện trên màn hình, cầm điện thoại trên tay nhàm chán lướt lướt.
Bỗng dưng hiện trên bảng tin của gã là một tin tức ‘sốt dẻo’ đang trôi nổi khắp nơi trên các trang báo lớn cũng như các hội nhóm hắn đã tham gia.
“Phát hiện cổ mộ bên dưới lòng đất”
“Nghĩa trang bình hưng hòa phát hiện một cổ mộ rộng lớn”
“Các nhà khảo cổ học đang trong giai đoạn xác định niên đại, theo PGS.TS…”
“Cổ mộ sao?” Phương Lâm thầm nghĩ sau đó nhớ lại trận chiến ‘kinh hồn táng đảm’ đêm qua.
“Là cổ mộ mà Tề Kinh khai quật sao?”
Gã vội vàng bấm số, gọi cho Quách Lạc hỏi thăm, thì được y xác nhận.
Thanh âm từ đầu dây bên kia truyền tới: “Bên trên đã cho phép chúng ta tham gia nghiên cứu cùng với…”
“…”
Tút…tút.
Điện thoại đã tắt từ lâu nhưng trong đầu Phương Lâm vẫn còn kinh ngạc vì những tin tức nhận được.
Lần này giáo hội sẽ cùng vài vị giáo sư tiến vào bên trong cổ mộ, chủ yếu là các nhà khảo cổ học.
“Chỉ là các nhà khảo cổ học thôi sao?”
Phương Lâm là người có tâm tư nhạy bén, đương nhiên là hắn cảm nhận được có gì đó khác thường.
Hắn không tin việc r·úng đ·ộng như đêm qua mà không truyền ra ngọn cây tiếng gió nào.
Hắn thà tin là truyền thông không biết chứ không tin là các cơ quan an ninh lại không rõ.
Chắc chắn là bọn họ cũng biết về thực thể tâm linh, đặc biệt là thực thể tâm linh đã trọng thương thượng sư giáo hội.
Đồng thời cũng biết rõ nguồn gốc của nó.
Nhưng vẫn dám cho các giáo sư khảo cổ khám phá, dám để ‘hiền tài’ của quốc gia bị ‘ám’ c·hết sao?
Bọn họ đâu có ngu ngốc đến vậy.
Chỉ có thể giải thích là do cơ quan chức năng đã làm tốt công tác đảm bảo an toàn tối thiểu.
Đầu óc của hắn nhanh chóng xoay chuyển, hắn nhìn ra được những động tác ngầm của những người nắm quyền.
Đồng thời, hắn cũng nhìn ra ‘cơ hội’ trời ban bên trong.
“Quả thực trời không phụ lòng người…đây quả là cơ hội ngàn năm có một, ha ha ha”
Phương Lâm không nhịn được mà cười lớn thành tiếng.
Dường như hắn đã quên mất, đêm qua chính ai đã hướng lên trời cao mà chất vấn cuộc đời bất công.
Song nhận thấy các tu sĩ xung quanh nhìn mình như có bệnh thì vội vàng rụt đầu cười trừ, âm thầm đắc ý.
Nếu hắn là một tu sĩ đang tập trung tu tập thì cũng thôi đi, hắn sẽ không quan tâm lắm về việc gặp gỡ các vị giáo sư nha.
Nhưng hắn là ai?
Một thanh niên đôi mươi với đầy nhiệt huyết trong máu, dù có phần đang dần nguội lạnh nhưng không thể gạt bỏ đi việc hắn chỉ vừa mới hai mươi.
Đây là cái độ tuổi đầu óc rất dễ nóng lên mà bốc đồng.
Dù sao thì việc duy nhất Phương Lâm khác với đa phần những người bạn đồng trang lứa…chính là hắn có khả năng giữ cái đầu lạnh tốt hơn.
Bên cạnh đó, hắn là một người tham vọng, hắn có tham vọng cực kỳ lớn.
Để đạt được tham vọng, bắt buộc Phương Lâm phải biết ‘nhìn xa trông rộng’.
Vì thế, đó là lý do Phương Lâm nhìn ra được một điểm cực kì tốt trong chuyến đi này.
Hắn phải có được quan hệ với những vị giáo sư.
Bởi vì hắn biết, mọi thứ bên trong cuộc sống, đều bắt nguồn từ quan hệ giữa người với người mà nên.
Tri thức không thể phát triển nếu nó không có sự trao đổi qua lại giữa người với người.
Thế giới sẽ không phát triển nếu không có những cuộc giao thương giữa các quốc gia.
Tương lai nhân loại sẽ không rực sáng nếu như thế giới không vận động phát triển.
Chẳng một ai có thể ‘trưởng thành’ nếu như không tiếp thu kinh nghiệm của cổ nhân cả.
Hắn không bao giờ quên được, những bài học đắt giá bên trong môn học đại cương đầu tiên của năm nhất đại học.
Triết học Mác – Lênin.
Một trong những tác phẩm vĩ đại nhất của nhân loại.
Phương Lâm bật người ngồi dậy, bây giờ, trong thâm tâm của gã là sự mong chờ đối với chuyến đi.
Như đứa trẻ không thể ngủ được trước ngày đi chơi.
Bây giờ nếu Lộc Đăng lão nhân mà không ‘mời’ thì hắn cũng ôm lấy bắp đùi mà năn nỉ đó nha.
Chân bước lên những bậc thang đi vào đại điện lần nữa.
Chẳng biết vì sao cái luồng nhiệt huyết vừa rồi đang chậm rãi tán đi, những nấc thang như gột rửa tâm tư phàm tục của hắn, khiến cho Phương Lâm có phần buông lỏng để trở nên ‘thánh khiết’ hơn.
Với gương mặt điển trai trong làn da hơi ngâm, nay trông hắn lại túc mục lạ thường.
Phương Lâm cảm giác mình như trở thành một con người khác.
Ánh mắt hắn vượt lên những ý niệm phàm thế mà trong sáng lạnh nhạt.
Nhìn vào bên trong đại điện, các tu sĩ vẫn nhắm mắt tu luyện, Phương Lâm cũng chẳng cớ gì đánh thức bọn họ, nên hắn bước chân nhẹ nhàng bên trên sàn nhà, để tránh làm phiền, gã đành thả chậm cước bộ đi ra phía sau.
Chân trước bước vào, tầm mắt Phương Lâm vẫn là khung cảnh khi ấy.
Ba vị đại sư cùng với nguyên lão vốn đang bàn bạc gì đó, thấy hắn bước vào thì nhẹ nhàng ngẩn đầu, Lộc Đăng lão nhân với giọng nói trầm thấp, hướng hắn hỏi.
“Xong rồi sao?”
“Vâng” Phương Lâm gật đầu, nhẹ giọng hướng về lão nói:“Năm phút nữa là đến giờ ạ”
“Được, ta biết rồi”
Nguyên lão gật đầu, quay đầu hướng về vị đại sư có gương mặt khắc khổ nói: “Cảm phiền Tuyên đại sư xuống phòng bếp lấy bốn phần thức ăn, dừng ở cổng Nam đợi ta.”
“Vâng”
Tuyên đại sư thi lễ với Lộc Đăng, sau đó gật đầu nhẹ với hai vị đại sư còn lại xem như lời chào, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Nguyên lão nhìn về Xuyên Hải đại sư đang có chút thẩn thờ, lạnh nhạt hỏi: “Xuyên đại sư hình như có bằng B2 đi?”
Xuyên Hải đại sư được gọi thì giật mình, giọng nói có chút khẩn trương: “À dạ có ạ”
Lộc Đăng gật đầu bảo: “Thế phiền Xuyên đại sư xuống bãi lấy chiếc xe rồi đỗ trước cổng Nam, ta sẽ ra ngay”
“Vâng”
Xuyên Hải gật đầu, thi lễ với Lộc Đăng, sau đó giống như Tuyên Cương đại sư, gật đầu với Quách Lạc, bước ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại ba thân ảnh đang đứng, một thanh niên đôi mươi, một vị đã quá tuổi trung niên, cùng một lão niên lạnh nhạt xem thường sinh tử.
Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng đây là ba thế hệ trong gia đình có truyền thống tu tập, nhưng làm sao biết được huyền cơ bên trong.
Cả hai người còn lại đều hướng về vị lão niên đang im lặng không nói, rồi nhìn nhau cười khổ.
Bọn đều thấy được sự khẩn trương bên trong đôi mắt của nhau.
Chưa bao giờ Phương Lâm cảm thấy đồng cảm với vị Lạc thúc của mình hơn thời điểm này.
Nguyên lão trầm ngâm một chút, hướng về Quách Lạc nói: “Phiền Quách đại sư đi báo với Chư lão cùng Chúc lão một tiếng”
Quách Lạc vội vâng, hướng về Lộc Đăng thi lễ rồi cũng rời khỏi.
Để lại căn phòng chỉ mình Phương Lâm với lão nhân ‘mảnh mai’ này.
“Còn…còn con…”
Phương Lâm có chút sợ hãi, nhìn về lão nhân nói.
Lộc Đăng im lặng không nói gì cả, chậm rãi xoay người bước tới gần bức tượng Phật uy nghiêm bên trong căn phòng.
Chạm tay vào bên dưới hộc tủ lấy ra một cái vòng tay.
Bên trên là các châu sa sẫm màu gỗ đất, đường kính nho nhỏ, được một sợi chỉ đỏ xuyên qua.
“Đeo ở trên người, có thể thủ hộ lửa sinh mạng bên trong cơ thể”
Lão nhân thần sắc có phần lạnh nhạt nhưng Phương Lâm lại nhìn ra được sự quan tâm bên trong lời nói của lão.
“Bên trong cổ mộ, ngươi phải cẩn thận, ta sẽ không bảo vệ ngươi như Đan Huyền đâu”
----
28.7: Done 3c hôm nay, hẹn gặp mọi người vào chiều maiiii.